“…phía trước chính là vị trí cắm trại của đoàn điều tra.”
Ngồi trên vô lăng tay lái của một chiếc xe việt dã quân dụng, Liana • Caruana dùng giọng nói có phần bình hòa để nói với hai anh em nhỏ tuổi.
“Oa? Phía trước là tới nơi rồi sao? Ồ? Những chiếc máy đào kia trông thật lợi hại! Oa! Có cảnh vệ! Tại sao ở đây lại phải có cảnh vệ? Chẳng lẽ ngôi mộ dưới đất này có chôn kho báu quý giá gì sao?”
Giọng nói đầy vẻ hoạt bát và sáng sủa của một cô bé vang lên, tên của cô bé là Akatsuki Nagisa, là con gái bảo bối của vị tiến sĩ mà Liana làm trợ lý.
Hầu như mỗi ngày, Liana đều có nghe được những lời tán thưởng đầy tự hào của vị tiến sĩ lôi thôi kia về đứa con gái bảo bối của mình. Giờ, sau khi đã được gặp, cô phải thừa nhận rằng lời của vị tiến sĩ lôi thôi kia hoàn toàn không nói ngoa; cô bé này thật sự là một cô bé thông minh, lanh lợi, lại đáng yêu
Mà không chỉ có vậy, với tư cách là người thừa kế của bá tước Caruana của Ikusaō Ryōiki, Liana hoàn toàn có thể cảm nhận được sóng linh lực tiềm ẩn trong cơ thể của Nagisa. Miko ( Linh môi ), đồng thời còn là một hyper adapter, kế thừa hai loại thiên phú, cuộc đời của cô bé này nhất định là bất phàm.
“Việc thăm dò ngôi mộ dưới lòng đất lần này có ý nghĩa rất là đặc thù, việc hai em tới đây có thể đã khiến cho rất nhiều tổ chức chú ý. Nơi này đang bị rất nhiều thế lực theo dõi. Thế nhưng hai đứa có thể yên tâm, tôi nghĩ nếu tiến sĩ đã gọi cả hai tới đây, vậy thì ông ấy hẳn cũng đã có chuẩn bị, hai đứa sẽ không bị gì.” Một bên nhẹ giọng an ủi, một bên Liana đã bắt đầu thắng xe lại.
“Oa? Ồ! Ở đây có nhiều cảnh vệ như vậy, chắc chắn sẽ không có người tới quấy rối.”
“Cho dù có chuẩn bị thì cũng là cho Nagisa đi? Với em, ông già vô trách nhiệm kia tuyệt đối là thấy chết cũng không cứu.”
Thấy xe đã dừng lại, hai anh em cũng vừa nói vừa xuống xe.
Đúng lúc này, một giọng nói mà cả ba người đều vô cùng quen thuộc vang lên: “Nói không sai! Nếu phải bảo vệ thì đương nhiên phải bảo vệ con gái bảo bối của tôi trước rồi.”
Nhìn về phía phát ra âm thanh, cả ba nhìn thấy một người đàn ông lôi thôi mặc áo da và đội một chiếc mũ dạ cũ kỹ.
“Gajou-kun!”
Hơi kích động mà kêu lên, cô con gái út Nagisa của nhà Akatsuki lập tức nhanh chân chạy tới bên cạnh của người đàn ông có vẻ ngoài lôi thôi.
“A a, Nagisa! Con gái yêu của bố, rốt cuộc cũng tới rồi. Lâu rồi không gặp, có phải đã trưởng thành là một mỹ nhân rồi hay không?”
Sự cưng chiều đối với con gái, vào giờ khắc này thể hiện không xót một chút nào. Người đàn ông lôi thôi này chính là Akatsuki Gajou, là người phụ trách của đoàn điều tra lần này, đồng thời cũng là thủ trưởng của Liana và là cha của hai anh em nhà Akatsuki.
“Nói gì vậy, Gajou-kun? Người ta rất ngượng!”
Đối với việc con gái nhỏ đỏ mặt mà kháng nghị, người đàn ông gọi Akatsuki Gajou rất mặt dày mà tiếp tục tán thưởng con gái mình: “Ha ha, ba chỉ biết ăn ngay nói thật thôi. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, trên đường đi khổ cực như vậy, có gặp phải nguy hiểm gì không?”
“Đương nhiên là không! Người ta có Kojou-kun đi chung nha.”
“Ân ——… Kojou?”
Nhướng nhướng lông mày, Akatsuki Gajou cuối cùng cũng đem ánh mắt của mình bố thí cho thằng còn trai, sau đó dùng giọng nói chẳng giống một ông bố chút nào để bĩu môi: “Này, ranh con, sao mày cũng tới đây?”
“Ông tưởng tôi muốn sao? Muốn tôi không tới đây, sao không không đón? Hay ý ông là muốn để cho Nagisa đi ra nước ngoài một mình?”
“… ta chỉ cảm thấy là dù mày có đi chung thì cũng chả có ích lợi gì!”
Một lớn một nhỏ, vừa mở miệng thì đã lập tức châm chọc nhau, chẳng giống cha con chút nào. Bất quá, làm người quan sát, Liana có thể nhận ra được là tình cảm của hai cha con thực sự rất tốt.
“Hà, thôi được rồi! Miễn là đừng có cản trở công tác của ta là được, thằng quỷ.”
“Ha? Tưởng bở hay quá nhỉ? Ông tưởng tôi muốn díu líu vào cái mớ bòng bong này của ông sao? Còn nữa, phân biệt đối xử rõ ràng quá ha. Mặc dù tôi cũng rất tán đồng việc ông chiều Nagisa, thế nhưng cho tôi hỏi ông có phải là cha tôi không? Ông già mắc dịch!”
