Vào lúc mà trời sắp sáng, khi đêm trở nên đen tối nhất và mặt trời chưa lên, đó là thời điểm mà linh giác của các Linh Năng Giả trở nên nhạy bén nhất.
Đây là một chuyện có căn cứ thực tế đàng hoàng, rõ ràng nhất là với các võ nhân chuyên luyện ‘Ki’. Vào thời điểm này, nếu tu luyện thì cảm giác sẽ nhạy bén hơn rất nhiều, hiệu quả của việc thổ nạp cũng sẽ tăng gấp bội.
Đó là với các linh năng giả. Còn với người thường thì sao? Kojou nhỏ không biết, cậu bé chỉ biết là mình buồn ngủ tới muốn chết đi được.
Dưới sự hướng dẫn của cảnh vệ, Kojou, người đang xoa cặp mặt nhập nhèm vì buồn ngủ của mình, đang đi cùng với cô em gái đang tinh thần sung mãn của mình để tới cửa hang dẫn vào ngôi mộ dưới lòng đất đang được khai quật.
Lúc này thì cha của hai người, người phụ trách của đoàn điều tra là Akatsuki Gajou đã sớm chờ ở đó cùng với người hộ tống không thể thiếu: Liana.
“Quả nhiên, tiểu thư Nagisa quả nhiên kế thừa tố chất Linh Môi xuất sắc. Về sau, tiểu thư nhất định sẽ là một miko tuyệt vời.”
Nghe được lời khen của người cảnh vệ đang dẫn đường, Nagisa nhỏ ngượng ngùng mà cúi đầu xuống, lúc này cô bé đang mặc một bộ đồ miko màu đỏ trắng cỡ nhỏ.
Thấy em gái của mình như vậy, Kojou ngáp khẽ một cái rồi đành phải trả lời thay: “Thực ra Nagisa như vậy cũng không phải chỉ nhờ thiên phú. Mặc dù Nagisa chưa từng được tiếp nhận việc tu hành để trở thành miko chính thức, nhưng mà em thấy thường xuyên phải tới chỗ của mẹ để hỗ trợ, thỉnh thoảng lại phải chạy xa giống như hiện giờ để giúp đỡ cái ông già vô trách nhiệm kia. Thành ra Nagisa mới quen thuộc như vậy. Mà ngoài việc kế thừa tố chất linh môi xuất sắc ra thì em ấy còn có siêu năng lực của hyper adapter nữa.”
“Ra là vậy! Nếu vậy thì tiểu thư Nagisa thật đáng để tin cậy. Tại vì di tích lần này khá là khó thăm dò, bất kể là dùng sóng siêu âm để điều tra hay là dùng phép thuật thăm dò cũng đều vô hiệu. Nếu như tiểu thư Nagisa có thể giúp đỡ được vậy thì tốt quá. Nói thật thì bảo là thăm dò, nhưng cả đoàn hầu như đã phải đình công từ mấy ngày trước rồi, ha ha ha.” Người cảnh vệ nghe Kojou nhỏ nói như vậy thì người thật thà, giọng có phần hào sảng.
Là một thành viên của đoàn điều tra, người cảnh vệ thật sự rất bội phục người phụ trách chính của đoàn điều tra lần này là tiến sĩ Akatsuki Gajou. Hiện giờ, con gái của tiến sĩ tới đây, hơn nữa còn có thể giúp ích nhờ tố chất linh môi xuất sắc, người cảnh vệ không thể không có thiện cảm và tin phục cô bé.
Sự thực là niềm tin của người cảnh vệ là hoàn toàn có căn cứ. Dựa theo lời Kojou vừa nói, từ nhỏ thì cả hai đều đã phải tự lập vì cha mẹ không có nhà, lại thường xuyên phải đi xa một mình tới chỗ của bố mẹ để phụ giúp những công việc có tính chất ‘Linh Khải’ như thăm dò di tích, tìm hiểu các bi văn cổ đại, v… v… Mà đã vậy, Nagisa nhỏ còn có tố chất phi thường tốt, cho nên người cảnh vệ có lý do để tin rằng tuy cô bé còn nhỏ, thế nhưng lại là một người vô cùng có kinh nghiệm trong chuyện này.
Đi trên đường, nhìn những cửa khẩu cùng chướng ngại vật được thiết trí tầng tầng lớp lớp bọc quanh cửa vào di tích, cùng với các công cụ dò xét vô cùng hiện đại được đặt dọc theo đường đi, Kojou nhỏ hơi lo lắng mà hỏi: “Chú cảnh vệ, hôm qua… Thực ra thì từ hôm qua cháu đã rất để ý một chuyện, di tích này liệu có nguy hiểm không?”
Cũng khó trách tại sao Kojou nhỏ lại lo lắng như vậy. Con đường chỉ dài gần trăm mét, mà lại có hệ thống canh phòng và phòng thủ dày đặc như vậy, có cả cảnh vệ lẫn đủ loại công cụ vật dụng, điều này thật sự không thể không khiến cho người khác cảm thấy bất thường. Hơn nữa, trước khi vào đây, Kojou nhớ rõ là mình nhìn thấy có cả xe bọc thép phòng thủ ở ngoài, mà ban đêm thì thường xuyên có cảnh vệ canh gác 24/24. Phòng ngự kỹ tới vậy, nói không có nguy hiểm, ai mà tin?
“Di tích này sao… Nói thật thì bởi vì không thể thăm dò được quá nhiều nên chúng tôi cũng không biết được là có nguy hiểm nhiều hay không. Nhưng theo như bình thường thì đại đa số các di tích được khai quật đều luôn có nguy hiểm, khi thì ít, khi thì nhiều. Một phần là tới từ hệ thống phòng ngự vốn có, một phần là do thời gian quá lâu nên tạo thành các cạm bẫy thiên nhiên.”
“Mấy ngày trước, đoàn điều tra cũng có xảy ra một chuyện, cũng tạo ra bạo động không nhỏ. Nguyên nhân là vì có điều tra viên tự tiện hành động dẫn tới việc hệ thống phòng ngự trong đó bị xúc động, bị thương mấy người. Cũng may tiến sĩ kịp thời chạy tới giải quyết, nếu không người bị thương sẽ còn tăng thêm.”
Người cảnh vệ dường như rất bội phục cha của hai anh em, cho nên khi nhắc tới Akatsuki Gajou, giọng của người cảnh vệ lộ ra sự kính trọng sâu sắc.
“Cháu nghe nói là hình như ngoài nguy hiểm tới từ bên trong di tích ra thì bên ngoài cũng có những nguy hiểm khác? Liana-san có nói là dường như có những người thuộc đoàn thể khác cũng đang theo dõi di tích này…”
Đối với ông bố khốn kiếp và vô trách nhiệm của mình, Kojou nhỏ cảm thấy mình dù không hiểu hết, những cũng hiểu tới 7 ~ 8 phần, đồng thời cậu bé không phải là người lắm chuyện, nên vốn dĩ cậu bé sẽ không hỏi nhiều như vậy.
Chỉ là, theo khoảng cách tới di tích càng lúc càng gần, không hiểu vì sao cậu bé chợt cảm thấy rất bất an. Linh cảm bất an vô cùng mãnh liệt khiến cậu bé không thể không tìm chuyện để nói, cốt là để che lấp cảm giác bất an không hiểu vì sao này.
Kojou có biểu hiện khác với thường ngày, Nagisa cũng vậy. Khác hẳn với mọi khi, cô bé trở nên trầm mặc ít nói, chỉ xuất thần mà nhìn chằm chằm về phía cửa hang, giống như là bên trong cửa hang kia có thứ gì đó đã thu hút toàn bộ sự chú ý của cô bé.
“A ha ha, chuyện này thì tôi cũng không hiểu lắm. Tôi chỉ biết là quanh đây đã được che lại bởi kết giới, những ai muốn tới đây để trộm mộ tuyệt đối là vào không được. Còn nếu xảy ra những chuyện khác thì bên quân đội sẽ tới hỗ trợ, cho nên không cần phải lo lắng nhiều. Nói chung là trong khu vực này, chỉ cần còn đứng trong kết giới thì hai cô cậu tuyệt đối sẽ không bị gì hết.”
Dùng bàn tay có phần to lớn của mình để vỗ vỗ cái vai nhỏ xíu của Kojou, người cảnh vệ an ủi cậu bé với nụ cười tự tin.
Mặc dù thấy được thần thái của người cảnh vệ khi nói những điều này thì rất là tự tin, thế nhưng cảm giác chẳng lành ở trong lòng Kojou vẫn không tài nào lái đi được. Bất quá, chuyện đã tới nước này, coi như cậu bé có muốn ngăn cản thì cũng chẳng thể làm gì nổi. Chưa nói tới việc ông bố vô trách nhiệm của mình đã quyết định, chỉ riêng Nagisa cũng đã là việc ngoài tầm với của cậu bé rồi, lúc này thì Nagisa cũng đã hoàn toàn chuẩn bị xong cho việc làm một vố lớn.
Nói chung, cậu bé biết mình đã không thể ngăn cản được việc Nagisa bước vào ngôi mộ. Giờ, cậu bé cũng chỉ có thể duy trì sự cảnh giác mà thôi.
“Ừm! Cảm ơn, tụi cháu vào trước.”
Tới cổng vào của di tích, Kojou quay lại nói tiếng cảm ơn với người cảnh vệ, sau đó đi cùng với Nagisa vào trong cửa hang dẫn xuống lòng đất.
“Được rồi… Giờ mình cũng phải giữ tinh thần để trở lại vị trí thôi.” Đưa mắt nhìn hai anh em nhà Akatsuki bước vào trong cửa hang, người cảnh vệ cười cười, sau đó vỗ vỗ mặt mình để lấy lại tinh thần rồi nhanh chóng trở về cương vị.
Bây giờ, cách lúc mặt trời mọc còn khoảng hai tiếng, khoảng thời gian này tuyệt đối không thể thư giãn, người cảnh vệ biết vậy nên quyết định mau chóng trở lại vị trí của mình.
Thế nhưng, còn chưa đi được mấy bước thì người cảnh vệ đã chợt phát hiện ra là dưới chân có gì đó trượt trượt.
Theo phản xạ, người cảnh vệ lập tức dừng bước và nhìn xuống chân.
“Ồ?”
Trong lớp đất bùn xôm xốp, dường như có thứ gì trông như cánh tay đang lộ ra khỏi mặt đất.
“Đây là… tay người? Chuyện này… Tại sao ở đây lại có thi thể?”
Cái tay này cho thấy là dưới đất đang có một xác chết, và cái xác này chỉ vừa mới chết không lâu. Với kinh nghiệm lâu năm, người cảnh vệ lập tức kết luận, và sau đó, một nghi ngờ khác lập tức nảy lên trong lòng người cảnh vệ.
Tại sao ở đây lại có thi thể? Chẳng lẽ trong khu vực cắm trại có tội phạm gì lẫn vào? Hay là có kẻ xâm nhập vì mục đích bất chính?
Vì xác nhận thân phận của thi thể, người cảnh vệ lập tức ngồi xổm xuống, chuẩn bị quan sát.
Thế nhưng đúng lúc này, cái tay vốn không nhúc nhích kia bỗng nhiên vùng dậy. Trước khi người cảnh vệ kia kịp phản ứng thì đã bị những đầu ngón tay cứng như thép nguội đã cào nát cổ họng.
“————!!?” Không dám tin mà trừng lớn hai mắt, trước khi chết, người cảnh vệ vẫn còn đang nghĩ về việc ‘tại sao xác chết lại có thể tự mình cử động?’
Chẳng lẽ là thi biến?
Ngay khi ý nghĩ này hiện lên trong đầu, người cảnh vệ đã biết được là cần phải báo động cho toàn trại biết. Thế nhưng, điều đáng tiếc là thứ vọt ra khỏi cổ họng của người cảnh vệ cũng chỉ có máu và tiếng rên rỉ không thể nghe nổi.
Chuyện tương tự như vậy, không phải chỉ xảy ra với một mình người cảnh vệ.
Trong các góc hẻo lánh của khu cắm trại, những cảnh vệ viên đứng ở các góc khuất khác cũng bị giết chết bằng những cách tương tự và lặng yên ngã xuống đất.
Những kẻ đã gây ra những chuyện này, chính là những xác chết gầy còm bò ra từ trong đất.
Tất nhiên, nếu là xác chết bình thường thì không thể nào có ý thức và năng lực hoạt động để giết chết các cảnh vệ viên như vậy. Kẻ đầu sỏ thực sự trong chuyện này chính là kẻ đã khiến cho các xác chết vùng dậy giết người, và lúc này thì hắn đang nấp ở một nơi gần đó cách di tích không xa.
“Ha ha ha, quân sư đại nhân quả nhiên là có dự kiến trước. Trước khi chúng kịp tới nơi và dựng trại thì chôn thi thể xuống đất trước, giờ chỉ việc dùng phép thuật tử linh để điều khiển. Kết quả thuận lợi vô cùng, ha ha ha.”