Quân lâm Nhị Thứ Nguyên

chương 136 : thân phận!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Như vậy, chúng ta trước tiên hãy bắt đầu với việc tìm kiếm thân phận của ngươi. Giữa thú nhân và ma cà rồng, không, nên nói rằng những thú nhân có ý đồ với Ikusaō Ryōiki do đệ nhất chân tổ cai trị, hẳn không chỉ có một mình phái Hắc Tử Hoàng?”

Ye Jian bắt đầu mọi chuyện bằng một câu hỏi, và tất nhiên, cậu cũng chẳng mong đợi việc người quân sư trả lời cho câu hỏi này.

“Phái Hắc Tử Hoàng đã bị người quân sư như ngươi chi phối, vậy nói một cách khác, người có ân oán với Ikusaō Ryōiki, hoặc nên nói là có ân oán với Primogenitor đệ nhất hẳn là ngươi đi? Và đám thú nhân của phái Hắc Tử Hoàng, chỉ là một lũ ngu si bị ngươi dùng như vũ khí.”

Đối với điểm này, thú nhân quân sư không có biểu thị gì, bởi vì những lời trước đó của hắn cũng đã thể hiện quan điểm này.

Chỉ là, suy đoán của Ye Jian vẫn chưa dừng ở đây, và những lời sau đó của cậu khiến cho người quân sư động dung, tâm thần run nhẹ.

“Đặt câu hỏi: một thú nhân, nếu như đã có lá gan và khí phách để đối đầu với đệ nhất chân tổ, đối đầu với cả một đế quốc bóng tối, vậy thì thú nhân có phải có thân phận như thế nào? Nghe nói ở thời Thượng Cổ, thú nhân các ngươi chính là hậu duệ của loài ma sói đã nuốt mất trái tim của người khổng lồ ( thần ). Những thú nhân đầu tiên nguyên thủy nhất, có sức mạnh hầu như ngang ngửa với thần phật. Bất quá, theo thời gian trôi đi, tới thời hiện đại, huyết mạch của các ngươi đã bị bào mòn, hoặc nên nói là bị pha loãng. Số thú nhân có thể thừa kế phần sức mạnh vĩ đại đó đã dần trở nên ít ỏi, thậm chí ngay cả năng lực truyền thùa cơ bản nhất của những thú nhân nguyên tổ là ‘thần thú hóa’ cũng đã không duy trì được, số người có thể làm được điều này đã ít lại càng thêm ít. Nhưng, dù như vậy, ở Tây Âu, vẫn có một tộc thú nhân có thể duy trì nguyên vẹn trạng thái phản tổ mạnh nhất của tộc người thú.”

Câu cuối cùng vừa dứt, tròng mắt của người quân sư lập tức co rút lại.

Thế nhưng Ye Jian vẫn không dừng lại. Với cậu, trò vui chỉ mới bắt đầu, nếu chỉ có chừng này mà cũng chịu không nổi, vậy thì sau đó tuyệt đối sẽ bị dọa tới vỡ tim.

Cười cười mà ngồi tựa xuống chiếc ghế dựa, Ye Jian bắt đầu nói tiếp. Lúc này, Natsuki vẫn không hiện thân, đoán chừng là cô vẫn đang xử lý năm tên người thú kia.

“Là thú nhân, ngươi hẳn phải biết ý nghĩa của việc ‘phản tổ’. Đây là trạng thái cao cấp hơn của Thần Thú Hóa, là sức mạnh tối cao mà những hậu duệ của thú nhân nguyên tổ có thể sở hữu. Đó là sức mạnh của loài ma sói có thể sánh ngang với sức mạnh của các chân tổ ma cà rồng. Ta nói không có gì sai chứ?”

“… Ngươi biết cũng không ít, thế nhưng vậy thì sao?”