Không thèm nhìn lời càm ràm của Kojou, Akatsuki Gajou nói với hai người còn lại: “Nói chung, giờ chúng ta cứ ăn cơm trước đi. Hôm nay vì chào đón con gái bảo bối của ba tới đây, ba có chuẩn bị rất nhiều quà vặt khác nhau đó nha.”
Rất hiển nhiên, người cha vô trách nhiệm gọi là Akatsuki Gajou đã hoàn toàn làm lơ lời càm ràm của cậu con trai nhỏ.
Đối với lời đề nghị của Gajou, Nagisa trầm mặc. Vốn dĩ, phản ứng bình thường của cô bé phải là hưng phấn mà hoan hô, thế nhưng lúc này cô bé lại chẳng nói lời nào.
“Nagisa?”
Phản ứng bất thường của Nagisa khiến Gajou chú ý, và khi quay đầu nhìn lại thì ông thấy đôi mắt của đứa con gái đã nhìn chằm chằm vào cửa hang dẫn xuống ngôi mộ đang được điều tra. Lúc này, cửa hang sâu thăm thẳm dường như phát ra một luồng áp lực khó mà nói rõ.
Linh khí dường như đang chuyển động trong mắt của Nagisa; là một miko ( vu nữ ), cô bé dường như đã cảm nhận được điều gì, vì vậy cô bé khẽ nỉ non: “Nơi đó là… di tích sao?”
“Ừ! Di sản của thánh diệt —— linh cữu của yêu tinh thứ mười hai.”
“Linh cữu… yêu tinh?”
Si ngốc mà đứng trước cửa hang, Nagisa khẽ nỉ non. Trong cơ thể của cô bé, dường như có thứ gì đó đang thức tỉnh.
––––––––– phân cách tuyến –––––––––
“… Ha ha, giỏi! Tính toán thật là hay, thằng nhóc. Nói thật, bao nhiêu năm qua, kẻ có thể ép ta, ép Das • Phillips này tới tình cảnh như thế này tuyệt đối không nhiều hơn một bàn tay. Bất luận là về tâm trí, thủ đoạn, hay thực lực, ta đều phải bội phục ngươi.”
Đối mặt với thái độ chất vấn của Ye Jian, người quân sư dùng cách nói bình tĩnh để đưa ra lời đánh giá thật lòng.
“Ngươi hẳn không phải là nhân loại đúng không, thằng nhóc?”
“Hm, mi thử đoán xem!”
“Mặc dù không thể xác định, thế nhưng theo phỏng đoán của ta, mi hẳn phải là người của bộ tộc đó?”
‘Hm? Bộ tộc đó?’
Câu nói của người quân sư khiến Ye Jian khẽ sững sờ một chút, thế nhưng người quân sư vẫn không ngừng ở đây.
“Thằng nhóc, mặc dù mi là người của bộ tộc đó, thế nhưng chuyện giữa thú nhân bọn ta và đám dơi kia, mi tốt nhất là đừng nhúng tay. Ngoài ra, nếu đã thua trên tay mi lần này, vậy chuyện của Hắc Tử Hoàng, ta không tham dự nữa.”
“Hả?”
“Ngươi nói không hề sai. Chuyện của tổ chức nhỏ như Hắc Tử Hoàng, trong mắt ta quả thật chỉ là trò đùa của đám con nít. Nếu như ta muốn, ta có thể tạo ra hằng tá những tổ chức như thế để đối đầu với đám dơi thối tha của Ikusaō Ryōiki.” Khi nói câu này, thái độ của người quân sư vô cùng tự tin, và Ye Jian không có ý định hoài nghi những lời này.
Xác thực, với năng lực của người này, chỉ cần tùy tiện giựt dây một cái, tuyệt đối sẽ có một đống lớn thú nhân đổ xô tới để làm việc cho hắn. Dù sao thì đa phần thú nhân đều là đồ ngu, bị cái tên này dắt mũi chạy vòng vòng cũng là chuyện vô cùng dễ hiểu.
“Chậc chậc! Lời này của ngươi, ta có thể hiểu là ngươi đang dùng điều kiện đó để ta tha cho cái mạng này của ngươi không?”
Lắc đầu, đôi mắt tựa như chim ưng của người quân sư hiện lên chút vui vẻ: “Ta nói: đây là thẻ cược của ta. Giao nó cho ngươi, chỉ đơn thuần vì dám chơi dám chịu mà thôi. Từ nay về sau, không chỉ có Hắc Tử Hoàng, mà kể cả những tổ chức nhỏ khác, ta cũng đều sẽ không nhúng tay vào nữa. Về phần tha, ngươi sẽ ‘tha’ cho ta vì chuyện đó sao?”
“Nha!” Thuận miệng đáp lại một câu, sau đó Ye Jian đột nhiên hiện ra và đi về phía người quân sư.
“Nói kiểu này, khi đối mặt với nguy hiểm chí mạng, người nếu không sợ hãi, vậy thì cũng chỉ có ba loại lý do: một, khẳng định được rằng đối phương sẽ không động thủ; hai, có năng lực đặc biệt để giữ mạng; và ba, là thực tế bản thân vốn không rơi vào vòng nguy hiểm. Ví dụ như cơ thể này của ngươi, xem như là con rối đi? Tương tự với thuật thức điều khiển từ xa của phép thuật tử linh?”
“Quả nhiên là ngươi đã biết!” Ánh tinh mang lóe lên trong mắt, người quân sư không chút e dè mà thừa nhận.
“Nếu vậy, để ta tiếp tục trò suy đoán của chúng ta đi. Câu hỏi là: thân phận và mục đích của ngươi là gì?”
“Hả?”
Lời này, khiến cho người quân sư cảm thấy có chút bất an.