Quân lâm Nhị Thứ Nguyên

chương 120 : cược một lần không?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“———— lấy tay của ngươi ra, nhân loại.”

Hai tròng mắt một kim một bạc tức giận mà nhìn chằm chằm vào Ye Jian, hai chiếc đuôi ngựa thật dài cũng nhanh chóng lắc lư. Đối với tên địch nhân vừa làm mình bị thương lại vừa đe dọa mình này, số 3 ‘Tritos’ đang cho thấy là mình rất oán giận, chỉ là dung mạo đã tinh xảo lại còn đáng yêu của số 3 lại khiến cho biểu hiện oán giận này trở nên giống như bé gái đang làm nũng.

“Đừng nóng mà, tôi chỉ là hơi tò mò một chút. Rốt cục là làm sao mà hai đầu ngọn tóc của cô không cần cô điều khiển mà vẫn tự mình lúc ẩn lúc hiện như vầy.”

Vừa nói, Ye Jian vừa lấy tay vuốt vuốt hai chiếc đuôi ngựa vừa mềm vừa mượt của số 3, hoàn toàn không có chút tự giác nào.

“A… ~!”

Theo động tác vuốt vuốt và thỉnh thoảng lại văn vê xoa nắn của Ye Jian, gương mặt nhỏ vốn tràn đầy oán giận của số 3 dần trở nên phiếm hồng, miệng cũng bắt đầu kìm nén không được mà phát ra âm thanh là lạ.

“Ồ? Tại sao mái tóc này sờ tới sờ lui thấy nó trơn trơn nhỉ?”

“Tại vì đó là G…”

“Không được nói, số 4! Còn nữa, ngươi còn muốn sờ mó tới khi nào nữa? Chỉ là nhân loại mà lại dám loay hoay quý thể của ta.”

Vội vàng ngắt lời người chị em mặc áo giáp của mình, thiếu nữ với mái tóc song mã vĩ tức giận quơ mạnh tay, đem cái tay đang tác quái của Ye Jian hất văng.

Bị số 3 hất văng hai tay với sức mạnh vượt xa sức mạnh của một ma tộc bình thường, Ye Jian chỉ cười cười không để ý.

Thu tay lại và cười híp mắt, Ye Jian nói với số 3: “Chỉ là nhân loại nên không được loay hoay quý thể của cô? Tôi nói mình ‘chỉ là’ nhân loại hồi nào?”

“…?” x 2

Hai thiếu nữ nghe được lời của Ye Jian thì lập tức ngẩng đầu lên, trên mặt lộ vẻ nghi ngờ.

“Ngươi không phải là… nhân loại?”

“Ma Tộc sao?”

“Không phải ma tộc! Tôi chỉ đang nói rằng mình không phải ‘chỉ là nhân loại’ thôi.”

Không phải ma tộc? Không phải chỉ là nhân loại?

Hai thiếu nữ càng lúc càng không hiểu được là Ye Jian đang có ý gì. Vốn thiếu thốn những hiểu biết thông thường, hai thiếu nữ nghĩ mãi nhưng vẫn không làm sao hiểu được ý của Ye Jian.

“Kenjuu?”

“Ma thú?”

Loài không phải ma tộc cũng không phải nhân loại mà cả hai thiếu nữ có thể nghĩ tới cũng chỉ còn có hai loại này.

“Nè! Nói thế là xúc phạm lắm đấy, biết không? Trên đời này có con ma thú nào mà đẹp trai được như tôi sao?” Buồn bực mà chỉ vào mặt mình, Ye Jian lớn tiếng nói với hai thiếu nữ đang nhìn mình với ánh mắt ngây thơ như cún.

“Đẹp trai?”

“Đó là cái gì?”

“…”

Được rồi, nói mấy câu đó với hai con bé này, mình thật đúng là ngớ ngẩn. Nói thêm nữa chỉ tổ chuốc vạ vào thân.

“Thôi, được rồi! Giờ chúng ta nói chính sự. Tôi nghĩ hai cô hắn cũng đã biết giá trị và ý nghĩa tồn tại của mình rồi chứ?”

Thấy Ye Jian đột nhiên thay đổi thái độ và nói với giọng đầy vẻ trịnh trọng, hai thiếu nữ liếc nhau một cái, sau đó gật gật đầu, nhưng cũng không nói gì thêm.

Phản ứng của hai thiếu nữ như thế rất là bình thường, bởi vì dù sao chỉ mới vài phút trước, Ye Jian vẫn còn là địch nhân của người. Mặc dù hiện giờ thì hai thiếu nữ đã bị Ye Jian dùng sức mạnh tuyệt đối để trấn áp, thế nhưng là tố thể của Primogenitor đệ tứ, hai thiếu nữ sẽ không khuất phục chỉ vì điều đó.

Hiện giờ, sở dĩ hai người chịu ngồi xuống để nói chuyện bình hòa với Ye Jian cũng chỉ là vì hai người đang thể hiện sự tôn trọng của mình với một kẻ có sức mạnh vượt qua mình mà thôi. Hai thiếu nữ rất đơn thuần, cả hai chỉ hiểu rằng kẻ mạnh hơn mình thì cần được tôn trọng, chỉ đơn giản là như vậy.

“Hai cô là homunculus được sáng tạo ra là để làm vật chứa cho kenjuu của Primogenitor đệ tứ. Từ khi sinh ra đến giờ, các cô được giao cho sứ mạng, và cũng được xác định trước kết cục của bản thân. Các cô chẳng qua chỉ là công cụ cũng như là binh khí dùng xong rồi bỏ, tôi nói vậy đúng không?”

Nếu như đổi lại là những người khác, cho dù là những lính đánh thuê giãy giụa trong bóng tối, thì khi nghe những lời này, nhất định cũng sẽ cảm thấy phẫn nộ đi?

Thế nhưng, với hai thiếu nữ phương hoa đang đứng trước mặt Ye Jian, sau khi nghe được những lời của cậu, cả hai chỉ hơi suy tư một chút rồi chỉ mờ mịt mà gật đầu, không có lấy một chút biểu lộ nào, càng không cần nói tới phẫn nộ.

“Biết ngay mà!”

Thấy hai con bé trước mắt chẳng có chút phản ứng nào mà chỉ hơi suy tư rồi gật đầu, Ye Jian bất đắc dĩ mà xoa xoa trán.

Là sự sống nhân tạo được tạo ra trái với lẽ thường, cả hai có thể có được tính tự chủ và tâm trí riêng như hiện giờ cũng đã là chuyện bất khả tư nghị, không thể trông chờ vào việc cả hai có được trí tuệ như người thường.

Ye Jian đoán chừng, nếu như không phải từ khi được tạo ra tới tận khi phong ấn, cả hai còn có một quãng thời gian được ‘tự do’ mà sinh hoạt đây đó, vậy thì phỏng chừng tâm trí của cả hai còn thấp hơn. Nếu giả như ngay khi vừa được tạo ra thì cả hai lập tức bị phong ấn cho tới giờ, phỏng chừng ngay cả việc nói chuyện hay trao đổi, cả hai cũng làm không được.

“Nếu vậy hai người có ước mơ hay truy cầu gì không? Tức là ngoài việc sống và chết vì primogenitor đệ tứ, cả hai chẳng lẽ không có chút suy nghĩ riêng nào sao?”

“Ước mơ?”

“Truy cầu?”

Không hiểu lắm điều Ye Jian đang nói, hai cô bé liếc nhau một cái xong rồi đồng thời lắc đầu.

“Chúng tôi là vật chứa được chủ thể sáng tạo ra, nàng là tất cả mọi thứ của chúng tôi.”

Câu trả lời của số 4 khiến Ye Jian nhướng nhướng mày.

“Vậy sao? Nếu các cô nghĩ vậy thì thật đáng tiếc, bởi vì các cô hẳn là chưa từng được hưởng thụ thứ tốt đẹp nhất của thế giới này rồi.”

“…?”

Là cái gì? Trong mắt toát ra câu hỏi như thế, cả hai cô bé đều không nhịn được mà bị câu nói đầy dụ hoặc của Ye Jian hấp dẫn.

“Đó là tồn tại tương xứng với chủ thể của hai cô.”

“Không thể nào!?” x 2

Hâu như là hai miệng một lời, hai thiếu nữ lập tức dùng ngữ khí vô cùng kiên định để phủ nhận điều Ye Jian vừa nói.