“Ồ? Với trí thông minh của ngươi, chẳng lẽ ngươi vẫn chưa hiểu được ý của ta sao? Thôi được, nếu vậy ta nói thẳng đi. Thú nhân nếu dám khiêu chiến với đệ nhất chân tổ, ngoại trừ bị điên, bị tẩy não, hoặc là không có não ra, vậy thì chỉ còn một khả năng, đó là hắn sở hữu sức mạnh khiến hắn cho rằng mình có thể sánh ngang với chân tổ. Cũng tức là ta đang nói, mi, có sức mạnh phản tổ của tộc thú nhân.”

“Ha ha, suy đoán rất không tồi, hoàn toàn hợp lý. Thế nhưng thật đáng tiếc, nếu như ta thật sự lợi hại như vậy, vậy thì còn lợi dụng những tổ chức nhỏ như Hắc Tử Hoàng làm gì? Trực tiếp dùng thân phận của thú nhân phản tổ để hiệu triệu thú nhân tấn công ma cà rồng chẳng phải đơn giản hơn sao?”

Khịt mũi một tiếng dường như là để trào phúng, người quân sư đáp lại lời của Ye Jian, trên mặt của hắn hoàn toàn không có chút biểu hiện bất thường nào.

“Đúng, ngươi nói không sai. Nếu bây giờ ngươi đủ thực lực, vậy thì ngươi đã sớm tự mình động thủ, cần gì phải trốn chui như chuột rồi lợi dụng những tổ chức nhỏ như phái Hắc Tử Hoàng? À, thế nhưng vẫn còn một cách để giải thích hợp lý cho chuyện này, đó là: đệ nhất chân tổ. Rốt cục giữa người và đệ nhất chân tổ đã xảy ra chuyện gì đây? Là ngươi bị hắn đánh cho trọng thương, hay là nguyên nhân khác? Bất kể, chỉ cần biết rằng hiện giờ ngươi thân bất do kỷ là được rồi. Có huyết mạch, nhưng không thể hiệu triệu thú nhân, vậy thì cách làm của ngươi hiện giờ là một lựa chọn khôn ngoan để gây rắc rối cho đệ nhất chân tổ. Das • Phillips, ngươi nói xem ta đoán trúng mấy phần?”

“Buồn cười, quả thực là vớ vẩn! Ranh con, mặc dù suy luận của ngươi rất hợp lý, tưởng tượng rất phong phú; nhưng đáng tiếc, hoàn toàn sai rồi. Giả dụ như ta có huyết mạch như vậy, vậy thì không cần làm gì, ta vẫn có thể khuất phục tất cả thú nhân có huyết mạch yếu hơn ta. Sự phân chia cấp bậc dựa theo độ thuần khiết của huyết mạch trong tộc thú nhân, nghiêm khắc và mạnh mẽ vượt xa mức ngươi tưởng tượng. Ta có thể hoàn toàn ra lệnh cho thú nhân dựa theo huyết mạch của mình, nếu nó thật sự tinh khiết như ngươi nói, căn bản không cần phiền toái như vậy.”

“Đừng gấp, ta còn chưa nói hết mà. Ngươi nói sự áp chế tới từ huyết mạch, ta hiểu. Thế nhưng, có hai tình huống ngoại lệ cho chuyện này.”

Sâu trong đôi mắt tựa như chim ưng của người quân sư lóe lên một tia kinh nghi cực kỳ khó thấy, và rất nhanh, hắn đã đem tia kinh nghi này giấu xuống tận đáy lòng: “Vậy thử nói cho ta nghe xem, ranh con. Ta muốn thử xem hai tình huống ngoại lệ đó là hai tình huống nào.”

“Rất đơn giản! Tình huống thứ nhất, ngươi bị kẻ thù, tức là đệ nhất chân tổ đánh trọng thương, trọng thương tới mức không thể nào động đậy, chỉ có thể lợi dụng cơ thể tựa như con rối giống như hiện giờ để xuất hiện trước mặt người đời. Nếu như vậy, dù ngươi có huyết mạch thì cũng chả có ích lợi gì, vì nó không có cơ hội để hiện thân.”

Vừa nói, Ye Jian vừa thầm quan sát những biểu hiện cực nhỏ trên gương mặt người quân sư. Kết quả là, người quân sư không có biểu hiện gì đặc biệt.

