“Nagisa…?”
Người phát hiện ra biểu hiện khác thường của Nagisa không chỉ có Kojou, hai người lớn khác đang có mặt là Gajou và Liana cũng đều đã chú ý tới hiện tượng này, và cả hai đều quay lại nhìn chằm chằm vào cô bé.
Trang phục miko chính thống màu đỏ trắng, mái tóc đen được buộc tỉ mỉ kéo dài tới eo. Lúc này, khuôn mặt nhỏ nhắn, tinh xảo và đáng yêu của Nagisa nhỏ đã không còn sự linh động thường có; thay vào đó là sự vô cảm, lạnh lùng, đồng thời đôi mắt vốn tràn đầy linh tính của cô bé cũng hiện lên chút đau đớn.
“Wū yī ma gū... . . . Dá hā chī nà... . . .”
Đôi môi nhỏ chợt thốt lên thứ ngôn ngữ không thuộc về thế giới này, chậm chạp nhưng rõ ràng. Đột nhiên nói lên thứ tiếng mà mình chưa biết bao giờ, rất rõ ràng là thiên phú Linh Môi xuất sắc của cô bé đã bị khơi dậy. Điều mà hiện giờ Nagisa nhỏ đang làm, chính là phép Linh Hàng và Thần Khải.
Linh hàng cùng thần khải, đây là hai trong số các năng lực đặc trưng của miko, Nagisa nhỏ có tố chất miko xuất sắc nên thực hiện được điều này cũng chẳng có gì là lạ. Thế nhưng, khác với mọi khi là lần này, Nagisa nhỏ làm điều này trong trạng thái hoàn toàn vô thức.
Dường như bị thứ gì đó nhập vào người, Nagisa nhỏ vô thức mà khởi động ngôn linh dùng để giải trừ nguyền rủa.
“Tạch tạch tạch ken két ————!”
Đột nhiên, những âm thanh ‘ken két’ chợt vang lên và vọng vào tai của ba người còn lại. Quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, cánh cửa đá cực lớn nằm ở phía cuối đường chắn đang dần hiện lên các đường vân ma thuật. Rậm rạp, chằng chịt mà huyền bí, những đường vân nhanh chóng hiện lên và lan rộng về bốn phía.
Ánh sáng màu xanh lục – trắng không biết phát ra từ đâu bỗng hiện ra và chiếu sáng toàn bộ không gian, đồng thời trở nên càng lúc càng chói mắt. Cùng với đó, theo ngôn linh liên tục được thốt lên từ miệng của Nagisa nhỏ, một nguồn linh lực khổng lồ cũng dần khởi động với chấn động càng lúc càng rõ rệt.
“Tiến sĩ! Chuyện này…?”
“Ừ!” Nghe được câu hỏi mang theo vẻ khiếp sợ của Liana, Akatsuki Gajou hưng phấn mà gật đầu, “Thật sự thành công! Không hổ là con gái bảo bối của ta.”
Giống như là ứng nghiệm lời mà Akatsuki Gajou vừa nói, những đường vân phép thuật trên cánh cửa đá đột nhiên bùng lên ánh hào quang chói mắt. Và rồi, khi ánh sáng tan đi, bốn người mới từ từ mở mắt ra và nhìn thấy cánh cửa đá đã hoàn toàn biến mất một cách quỷ dị. Phải biết rằng cánh cửa đá này cả lazer cũng không thể cắt nổi, nó chính là nguyên nhân khiến việc thăm dò di tích bị đình trệ tới giờ, vậy mà bây giờ nó lại biến mất một cách quỷ dị như vậy, cứ như là chưa từng tồn tại.
“Chuyện này… Rõ ràng cả những ma đạo kỹ sư xuất sắc nhất của Ikusaō Ryōiki cũng không thể cởi bỏ được phong ấn nà, vậy mà giờ, chỉ trong nháy mắt…? Điều này, làm sao có thể…?” Liana ngơ ngác mà nỉ non, mắt nhìn chằm chằm vào Nagisa, người vẫn còn đang trong trạng thái vô thần.
“Hàà ~~~ ( tiếng hà hơi)! Lạnh quá! Nơi này…” Hà hà hơi, Kojou nhỏ nhìn về phía căn phòng đá đang phả hơi lạnh ở trước mặt. Giống như mở cửa kho ướp lạnh, một lượng sương trắng lạnh buốt cực lớn ùa ra từ bên trong cánh cửa vừa biến mất.
Vào đúng lúc cánh cửa vừa biến mất, Nagisa nhỏ giống như bị thứ gì đó thu hút, vẫn trong trạng thái vô thức, cô bé cất bước đi vào trong cánh cửa vẫn còn đang phả hơi lạnh.
“Hey! Nagisa ——?”
“Chờ một chút, Kojou! Đừng tới gần con bé!” Thấy thằng con trai của mình muốn chạy tới gần Nagisa, Gajou vội vàng níu Kojou lại rồi nói: “Ở yên đây! Hiện giờ con bé đang trong trạng thái khải linh, chúng ta tuyệt đối không thể ngắt ngang trạng thái này của con bé khi không hiểu gì cả, bằng không có thể sẽ khiến cho con bé lâm vào nguy hiểm.”
“…!” Nghe cha mình nói như vậy, Kojou nhỏ không cam lòng mà cắn chặt răng. Cậu bé không thể không thừa nhận là ông bố khốn kiếp của mình nói không sai, hiện tại tuyệt đối không phải là lúc để xúc động. Việc duy nhất mà cậu có thể làm lúc này cũng chỉ có theo xát em gái của mình mà thôi.
Tiến vào trong căn phòng đá, cảnh tượng bên trong lập tức hiện ra trước mắt của Kojou và hai người lớn.
Khá ngoài ý muốn, độ sáng bên trong căn phòng cao hơn so với ở bên ngoài rất nhiều.
Ánh sáng màu băng lam hơi có phần âm u lóe sáng khắp căn phòng, sương trắng lạnh buốt lượn lờ khắp nơi. Đây là một căn phòng trống trải với mái vòm trông vô cùng hoa lệ.
Lướt ngang qua căn phòng, ánh mắt của cả ba người nhanh chóng tập trung về phía nguồn sáng bắt mắt nhất có trong phòng.
Đó là một chiếc quan tài bằng băng lớn tỏa ra ánh sáng âm u. Bên trong chiếc quan tài bằng băng buốt giá tưởng như vĩnh viễn không bao giờ tan đó, một cơ thể nhỏ nhắn, tinh xảo, linh lung đang nằm yên nghỉ; giống như một nàng công chúa yêu tinh đang say giấc ngàn năm trong sự hư ảo.
Nước da sáng óng ánh long lanh như tinh ngân trên bầu trời đêm, dung mạo tuyệt mỹ tựa như được thần thợ rèn tỉ mỉ điêu khắc qua vô vàn tháng năm, mái tóc vàng tỏa sáng như đang phản chiếu lên ánh cầu vồng. Đây là một thiếu nữ với tư nhan tựa như ảo mộng, sự hiện hữu của nàng hoàn toàn không phù hợp với thế gian tục tằng này.
Nhìn thiếu nữ, Kojou nhỏ ngơ ngẩn mà khẽ nỉ non như thế.
Thiếu nữ ngủ say trong linh cữu bằng băng, khiến cho người ta không nhịn được liên tưởng tới loài yêu tinh mỹ lệ bị nhốt trong những viên hổ phách, mỹ lệ tuyệt luân, nhưng lại chẳng lành.
Thiếu nữ này chính là đệ tứ chân tổ. Ở trong trạng thái này, nếu chỉ nhìn thì quả thật khó ai có thể tin tưởng rằng thiếu nữ vẫn còn sống và chỉ đang ngủ say.
Thế nhưng, cả ba người đang có mặt trong căn phòng đều tin tưởng rằng thiếu nữ vẫn còn sống, bởi vì cả ba người đều có thể cảm nhận được nguồn ma lực vô biên ẩn chứa trong cơ thể thiếu nữ, nguồn ma lực này vẫn đang không ngừng tỏa ra và lan tỏa ra khắp di tích.
Rất hiển nhiên, người đã lôi kéo Nagisa và khiến cho cô bé rơi vào tình trạng vô thức chính là thiếu nữ tựa như đang ngủ say này.
“Tìm được rồi… Rốt cục tìm được rồi… Diễm Quang thứ XII của đệ tứ chân tổ…!”
Người đầu tiên phá vỡ sự yên tĩnh chính là Liana • Caruana. Giọng nói rung rung mang theo chút kích động, Liana khẽ nỉ non mà nhìn chằm chằm về phía chiếc quan tài băng.
“Quả thực là một nàng công chúa đang ngủ say…” Nhìn cảnh tượng trước mắt, Gajou Akatsuki cũng nhịn không được mà tán thán. Vô số cột băng vây kín quanh chiếc quan tài, trông chúng như đang che chở cho nàng công chúa đang ngủ say trong chiếc quan tài băng, để chờ đợi hoàng tử của nàng tới và đánh thức nàng.
Đúng vậy, đây là một nàng công chúa có số phận bi thảm bị nhốt lại trong chiếc linh cữu bằng băng, chờ đợi hoàng tử của nàng tới cứu.
Cảnh tượng này thật sự khiến người ta không thể không liên tưởng tới nàng công chúa ngủ trong rừng trong truyện cổ Grimm.
“Nàng công chúa ngủ say… sao? Con gái của vua Florestina, Avrora, nói như vậy cũng ————”
ẦM ẦM ——————!!!!
Đột nhiên, toàn bộ di tích chợt rung động. Dường như hành vi gọi ra tên của nàng công chúa mộng ảo đang ngủ say đã khiến cho thần linh tức giận, toàn bộ di tích bỗng trở nên đất rung núi chuyển.
“Chuyện… Chuyện gì xảy ra?”
Định hồn lại trước tình huống bất chợt, linh cảm không lành trong lòng của Kojou chợt phóng đại và lan tràn đến từng lỗ chân lông trên người của cậu bé. Ngẩng đầu lên và nhìn về phía Nagisa, Kojou thấy em mình đã thoát khỏi trạng thái linh khải vì cơn địa chấn và bắt đầu té xuống.
“Nagisa?” Thấy em gái của mình ngất đi và sắp té xấp xuống, Kojou nhỏ vội vàng chạy tới đỡ lấy em gái mình.
“Tiến sĩ, chuyện này…”
“Ừ, chúng ta có rắc rối lớn rồi.”
Là một người không tim không phổi và rất vô trách nhiệm, thế nhưng lúc này Akatsuki Gajou cũng cười không nổi. Nụ cười hưng phấn trên gương mặt ông đã biến mất, thay vào đó là một nụ cười bất đắc dĩ.
“Vậy giờ, chuyện ở đây giao cho cô. Nhờ cô vậy, Miss Caruana!”
“Cái gì!?” Kojou sửng sốt. Cậu bé không thể tin nổi mà nhìn về phía ông bố khốn kiếp của mình. Lúc này rồi mà còn đi? Trong khi Nagisa còn đang như thế này?
“Ông già! Ông ——”
“Xin lỗi, Kojou! Chăm sóc Nagisa giúp ta. Ta đi sẽ trở lại ngay!”
Nói xong, Akatsuki Gajou không để ý đến thằng con trai đang đờ đẫn của mình mà nhanh chóng dỡ cây súng trường đặc chế được cất ở sau lưng xuống, sau đó ông lập tức chạy ra bên ngoài mà không thèm nhìn lại đằng sau.
“Khốn kiếp! Rốt cục thì ông đang nghĩ cái gì? Ông già khỉ gió!”
Bình thời thì cũng thôi, thế nhưng lúc này mà vẫn có thể vô trách nhiệm với con cái được tới như vậy, hành vi này của Gajou thật sự khiến cho Kojou nhỏ khó có thể chịu đựng được.
Rõ ràng là chính ổng tự tiện gọi Nagisa tới đây để hỗ trợ, vậy mà giờ, khi xảy ra chuyện, ông lại dứt bỏ con mình mà chạy ngon ơ, thậm chí không có lấy một lời giải thích.
Siết chặt nắm tay và nhìn đứa em gái đang bất tỉnh của mình, gương mặt nhỏ của Kojou có chút vặn vẹo. Cậu bé thật sự phẫn nộ.
“Đây xem như là gì chứ!? Rốt cục ổng muốn thế nào nữa!!? Khốn kiếp! Cái di tích này! Còn có Kaleid Blood thứ XII, linh cữu yêu tinh. Khốn kiếp! Rốt cục mấy người ——!?”
“Thật xin lỗi! Đã khiến em với Nagisa-chan bị liên lụy! Chỉ là giờ không phải là lúc để nói chuyện! Lui ra sau và bảo vệ tốt em gái của mình đi, Kojou!” Giọng nói lạnh buốt mang theo vẻ áy náy của Liana vang lên. Lúc này, cô đang nhìn chằm chằm về phía cửa của căn phòng đá.
Chiếc vòng tay đăng ký chứng nhận dành riêng cho ma tộc đã bị Liana tháo ra. Vào thế đề phòng, Liana giải phóng lượng ma lực có trong người.
Bởi vì nghe được lời cảnh báo của Liana, Kojou không tự giác được mà nhìn về phía cô; sau đó, khi nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị của Liana, cậu bé lập tức nhìn về hướng mà Liana đang nhìn, và cậu bé giật nảy cả mình: lúc này, cửa của căn phòng đã tràn đầy kẻ địch.
Toàn thân tản ra sát khí cùng tử khí, kẻ địch vẫn đang không ngừng ùa vào trong phòng, và thân phận của những địch nhân này, lại là ————