“… Đừng—Đừng có hiểu lầm! Đây chỉ là cảm ơn thôi! Tặng anh chocolate chỉ là để cảm ơn anh đã cứu nee-chan thôi. Tóm lại, muốn hay không tùy anh, thích ăn thích ném gì đó thì tùy ý.” Mặt hơi ửng đỏ, thiếu nữ căng thẳng mà giơ một hộp chocolate được làm thủ công lên, nói một đằng làm một nẻo mà giao nó cho Ye Jian
Thiếu nữ đang tặng chocolate là một thiếu nữ với mái tóc dài màu mật ong được nhuộm tỉ mỉ, trên người mặc một bộ đồng phục tự chế được trang trí tỉ mỉ ở mức vừa vặn không vi phạm nội quy trường học. Cách ăn mặc hoa lệ nhưng không khác người, lại phối hợp với gương mặt tinh xảo đáng yêu, điều này khiến cho thiếu nữ tỏa ra vẻ đẹp lôi cuốn áp đảo hầu hết tất cả những bạn nữ đồng trang lứa khác.
“Là chocolate cảm ơn của nee-chan của em? Nếu vậy, của em đâu, Asagi?”
“Ôi chao!?”
Bất ngờ nghe được câu nói trực tiếp quá chi là lớn mật của thiếu niên, thiếu nữ tên ‘Asagi’ trực tiếp chết máy, hoàn toàn không kịp phản ứng.
“Đúng nha! Nhắc mới nhớ! Lễ valentine năm trước hình như em cũng không tặng hộp chocolate cho tôi đúng không? Lúc đó tôi còn mong chờ rất lâu, kết quả là tới hết ngày vẫn không nhận được chocolate của Asagi, làm tôi rất thất vọng đó. Giờ, vất vả lắm tôi mới đợi được tới ngày valentine năm nay, vậy mà Asagi-chan lại chỉ đưa cho tôi chocolate cảm ơn của nee-chan. Haizz ~~~ Thất vọng! Quá thất vọng! Tại sao Asagi lại không tự mình làm một hộp cho tôi chứ?”
“Haaaa…!? Tại… Tại–tại–tại–tại–tại sao tôi lại phải làm chocolate để tặng cho anh chứ?” Lời tỏ tình vô cùng táo bạo, lộ liễu, trực tiếp và bất chợt của Ye Jian khiến Asagi vô cùng bối rối mà hét toáng lên, mặt đỏ như muốn chảy máu, âm thanh cũng có chút phát run.
Nếu như hiện giờ có ai có thể nghe được nhịp tim của Asagi, vậy thì tuyệt đối sẽ phát hiện ra là nhịp tim của cô bé đã vượt qua 180 lần/phút.
“Thật sao? Quả nhiên là do Asagi cảm thấy người thầy giáo kiêm bạn bè như tôi không đáng để nhớ tới nha. Haizz… Coi như rồi. Xem ra lễ tình nhân năm nay cũng chỉ có thể lại kết thúc một cách không hoàn mỹ thôi. Không nhận được tấm lòng của Asagi-chan, làm sao mà cao hứng nổi nha.”
Bộ dạng lắc đầu ảo não thở dài của thiếu niên khiến cho đôi mắt màu hồng ngọc của Asagi khẽ lấp lóe, chỉ là rất nhanh, vì để che giấu cảm xúc trong người, thiếu nữ lại một lần nữa kích động mà lớn tiếng phàn nàn: “—— ai, ai mà tin chứ? Rõ ràng có không biết bao nhiêu nữ sinh gửi tặng chocolate tình yêu cho anh? Còn muốn làm bộ? Đừng có ở đây làm bộ đáng thương! Đồ giáo viên thể dục quỷ súc hạ lưu!”
“Nè! Nè! Lời này của em quá đâm người nha! Thật khiến người ta bị tổn thương đó, Asagi. Tôi hạ lưu với quỷ súc hồi nào?”
“Hừ! Mỗi ngày đều nhét chung một chỗ với các nữ sinh trẻ trung, xinh đẹp, lại tràn đầy sức sống. Ai biết được là anh có làm cái chuyện quỷ súc gì hay không?”
Bất tri bất giác, giọng của Asagi lại trở về như lúc bình thường, thế nhưng ở trong lòng, cô bé vẫn cảm thấy rất khẩn trương và bối rối.
“Em thấy tôi giống như loại người đó sao?”
“Vốn là!” Giống như giận dỗi mà nhét hộp chocolate vào trong ngực của Ye Jian, Asagi lập tức quay người đi về phía cửa của sân thượng, “Nói chung, chocolate tôi đã đưa xong rồi, muốn xử lý như thế nào là chuyện của anh, tôi chẳng quan tâm, baka nii-chan! Chút nữa nhất định sẽ còn rất nhiều nữ sinh tặng chocolate cho anh, tôi không ở đây làm bóng đèn.”
“Nè! Em thực sự không có ý định tặng chocolate tự tay mình làm cho tôi sao, Asagi-chan?”
ẦM!!
Đáp lại là một tiếng đóng cửa vô cùng nặng nề.
‘Baka!’ Dựa lưng ở sau lửa, Asagi nhỏ thầm lẩm bẩm, ‘nee-chan đời nào biết làm chocolate để tặng anh chứ?’
Trên gương mặt còn chưa dứt ngây thơ của Asagi hiện lên một nụ cười hân hoan. Rốt cục thì lễ tình nhân năm nay cũng thành công bước ra một bước dài. Sau khi về nhà nhất định phải khao thưởng cho mình mới được.
“… Con bé này, thật đúng là trước sau như một, chẳng thẳng thắn gì cả.” Tựa trên hàng rào sân thượng nhìn thiếu nữ rời đi, Ye Jian khẽ cười cười, sau đó cậu khẽ lắc đầu: “Nhưng tối thiểu cũng coi như là có tiến bộ. Năm trước còn tệ hơn, làm rồi mà cũng không dám tặng.”
Nhớ tới lễ tình nhân năm trước, Ye Jian buồn cười mà lắc lắc đầu rồi cất hộp chocolate vừa nhận được vào.
“Chậc, phỏng chừng tiếp đó mình sẽ lại bị chôn vùi trong đống chocolate đi? Mấy con bé này… Thôi kệ vậy! Bất quá trước đó… Nè, em thật sự không ra sao, Julia bạn học tới từ England?”
Đôi mắt màu hổ phách dời về phía một chỗ rẽ khác của sân thượng. Quả nhiên, ngay khi Ye Jian vừa dứt lời, thì một thiếu nữ nước ngoài với mái tóc màu hoàng kim sáng chói chợt ‘hiện’ ra từ chỗ rẽ, vô thanh vô tức.
Không giống với cách ăn mặc có phần hoa lệ của Asagi, thiếu nữ người ngoài tóc vàng có lối ăn mặc vô cùng đơn giản, đơn giản tới mức tối giản, hầu như không thể nào tìm thấy bất cứ một vật dư thừa nào trên bộ đồng phục, trừ các trang trí sẵn có.
Thế nhưng, điều kỳ lạ là, với một bộ quần áo đơn giản tới mức tối giản như vậy, nhưng khi mặc lên người của thiếu nữ, lại khiến cho người ta sinh ra ảo giác rằng đây là một bộ đầm công chúa mỹ lệ.
Lạnh!
Đây là từ ngữ duy nhất có thể dùng để hình dung về đặc điểm nổi bật nhất của thiếu nữ này.
Trên gương mặt tinh xảo tựa như búp bê không hề có chút sắc thái biểu cảm nào, nước da óng ánh như tuyết dường như cũng tỏa ra khí lạnh nhàn nhạt man mát.
Đương nhiên, điểm khiến người ta khó quên nhất của thiếu nữ vẫn không nằm ở đó. Điểm mà thiếu nữ khiến người ta khó lòng quên được nhất chính là đôi mắt bạc sáng chói tựa như thủy ngân.
Tóc vàng, mắt bạc, dung mạo như thiên sứ. Nữ sinh chuyển trường được toàn trường tôn vinh là ‘công chúa băng tuyết’ đột nhiên xuất hiện trên sân thượng mà không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào.
“Canh! Canh! Canh!”
Tựa như tiếng giày thủy tinh gõ lên mặt sàn thủy tinh, bước chân của thiếu nữ phát ra những âm thanh thanh thúy vui tai và nhanh chóng tiếp cận Ye Jian.
Công chúa băng tuyết với vẻ mặt vạn năm bất biến, cất những bước chân vững vàng và đều đặn mà tiến sát lại gần trước mặt Ye Jian.
Đôi mắt bạc lạnh như băng yên tĩnh mà nhìn thẳng vào trong mắt của Ye Jian, không có sự áp bách, mà chỉ có sự tĩnh lặng tinh khiết đến vô cùng.
Sau đó, thiếu nữ đột nhiên làm ra một việc hoàn toàn không hợp với vẻ ngoài của mình.
Nhón chân lên, sau đó, vô cùng lớn mật mà in vào trên môi của người giáo viên là Ye Jian một nụ hôn.
Làm xong tất cả những việc này, thiếu nữ hạ người xuống, sau đó quay người bước đi, dứt khoát và lưu loát.
“Quà!” Giọng nói khiến người ta liên tưởng tới những dòng suối mát trong xanh của thiếu nữ vang lên và tạo thành một chữ, sau đó, bóng của thiếu nữ đã biến mất trên sân thượng.
Sờ lên đôi môi còn vương lại cảm giác mát và mùi thơm thoang thoảng, Ye Jian lộ ra một nụ cười khổ.
Đối với nữ sinh chuyển trường được gọi là Julia này, Ye Jian quả thật là có chút đau đầu.
Hơn một năm trước, cô bé này lấy danh nghĩa là học sinh chuyển trường tới từ lãnh thổ tự trị của England mà nhập học vào học viện Saikai. Từ khi nhập học vào trong trường, thiếu nữ tựa như công chúa tuyết này không hiểu vì sao lại nhìn chằm chằm vào cậu.
Không có sự trao đổi ấm áp, cũng không có cảm tình tiếp xúc; thiếu nữ với thân phận không thuộc về con người cũng không thuộc về ma tộc này, cứ thế mà xáp nhập vào trong cuộc sống của Ye Jian.
Bất quá, từ hành vi không hề có chút che giấu của thiếu nữ, Ye Jian cũng đoán được là tại sao thiếu nữ tinh khiết này lại đột nhiên nhảy vào trong cuộc sống của mình. Dù vẫn không thể xác định được là ai, thế nhưng rất rõ ràng là thiếu nữ này nhận lệnh của một ai đó và tới bên cạnh cậu.
Thiếu nữ tinh khiết và lạnh như băng này, chủ động làm ra những hành động thân mật như thế với cậu, hẳn cũng là do tuân theo lệnh của ai đó.
“Lãnh thổ tự trị England? Là xà nhân? Hay là thế lực khác?”
Chủ động đưa một thiếu nữ hoàn mỹ như thế tới bên cạnh mình, Ye Jian không thể không thừa nhận là đối phương ra một nước cờ hay. Tối thiểu thì với một thiếu nữ tinh khiết như thế này, Ye Jian tuyệt đối sẽ không chủ động từ chối việc tiếp xúc.
Có thể hành vi của đối phương cũng chỉ như viên đạn bọc đường, thế nhưng lớp đường này thật sự quá hợp khẩu vị của Ye Jian, khiến cậu không tài nào chán ghét nổi. Rất có thể hành vi thân mật của thiếu nữ là vì đối phương muốn lấy lòng, để bù lại cho việc thiếu nữ giám sát cậu, hoặc là khai thác tình báo từ cậu.
Nếu như vậy thì Ye Jian quả thực phải thừa nhận là đối phương thành công rồi. Julia vẫn có thể tiếp xúc với cậu, khai thác thông tin từ cậu hơn suốt một năm trời, nhưng vẫn không bị Ye Jian đuổi đi. Bất quá, cũng có phần nào là do Ye Jian không để ý lắm.
Tạm thời, Ye Jian có thể xác định được rằng mục đích của thiếu nữ là như vậy, còn về phần ám sát thì… Ye Jian cảm thấy khả năng này quá nhỏ.
Dù sao thì chủng tộc của thiếu nữ cũng đã là quá đủ để chứng minh cho tầm quan trọng của nàng, đó là còn chưa kể tới thiên phú và thực lực của thiếu nữ, cùng với dung mạo hoàn mỹ kia.
Một thiếu nữ như vậy, thế lực nào cam tâm để cho nàng đi làm cái chuyện như ám sát? Nhất là khi bản tính của thiếu nữ hoàn toàn không thích hợp làm việc này.
Lắc đầu, Ye Jian cười cười. Cứ coi như là ám sát đi, vậy thì sao chứ?