Nếu vậy ————

Khóe miệng chợt kéo lên một đường cong tự tin, chậm rãi, cậu giơ hai ngón tay lên và nói: “Tình huống thứ hai, cũng là tình huống mà ta cho rằng hợp lý nhất, đó chính là: huyết mạch của ngươi, vẫn còn chưa tỉnh dậy.”

“…!”

Sắc mặt không thay đổi, ánh mắt không thay đổi, thế nhưng đôi tay gầy còm của người quân sư lại bí mật run khẽ một cái.

“Có lẽ tiền bối của ngươi, huynh trưởng của ngươi, hoặc là cha mẹ của ngươi, đã từng đối đầu với primogeitor đệ nhất. Thế nhưng, hẳn là kết quả của bọn họ đều rất không tốt, bởi vì những người đó đánh giá thấp sức mạnh của đệ nhất chân tổ. Họ bị trọng thương, thậm chí phỏng chừng là đã chết. Trước khi chết, bọn họ với lý do ‘mình đã không sống nổi, vậy chi bằng truyền sức mạnh lại cho đời sau của mình đi’, họ đã truyền tất cả sức mạnh và huyết mạch của mình cho ngươi. Chỉ đáng tiếc là tới giờ, ngươi vẫn chưa thể đánh thức được dòng máu và nguồn sức mạnh tiềm tàng trong cơ thể. Coi như có đánh thức, vậy thì hẳn cũng chỉ là một phần nhỏ. Cho nên, đó mới là nguyên nhân khiến ngươi phải lợi dụng những con cá nhỏ như Hắc Tử Hoàng.”

Phân tích xong, Ye Jian không nói nữa. Cậu chỉ dùng ánh mắt trêu đùa và bỡn cợt để nhìn người quân sư, yên lặng chờ đợi phản ứng của đối phương.

10 giây, hai mươi giây, năm mươi giây, hai phút.

Toàn bộ không gian trong căn phòng đơn sơ, vào thời khắc này dường như hoàn toàn đóng băng. Bất luận là Ye Jian hay người quân sư, cả hai đều giữ nguyên trạng thái của mình như hai pho tượng, không ai mở miệng.

Mãi tới một lúc lâu sau, thú nhân quân sư rốt cục mới nheo mắt lại, rồi sau đó dùng ngữ khí nghiêm túc và nặng nề chưa từng có để phun ra một câu: “Như vậy, ngươi cho rằng mục đích của ta là gì? Là để báo thù sao?”

Câu hỏi của người quân sư đã cho thấy rằng, suy luận của cậu về thân phận của người quân sư đại khái đã đầy đủ. Mặc dù sẽ có những sai biệt nhất định, thế nhưng tuyệt đối chỉ là sai biệt về những chi tiết nhỏ, Ye Jian tự tin về điều đó.

“Trong mắt ta, mục đích của ngươi cũng rất đơn giản. Chỉ đơn thuần là đang lợi dụng phái Hắc Tử Hoàng để thu hút sự chú ý của Ikusaō Ryōiki. Trước khi có thể hoàn toàn khai thác và hoàn toàn khống chế được sức mạnh tiềm ẩn trong cơ thể mình, ngươi cần có một vài con rối để làm việc cho ngươi. Không hẳn chỉ vì muốn gây chuyện với Ikusaō Ryōiki, mà còn là vì ngươi muốn chuẩn bị tốt cho việc nhậm chức của mình. Báo thù? Hẳn là có! Nhưng càng nhiều nữa, chắc là dã tâm chứ?”

Nói tới đây, Ye Jian cũng không thể không dùng cách nói nghi vấn.

Nói thật lòng, trong lòng cậu xác định được là cái tên này làm vậy là vì muốn báo thù. Thế nhưng nếu hắn đã hỏi như vậy, vậy thì vẫn còn một mục đích nào nữa mà cậu đoán không ra. Đó là nguyên nhân cậu dùng câu nghi vấn.

“Dã tâm? Ha ha ha ha ha! Cho nên ta mới nói, ngươi hoàn toàn không hiểu gì hết, thằng nhóc!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio