Quân lâm Nhị Thứ Nguyên

chương 137 : queen

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Ta thừa nhận là ngươi rất thông minh. Trí tuệ của ngươi là một trong những trí tuệ xuất sắc nhất mà ta từng gặp, thậm chí cả những lão già kia cũng chẳng có mấy ai bằng được ngươi. Thế nhưng, thằng nhóc vẫn chỉ là thằng nhóc. Cả ngươi lẫn Kūgeki no Majo đều vẫn còn quá trẻ, các ngươi hoàn toàn không hiểu được ân oán giữa thú nhân và ma cà rồng. Coi như ngươi đoán được thân phận của ta rồi, vậy thì sao? Cũng chỉ tới đó mà thôi!”

Giống như cười nhạo, lại giống như đang cảm thán, người quân sư nói với Ye Jian. Sau khi nghe được suy đoán của Ye Jian, không hiểu tại sao thái độ của người quân sư bỗng nhiên trở nên nhẹ nhõm.

Điều này khiến Ye Jian hơi nhướng mày.

“Nhóc, mi cũng đừng nói những thứ như là ‘trao đổi’ hay ‘giao dịch’ với ta. Chuyện của tộc chúng ta, chưa tới phiên người ngoài như các ngươi xen vào. Ta rất thưởng thức ngươi, cũng rất có hứng thú với ngươi, có lẽ về sau, chúng ta sẽ còn tiếp tục gặp lại. Nhắc nhở ngươi một câu: chớ nhúng tay vào ân oán giữa tộc ta với đám dơi kia, chẳng có chỗ tốt gì cho ngươi đâu. Nếu như ngươi thật sự là hậu duệ của bộ tộc đó, vậy tiền đồ của ngươi tuyệt đối sẽ không thấp hơn tam đại chân tổ. Ngoài ra, ngươi cũng chớ quên rằng kẻ thù chân chính của đại lục này là ai! Kẻ đã từng hủy diệt các nền văn minh và lịch sử đại lục vô số lần…”

“…!” Nghe thấy tiếng của người quân sư trở nên càng lúc càng nhẹ, Ye Jian vội vàng bật dậy, nhưng đã chậm. Người quân sư đã hoàn thành việc ‘bỏ trốn’.

Không kịp chú ý tới những chuyện khác nữa, Ye Jian lập tức hành động. Chỉ trong tích tắc, cậu đã xuất hiện trước mặt người quân sư, ngón tay cũng đã đặt lên mi tâm của đối phương.

Sức mạnh linh hồn bùng lên tựa như sóng thần và ập vào trong đầu của người quân sư, thế nhưng đáng tiếc là lại chẳng thu hoạch được gì cả.

Giống như những thú nhân có bộ óc bị ‘mã hóa’ trước đó, con rối ở trước mặt này cũng vậy, Ye Jian không thể thu hoạch được một chút xíu ký ức nào từ trong đầu của đối phương.

“Mẹ kiếp! Thật giảo hoạt, thằng này… Không! Với phong cách giảo hoạt như thế này, chưa thể chắc được việc đối phương là nam hay là nữ.”

Lầm bầm, Ye Jian phải thừa nhận là hôm nay, cậu đã bị đối phương chơi lại một vố, xem như là hòa đi. Lợi dụng ngôn ngữ để thu hút sự chú ý của cậu, sau đó âm thầm rút lại sức mạnh tinh thần được đặt trong cơ thể con rối này.

Đối mặt với loại địch nhân vừa nấp trong tối mà lại vừa giảo hoạt như thế này, quả thật là một chuyện khiến người ta phiền muộn.

“Hừ! Thế nhưng, bất kể tâm cơ của ngươi nhiều tới bao nhiêu thì cũng vậy thôi. Trước thực lực tuyệt đối, tâm cơ cũng chỉ có thể gác xó. Để ta nhìn xem lần này, tâm cơ của ngươi có giúp được ngươi không!” Khóe miệng kéo lên một độ cong vui vẻ, Ye Jian lầm bầm.

Trong tình huống mà cả hai bên đều chẳng biết được gì về nhau, thì cuộc đấu trí vừa rồi chỉ có thể xem như là một lần thăm dò sơ bộ.

Ye Jian thắng đối phương, sau đó bị đối phương gỡ lại.

“Giờ, để ta xem, rốt cục thì mi là ai!”

“Két… Tạch tạch tạch két két ————”

“Hm?”

Đang khi Ye Jian muốn lặp lại chiêu cũ để tìm kiếm tình báo thì đột nhiên, con rối cậu đang cầm trong tay bỗng phát ra những âm thanh kỳ lạ, tứ chi của nó bỗng nhiên bắt đầu trở nên vặn vẹo và chuyển động như người máy.

Màu da cũng bắt đầu thay đổi, các vết ban tím tái của xác chết bắt đầu nổi lên. Đôi mắt nhưn chim ưng có phần lồi ra, tròng mắt cũng trở nên đỏ quạch như máu.

Bộ dạng này, Ye Jian cảm thấy dường như mình đã gặp ở đâu rồi, hơn nữa còn rất là quen, chỉ là cậu nhất thời không nhớ ra.

“NGAOOOO ——————!!!”

Tiếng gào rú đầy quái lạ vang lên từ miệng của con rối; sau đó, cơ thể của nó đột nhiên căng lên, cơ bắp trở nên cuồn cuộn.

Không phải là thần thú hóa, hoặc có lẽ không phải là thần thú hóa theo kiểu bình thường. Ye Jian có thể thấy được là tứ chi của con rối đang vặn vẹo càng lúc càng kịch liệt hơn; trong quá trình vặn vẹo, ngón tay và ngón chân của con rối nhanh chóng nhô ra và biến thành những chiếc móng vuốt sắc lẻm. Ngoài ra đầu của con rối cũng hơi gồ lên, tám chiếc răng nanh dữ tợn cũng nhô ra khỏi miệng.

Chỉ trong vòng chưa đầy nửa phút, cơ thể vốn bình thường có phần gầy gò của con rối đã trở nên cao to và dữ tợn như một con quái vật.

Trong suốt quá trình biến đổi, tiếng gào thét của con rối… Không, giờ phải gọi là một con ác thú mới đúng. Tiếng của con ác thú vẫn liên tục vang lên trong suốt quá trình biến đổi. Khách sạn nhỏ mà Ye Jian đang có mặt lay động kịch liệt dưới tiếng gầm thét chói tai của con ác thú. Mặt đất nứt ra từng tầng một, vách tường cũng xuất hiện các khe nứt to nhỏ khác nhau.

“Có chuẩn bị? Không! Hẳn là chỉ đơn thuần muốn chơi lại mình một vố thôi.”

Cuối cùng thì Ye Jian cũng nhớ ra được hiện tượng đang xảy ra với con rối này là gì. Đây là chiêu thức có tính bộc phát mạnh hơn so với thần thú hóa, là phép thuật khiến cho Zombie trở nên cuồng bạo của hệ Tử Linh.

Hiện giờ, thực lực của con ác thú này mạnh hơn so với các thú nhân thượng vị rất nhiều, ngay cả với các thú nhân đã thần thú hóa thì cũng có rất nhiều người kém hơn so với nó.

“Bất quá, vẫn còn kém lắm. Chỉ chừng này mà muốn gây rắc rối cho ta? Nằm mơ nha!”

Liên tục bị đối phương gài bẫy tới hai lần, thú thật thì Ye Jian cũng hơi khó chịu. Nếu là bị kẻ mạnh hơn mình gài bẫy thì thôi, cậu cũng chẳng bực dọc gì, thế nhưng bị gài bẫy bởi một kẻ yếu hơn mình tới không biết bao nhiêu lần, cảm giác này thật khó chịu. Giống như là bị con ruồi bay vào trong miệng, mặc dù không có hại lắm, nhưng mà buồn nôn nha.

Món nợ này tuyệt đối không thể quên được. Lần sau nếu gặp lại, cậu nhất định phải tính sổ với đối phương. Nếu mà không chơi lại đối phương gấp mười lần như vậy thì cậu không phải là cậu.

Bởi vì khó chịu, cho nên Ye Jian không muốn dần lân nữa. Tay phải giơ lên và đập xuống, một luồng sáng màu trắng noãn phun ra từ tay cậu và nện về phía con ác thú như một chiếc vỉ đập ruồi cỡ lớn.

“Biến đi, thứ buồn nôn!”

Bành ————————!!!!!

Con ác thú đáng thương, từ khi xuất hiện tới giờ chỉ kịp gào to một tiếng thì đã bị Ye Jian đập thành cái bánh.

Thấy con ác thú đã bị đập bẹp, Ye Jian phất tay. Một luồng sương đen phun ra từ tay cậu và bắn về phía ‘cái bánh’ đang nằm bẹp trên đất. Xác của con ác thú lập tức nổ tung thành các hạt nhỏ li ti và bị sương đen hấp thu.

“Hm? Đùa à? Bố khỉ!”

Từ xác của con rối, Ye Jian quả thật là đã nhận được một chút ký ức, chỉ là chút ký ức này lại khiến cậu há hốc cả mồm.

Cùng lúc đó, trong một lâu đài nằm ở trung tâm của một thành phố dưới lòng đất thuộc lãnh địa của giáo hội Tây Âu ————

Trong căn phòng trang nhã với những vật trang trí xa xỉ, ánh nến mờ tối đang lung lay khiến bầu không khí trở nên có phần u ám và nặng nề.

“A… ~~~ .”

Lúc này, một giọng nữ dễ nghe nhưng lại đầy mâu thuẫn vang lên, đánh vỡ bầu không khí u ám, nặng nề và tĩnh lặng của căn phòng.

Sở dĩ nói giọng nữ này mâu thuẫn là bởi vì khi nghe vào tai, nó vừa thanh thúy như tiếng chim hoàng oanh đang ca hát, lại vừa thành thục tựa như tiếng nỉ non kiều mỵ của một ngự tỷ. Đồng thời với đó thì giọng nữ này lại vô cùng uy nghiêm, tựa như tiếng của một vị nữ hoàng cao cao tại thượng.

“Ye… Jian… Thật sự là hậu duệ của bộ tộc đó sao?”

Lẩm bẩm nhắc tới một cái tên, chủ nhân của giọng nói không biết là đang suy nghĩ điều gì.

Căn phòng lại một lần nữa trở nên hoàn toàn yên tĩnh.

Chỉ là, sự yên tĩnh này không kéo dài quá lâu, bởi chủ nhân của giọng nữ vừa rồi, sau một thời gian suy nghĩ thì đã rung chiếc chuông nhỏ bằng vàng trong phòng lên.

Đinh đinh đinh ————!!!

Tiếng chuông thanh thúy mà minh hưởng vang lên và quanh quẩn trong không gian u ám của tòa lâu đài.

Chỉ chừng khoảng mười giây sau, một thiếu nữ tóc vàng mặc đồ nữ hầu đột nhiên xuất hiện trong phòng. Thiếu nữ cứ thế mà đột nhiên hiện ra, cứ như là bước ra từ hư không vậy.

“Queen!”

Giọng nói lạnh buốt khiến người ta cảm thấy rùng mình. Nghe được giọng nói lạnh buốt này, người vừa được gọi là ‘queen’ không những không bất mãn, mà còn gật đầu một cách thỏa mãn: “Kế hoạch thay đổi. Ta sẽ an bài ngươi đi tới một nơi, ở đó, ngươi cần tiếp cận một thiếu niên. Bất kể ngươi dùng thủ đoạn gì, ta muốn ngươi phải điều tra về đối phương một cách tường tận nhất, sau đó gửi về cho ta.”

“Yes!”

Trả lời dứt khoát, rồi đột nhiên, trên gương mặt tuyệt mỹ lạnh như băng của nữ hầu chợt thoáng hiện ra vẻ do dự.

“Sao vậy? Có chuyện gì sao?”

“Vâng, queen! Cán bộ bậc một của phái Hắc Tử Hoàng là Christoph • Gardos, mấy ngày trước có tới Hắc Ám Bảo.”

“Đuổi đi! Bắt đầu từ hôm nay, loại tên của Hắc Tử Hoàng ra khỏi danh sách.” Nói xong, queen có chút lười biếng mà phất phất tay.

Thiếu nữ cung kính hành lễ, sau đó bóng hình của thiếu nữ chợt biến mất.

“A! Để con bé làm người tiếp xúc, coi như tâm trí của mi có cao tới đâu đi nữa thì cũng vô ích. Đúng không, nhóc!”

Nói xong, nữ chủ nhân của căn phòng chợt nở nụ cười thản nhiên, khiến cho muôn hoa trong phòng cũng đành phải ảm đạm thất sắc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio