“———— vl! Thật sự là nữ hoàng? Thật cmn giời ạ, sở thích của ả nữ hoàng này cũng quá xấu đi? Thật đúng nữ giả nam?”
Trợn tròn mắt không biết phải nói gì, Ye Jian thật sự bó tay rồi. Phần ký ức mà cậu lấy được từ trên người của con rối kia thật sự khiến cậu hết biết nói gì luôn.
Dựa theo mạch suy luận của cậu, kẻ độc thủ sau màn điều khiển con rối này hẳn phải là một vị vua đã đạt tới cấp ‘phản tổ’ hoặc là sắp ‘phản tổ’ của tộc thú nhân. Mặc dù không thể xác định được rằng vị vua này là cựu hoàng bị trọng thương hay là tân vương chưa kịp trưởng thành, thế nhưng kẻ đó tuyệt đối không vua thì chúa.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy luận cá nhân của riêng Ye Jian, nếu như nó có phạm sai làm gì đó thì cậu cũng chẳng lấy làm lạ. Nói chung là trước khi có bằng chứng xác thực để chứng minh, thì mọi suy luận đều vẫn chỉ là suy luận.
Thậm chí ngay trước đó, khi nói tới giới tính của đối phương, cậu thậm chí còn không dám xác định là nam nay nữ. Cá nhân cậu hơi có thiên hướng là nữ.
Chỉ là không ngờ khi lấy được tình báo từ cơ thể giả của đối phương xong thì kết quả lại đúng y chóc như vậy. Thật sự là một nữ hoàng!?
Phillips, nữ hoàng, Tây Âu, lâu đài Hắc Ám.
Mặc dù chỉ có thể lấy được chút xíu thông tin như vậy, thế nhưng kết hợp với những gì cậu đã suy đoán, vậy thì kết luận hầu như đã rõ ràng tới 95%.
Về tên thì, cái tên ‘Das’ mà đối phương dùng trước đó hẳn là tên giả, vậy cứ tạm thời gọi đối phương là nữ hoàng Phillips đi.
Kế đó là hang ổ của đối phương: Tây Âu. Nơi này là địa bàn của thần thánh giáo hội, cũng là lãnh địa của người sói, bộ tộc được xem như là hoàng tộc của tộc người thú.
Ánh sáng và bóng tối vĩnh viễn là kẻ thù trời sinh của nhau, có thể tồn tại ở ngay trong địa bàn của một tổ chức hùng mạnh như giáo hội Tây Âu, có thể thấy được rằng hoàng tộc của tộc thú nhân mạnh tới mức nào, đồng thời cũng có thể thấy được rằng trí tuệ của bộ tộc này đáng sợ tới mức nào.
Nơi không ngờ tới nhất chính là nơi an toàn nhất, dám đặt hang ổ của mình ngay trong địa bàn của giáo hội, phách lực của tộc người sói thật đúng là không tầm thường. Mà nếu phách lực không thì còn chưa nói, vấn đề là tộc người sói còn thành công hoàn thành việc này, đây quả thực…
Chiêu này, ngay cả Ye Jian cũng không thể không thừa nhận là thật sự quá cao tay ấn. Nấp trong địa bàn của giáo hội Tây Âu, vậy thì dựa vào uy thế của giáo hội Tây Âu, coi như có là ma cà rồng cấp cao của Ikusaō Ryōiki thì cũng đừng hòng tìm được hang ổ của đám người sói này. Trước chưa nói tới việc có thể ngờ tới hay không, coi như ngờ tới rồi, vậy thì sao? Làm sao tìm?
Với tính bài ngoại của giáo hội thần thánh Tây Âu, đám người này tuyệt đối sẽ không cho phép bất cứ ma tộc nào bước chân lên địa bàn của mình. Còn việc xông vào mà không cần xin phép? Ha, coi đám cuồng tín đồ kia là ăn đất sao? Coi như có giao ước thánh vực, thế nhưng khi giáo hội Tây Âu nhận định là cần đánh, vậy thì giáo hội thần thánh Tây Âu tuyệt đối vẫn sẽ đánh thẳng tay, không có chút chần chờ hay nhún nhường nào.
Cho nên ở Châu Âu, mối quan hệ giữa hai kẻ thống trị Đông Âu ( Ikusaō Ryōiki )và Tây Âu ( Thần Thánh Giáo Hội ) vẫn luôn là tình trạng nước giếng không phạm nước sông, nếu không muốn nói là chiến tranh lạnh.
Xem tình huống này thì có thể thấy được là giáo hội thần thánh ở Tây Âu đã vô tình trở thành ô dù, bị tộc thú nhân lợi dụng để che giấu mình.
Chuyện này cũng không có gì là không thể, cho nên việc nữ hoàng Phillips gì đó cư trú tại Tây Âu cũng không có gì quá bất thường.
Bất quá, về việc cô nàng này có phải là người sói hay không thì vẫn còn là một việc chưa biết. Ye Jian hoàn toàn không có manh mối gì về việc này.
Tin tức cuối cùng: lâu đài Hắc Ám.
Đây là một tổ chức đối địch với giáo hội Tây Âu, nếu Ye Jian nhớ không lầm thì trong xấp thông tin tình báo ghi về các tổ chức ngầm trên thế giới mà Natsuki-chan đưa cho cậu trước đó, có nhắc tới tổ chức này.
Lâu đài Hắc Ám, hay Hắc Ám Bảo, là một cơ cấu khá bí ẩn, thông tin về nó có thể nói là ít đến thương cảm. Tất cả những gì Ye Jian được biết về tổ chức này cũng chỉ là: đây là một tổ chức ngầm ở Tây Âu, và nó được các ma tộc sinh hoạt tại Châu Âu tự hành thành lập do chịu sự uy hiếp tới từ giáo hội.
Giờ, Ye Jian lại có thêm một tình báo nữa, đó là người thống trị tổ chức này chính là nữ hoàng của tộc thú nhân ( có thể chỉ là một trong những người lãnh đạo ), Phillips.
Dựa theo những thông tin đã có, Ye Jian thật sự có chút hứng thú với tổ chức được gọi là ‘Lâu Đài Hắc Ám’ này, bởi vì cậu cho rằng tổ chức này là một tổ chức vô cùng phi thường.
Có thể không phi thường sao? Dám nấp ngay trong địa bàn của một tổ chức hùng mạnh như giáo hội Tây Âu, vậy mà còn không bị giáo hội Tây Âu tiêu diệt, nói không ‘phi thường’, ai tin? Ye Jian dám cá là tổ chức này tuyệt đối không thua kém gì Hội Sư Vương, mà mục đích tồn tại của nó lại còn đang nằm trong vòng bí ẩn.
“Coi bộ thế giới này càng lúc càng thú vị rồi.”
Trên mặt bất tri bất giác hiện lên một nụ cười hưng phấn mà cả chính mình cũng không nhận ra, đôi mắt của Ye Jian phát ra những tia sáng sắc bén. Mặc dù nói là tới đây để nghỉ ngơi, cùng với luyện tâm, thế nhưng điều đó không có nghĩa là cậu phải ngăn chặn bản chất tới từ trong máu và trong linh hồn mình. Bản chất của cậu, ngoại trừ ‘tham lam’ thì còn là ‘Ma Vương’. Mà Ma Vương thì luôn khát khao sự nhiệt huyết cùng kích thích.
Kẻ mạnh, luôn có một con tim tràn đầy phấn khởi cùng bộ óc tràn đầy sự tò mò.
“Bất quá, câu nói ‘chớ quên rằng kẻ thù chân chính của đại lục này là ai’ của đối phương là có ý gì?”
Nhớ tới những lời cuối cùng của nữ hoàng Phillips, Ye Jian không khỏi trầm tư.
––––––––– phân cách tuyến –––––––––
“Cái gì? Primogenitor đệ tứ?”
“Đúng! Primogenitor sử dụng mười hai kenjuu mộng ảo, không cai trị bất cứ huyết tộc đồng bào nào, nhưng lại là ma cà rồng cao ngạo và mạnh nhất thế giới, được biết đến với cái tên Kaleid Blood ( Diễm Quang Dạ Bá ). Đó là một hung thần mang tới sự hủy diệt cho các nền văn minh trên thế giới, kẻ đã tạo ra vô số các bước ngoặt lịch sử bằng các cuộc đại chiến và đại tuyệt diệt.”
Trên con đường đá dẫn xuống căn phòng chính của ngôi mộ di tích đang được khai quật, tiếng nói chuyện của một người đàn ông và một cậu bé vang lên, cùng với đó là tiếng bước chân đều đặn của bốn người. Đúng, là bốn người, không phải hai người, sở dĩ chỉ có tiếng của hai người là bởi vì hai người khác không lên tiếng mà thôi.
Tổng cộng bốn người, hai lớn hai nhỏ, bóng của cả bốn người dưới ánh sáng mờ nhạt phát ra từ những bức tường đá bóng loáng in lên sàn của con đường đá, tạo thành những cái bóng mông lung méo mó.
Không khí tỏa ra hơi lạnh. Lúc này, cả bốn người đã đi vào bên trong khu di tích. Cảnh vật ở bên trong khu di tích, thật bất ngờ là lại không cũ kỹ như những gì nhìn thấy khi còn ở bên ngoài. Mặc dù các bức tường không được trang trí bằng các bức bích họa, thế nhưng nó lại có sự hoa lệ tới khó tả. Tất cả là vì những bức tường đá bóng loáng được bảo tồn đặc biệt tốt này đang tỏa ra ánh huỳnh quang huyền ảo, chúng khiến người ta sinh ra ảo giác rằng toàn bộ con đường đang đi là ở trong vũ trụ, và con đường dưới chân dường như là con đường được lát nên bởi bầu trời sao, trông huyễn lệ và mê ly tới khó tưởng tượng.
Không gian xung quanh có cảnh sắc như vậy, thế nhưng cả bốn người đang đi đều chẳng có tâm trí để mà thưởng thức. Ở trong một di tích cổ đại chưa được thăm dò như thế này, có thể nói là mỗi bước chân đều là một lần mạo hiểm. Nếu như không cẩn thận, không ai biết được rằng chuyện gì sẽ xảy ra; có thể nói rằng chỉ cần mất cảnh giác một chút thôi, một giây sau liền biến thành xác chết cũng chẳng lấy gì làm lạ, thậm chí chết mất xác cũng là chuyện dễ hiểu.
“Nè! Ông không lừa tôi đó chứ? Đó chẳng phải là truyền thuyết được đồn thổi thôi sao? Mà cứ coi như là thực đi, vậy làm sao mà cái loại nguy hiểm như thế có thể xuất hiện ở cái nơi như thế này? Mấy chân tổ với mấy tổ chức gì đó không quan tâm sao?”
Đối với lời giải thích cứ như là đùa giỡn tới từ ông bố vô lương, Kojou bày tỏ thái độ hoài nghi, thậm chí là hoàn toàn không tin.
Cũng không thể trách cậu bé không tin, bởi vì dù sao chuyện này thật sự quá khó tin. Đừng nói là những người bình thường như cậu bé, ngay cả với tuyệt đại đa số ma tộc, thậm chí là ma cà rồng, thì sự tồn tại của primogenitor đệ tứ cũng chẳng khác gì một truyền thuyết hư ảo là mấy.
Còn nói primogenitor đệ tứ ngủ ở trong cái ngôi mộ dưới lòng đất lộn xộ… trong cái ngôi mộ dưới lòng đất đẹp như thế này, ai tin? Mà cứ coi như đệ tứ chân tổ là có thực đi, nếu hắn ngủ ở đây, vậy còn tới phiên ông bố vô trách nhiệm của mình tới khai quật với thăm dò sao?
Đối với biểu hiện không có chút tin tưởng nào của Kojou nhỏ, Akatsuki Gajou chẳng lấy gì làm bực mình, mà trái lại, ông còn cười vô cùng xấu bụng và nói với thằng con trai: “Ha ha, muốn chứng cứ đúng không? Nó đang ở ngay trong đó nha!”
Nói xong, ông chỉ tay về phía căn phòng đá nằm sâu ở tít trong cùng của khu di tích.
“Ẩy? Thật?”
Trên gương mặt trẻ con của cậu bé hiện lên vẻ kinh ngạc, kiểu trả lời này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cậu bé. Theo như bình thường, chẳng phải nên bĩu môi khinh thường, sau đó bác bỏ, rồi tới châm chọc sao? Sao giờ hiền như vậy?
“Ông không chọc tui đó chứ?”
“Không! Ông ấy không hề nói giỡn! Linh cữu của yêu tinh thứ mười hai, được đặt ngay trong đó!” Thái độ nghiêm cẩn, giọng nói nghiêm túc và nặng nề, người vừa trả lời Kojou chính là trợ thủ của cha cậu bé: Liana • Caruana, quý tộc tới từ Ikusaō Ryōiki
Dường như ý thức được là cách nói của mình hơi nặng, Liana nhẹ giọng nói một câu xin lỗi rồi lại lặng im.
Lúc này, Akatsuki Gajou rất là vô trách nhiệm mà vỗ vỗ vai của Kojou.
“Đừng để ý! Chú mày sẽ biết liền bây giờ.”
Nói tới nước này, Kojou cũng không còn biết phải nói gì nữa. Linh cảm không lành trong lòng vẫn cuộn trào, hoặc nên nói là cuộn trào càng mãnh liệt hơn, thế nhưng một thằng nhóc như cậu bé thì có thể làm gì?
Nghĩ tới việc ông bố vô trách nhiệm của mình đang đi bên cạnh, Kojou chỉ có thể kỳ vọng rằng lần này, ông ta có thể bảo vệ được cho Nagisa. Có ông già này bảo vậy, chắc… sẽ không có chuyện chứ?
Nhìn về phía em gái mình, Kojou vẫn không thể nào yên tâm.
Lúc này, đồng tử màu đen tuyền trong mắt của cô bé vẫn còn đang hơi lơ lửng và nở rộng, đôi mắt thì vẫn không chớp lấy một cái mà nhìn chằm chằm vào căn phòng đá nằm sâu trong cùng. Từ khi bước vào trong di tích, Nagisa vẫn luôn trong tình trạng này.