“Vậy hai người biết tôi đang nói về cái gì không?”

Lắc đầu.

“Nếu đã không biết là tôi đang nói về cái gì, cũng chưa từng tự mình trải nghiệm, vậy thì hai người dựa vào đâu để kết luận rằng điều đó là ‘không thể nào’?”

Giật mình, hai thiếu nữ lại một lần nữa nhìn về phía nhau và dùng ánh mắt để trao đổi.

Bất quá lần này, Ye Jian không để cho hai người có thời gian suy nghĩ nữa, mà dùng giọng nói tuyệt đối tự tin để bắt đầu dụ hoặc: “Trên thế giới này vẫn còn rất nhiều thứ thú vị, hai người các cô, không đúng, hẳn là 12 chị em các cô đều chưa từng được trải nghiệm qua. Ví dụ như những ly kem ngon tuyệt vời, những cây kẹo que ngọt ngào, hoặc những công viên trò chơi vô cùng thú vị… Nói tóm tại, những thứ đó, các cô chưa từng được thử lần nào, cho nên đừng vội tùy tiện kết luận. Ngoài ra, sứ mạng mà các cô cho rằng là ‘trọng yếu nhất’ ở trong lòng các cô, đó là do những người đã sáng tạo ra các cô cố ý thêm vào trong đầu các cô thôi. Nó vốn không phải là suy nghĩ thật của các cô, nói vậy hai người đã hiểu chưa?”

“… không phải suy nghĩ thật…?”

“Suy nghĩ… của mình?”

Nhất thời, mạch suy nghĩ của hai tiểu loli trở nên vô cùng rối rắm. Muốn suy nghĩ cho cẩn thận, thế nhưng cả hai lại phát hiện là trong đầu trống không, cơ bản là không thể tìm ra được bất cứ tin tức có liên quan nào. Hơn nữa, những điều mà Ye Jian đã nói trước đó, nghĩ cho kỹ thì, sâu trong lòng của cả hai dường như có chút gì đó… muốn muốn?

Chỉ bất quá, cũng ở sâu trong lòng của cả hai, có một âm thanh vẫn đang không ngừng nhắc nhở rằng cả hai tuyệt đối không được quên sứ mạng của mình.

“Tôi biết là trong thời gian ngắn, hai cô nhất định sẽ nghĩ không được. Nghĩ mãi không rõ cũng không sao, chi bằng chúng ta cá với nhau một lần đi!?”

“Cá… Cá độ?”

Trong lòng lại một lần nữa vang lên tiếng cảnh cáo. ‘Không được đồng ý việc này, cũng không được tiếp xúc’. Thế nhưng ở ngoài miệng, hai tiểu loli lại chẳng hề từ chối, bởi vì lúc này, lòng hiếu kỳ của cả hai đã bị khơi dậy, nó khiến cho cả hai người muốn biết vụ cá độ mà Ye Jian vừa nói có nội dung ra sao.

“Từ giờ cho tới khi thịnh yến chấm dứt, hẳn còn cần một quãng thời gian rất dài. Lấy quãng thời gian này để làm kỳ hạn, hai người hãy thử đi trải nghiệm tất cả những điều mà tôi đã nói ở trên. Nếu như tới khi thịnh yến chấm dứt, hai người vẫn cho rằng ngoại trừ sứ mạng ra thì những thứ khác đều không quan trọng, vậy thì tôi sẽ vô điều kiện trợ giúp hai người một lần. Tôi nghĩ tới thực lực của tôi, trợ giúp cho các cô hẳn là dư xài chứ?”

Thấy nét mặt của hai cô bé đã bắt đầu lộ ra vẻ động lòng, Ye Jian âm thầm vui vẻ mà nói tiếp: “Đương nhiên, nếu như tới lúc đó, trong lòng của hai người đột nhiên sinh ra khát vọng muốn được sống tiếp như ‘không muốn chết’, ‘còn muốn làm điều gì đó’, vậy thì tôi thắng. Nếu tôi thắng, tôi sẽ cứu cả hai, nhưng sau đó thì cả hai phải ngoan ngoãn đi theo tôi. Vụ cược này thế nào?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio