“… Nhiệm vụ của em là phụ trách giám thị, đồng thời phải cố gắng hết sức điều tra rõ thân phận và lai lịch của Ye-sensei.”
“Híc, em thật đúng là vất vả, Himeragi. Vừa mới vào trung học mà đã phải nhận nhiệm vụ bất khả thi như vậy.”
“Em cảm thấy những lời này thốt ra từ miệng của Ye-sensei thật chẳng có chút tin cậy nào. Nếu như không thể hoàn thành được nhiệm vụ này, em cũng sẽ rất khó xử đó.”
Coi bộ con bé này rất có tự tin với quyết tâm trong chuyện này nha. Mà nghĩ cũng đúng, nếu con bé này không có nghị lực như vậy thì cũng đã không bị gọi là ‘theo đuôi tiểu nữu’.
“Chà, mặc dù nghe cũng có vẻ phiền toái, nhưng thôi cũng được. Nếu không gây phiền hà gì cho tôi, vậy thì em muốn giám thị cũng không sao. Đã vậy, tôi muốn hỏi trước là: em định giám thị theo kiểu nào?”
“Nếu có cơ hội thì đương nhiên là một tấc cũng không rời.”
…⊜_⊜!!!… “Đó thuần túy là theo dõi cuồng chứ?”
Đôi với câu nói phun nước miếng của này của Ye Jian, Yukina dường như lựa chọn bỏ qua mà tiếp tục nói: “Kỳ thực ngoài nhiệm vụ được giao bên ngoài này, cá nhân em có một việc muốn được thỉnh giáo Ye-sensei.”
Nói xong, Yukina buông dao nĩa trong tay xuống và nhìn Ye Jian với biểu lộ trịnh trọng nhất mà mình có được.
“Chúng ta hình như chỉ mới quen đi? Em cư xử không khách khí như vậy thật không sao chứ?” Quả nhiên, mạch suy nghĩ của con bé này thật không thể dùng lẽ thường để hình dung, biểu hiện không chút khách khí như vậy… Ye Jian biểu thị rất là bất đắc dĩ.
“Sư phụ nói với em, không cần phải khách khí với Ye-sensei.”
“Sư phụ?”
Nghe Yukina nói như vậy, Ye Jian hơi sững sờ. Thật sự là cô nàng kia phái tới?
“Em nghĩ Ye-sensei hẳn sẽ không lạ gì sư phụ của em. Sư phụ tên là Endou Yukari, người nói là ‘Ta quen với tên trứng thúi đó.’”
“Được rồi, mặc dù hơi bất ngờ. Nhưng mà em cũng không cần làm chuyện thừa như là thuật lại y chang lời sư phụ mình chứ?”
Rãnh điểm quá nhiều, làm sao nhả bây giờ? Đối với con bé theo đuôi này, Ye Jian cuối cùng cũng bắt đầu cảm thấy có chút đau đầu.
“Ye-sensei, làm ơn hãy chỉ đạo cho em trong việc tu hành chú thuật.”
Nghiêm túc mà bãi chính tư thế ngồi của mình, Yukina cúi người xuống thật mạnh. Chỉ là hình như, Yukina hoàn toàn không nhớ được là cái bàn đang nằm ngay trước mặt mình. Kết quả…
RẦM!!
Mặt bàn và cái trán trực tiếp tiến hành một lần tiếp xúc thân mật, phát ra âm thanh khiến Ye Jian cũng cảm thấy đau thay cho con bé này.
“Đau… Đau quá! Ô ô ~~~ .” Hai tay che lấy cái trán đã đỏ ửng, Yukina rên rỉ. Ye Jian thậm chí có thể thấy được là khóe mắt của con bé này đã bắt đầu ứa nước mắt vì đau.
“À, hóa ra Himeragi bạn học lại là người thiên nhiên ngốc như vậy? Thật ngoài ý muốn!”
“Không, không phải! Em chỉ là hơi khẩn trương thôi. Bởi vì sư phụ đã từng nói là, mặc dù Ye-sensei là một tên khốn kiếp kiêm biến thái không hơn không kém, nhưng thực lực lại đủ để khiến cho sư phụ cũng phải nhìn thẳng vào. Nếu có thể nhận được sự chỉ bảo từ Ye-sensei, thực lực của em nhất định sẽ nhanh chóng tăng lên một bậc.”
Vẻ mặt có chút oan ức, cô gái nhỏ bưng lấy mũi và nói ra những lời khiến Ye Jian cảm thấy nhức hết cả bi. Thậm chí nói xong, Yukina còn dùng đôi mắt long lanh dịu dàng đẫm nước của mình mà nhìn chằm chằm vào Ye Jian với vẻ hi vọng. Ánh mắt đó cứ như là đang nói: đồng ý đúng không? Tuyệt đối sẽ đồng ý đúng không? Tuyệt đối tuyệt đối đồng ý đúng không?
“Cho nên tôi nói, không cần phải thuật lại mấy câu nói thừa thải kia khi đang xin xỏ người khác. Còn nữa, tại sao tôi lại phải dạy học sinh thay cho Yukari-sempai? Nên nhớ là hội sư vương của cô bé với cơ cấu công ma quan mà tôi đang gia nhập hiện giờ là kình địch với nhau trên thương trường. Dạy cho em thì có khác nào đang tăng thực lực cho Hội Sư Vương? Vậy chẳng phải tôi đang tự làm khó mình sao?”
“Quả nhiên là vậy sao?”
“Nè, ánh mắt của em là có ý gì? Tôi nói gì sai sao?” Đột nhiên bị cô bé con trước mặt nhìn với ánh mắt khinh bỉ, Ye Jian cảm thấy rất không thoải mái.
“Sư phụ đã sớm đoán được là người sắt đá như Ye-sensei sẽ nói như vậy, cho nên nhờ em chuyển cho Ye-sensei một câu.”
“Câu gì?”
Hắng giọng một cái, sau đó Yukina lấy ngón tay để chống đỡ lấy yết hầu, tượng mô tượng dạng mà nói: “Đừng có giả bộ, thằng ranh khốn kiếp! Đồ đệ của ta giao cho ngươi. Nhớ! Nếu ngươi mà dám làm gì đó lung tung với con bé thì coi chừng ta…”
“Ngừng ————!”
Yukina còn chưa nói xong thì Ye Jian đã lập tức ngăn cản không cho cô bé nói tiếp, bởi vì nếu không cản thì chưa biết chừng là sẽ nghe được những lời thốn vô cùng.
“Được, tôi biết rồi. Nếu như có thời gian, tôi sẽ chỉ đạo cho em một chút, nhưng có thể học được không thì phải xem chính em. Tôi không chịu trách nhiệm.”
Giống như chịu thua, Ye Jian hơi ngao ngán mà đồng ý với lời đề nghị của Yukina. Điều này khiến cho mặt của Yukina lộ ra nụ cười vui vẻ hơi có chút đắc ý.
“Ye-sensei thoạt nhìn giống người tốt.”
“Không! Kỳ thực tôi là người xấu!”
“Uh, em tin. Cho nên mới nói là ‘thoạt nhìn’.”
“Cái đầu của em ấy! Rõ ràng là một con bé đáng yêu, tại sao cách nói chuyện lại khiến người ta đau đầu như vậy? Chẳng lẽ thượng đế có thói quen mở cửa chính là phải đóng cửa sổ sao?”
Ye Jian vừa dứt lời, thiếu nữ vốn đang chiếm thượng phong đột nhiên ngoan ngoãn mà im miệng lại, gương mặt nhỏ nhắn cũng nhanh chóng trở nên đỏ ửng, đầu cũng lặng lẽ cúi thấp xuống.
“Đáng.. Đáng yêu… gì chứ… Quả nhiên là biến thái…”
“Hả? Em nói gì?”
“Không! Không có gì! Cảm tạ bữa chiêu đãi ngày hôm nay của Ye-sensei, cũng cảm tạ sensei bằng lòng chỉ đạo em trong việc tu hành. Bất quá, mặc dù vậy, em cũng sẽ không buông tha cho việc điều tra và giám thị Ye-sensei.”
“…” Im lặng. Ye Jian đã hết biết nói gì với con bé này luôn rồi.
‘Có kỳ sư ắt có kỳ đồ, thật đúng là thầy nào trò nấy. Coi như là trông bình thường nhất, nhưng trên thực tế lại nhất không bình thường.’
Âm thầm cho thiếu nữ trước mặt một chút đánh giá, sau đó trong lòng bắt đầu tính toán về ý định trong tương lai.
“Ye-sensei, có thể hỏi anh một vấn đề riêng không?”
“Chuyện gì?”
“Anh không phải là lolicon thật chứ?”
Thiếu chút nữa nhịn không được mà một hơi đem toàn bộ đồ uống trong miệng đều phun ra, Ye Jian trợn trừng mắt. Con bé này, hết hay chưa? Tại sao cứ luôn thích hỏi cái kiểu oái oăm như vậy?
Cái con bé này, thật sự xem cậu là con mèo nhà đúng không? Để xem cậu điều giáo nó như thế nào, bằng không cứ với cái điệu này, chắc cậu sẽ tức chết.
Hạ quyết tâm, Ye Jian chợt hỏi ngược lại, vẻ mặt chẳng hề để ý: “Vậy, Himeragi, em hỏi chuyện đó là muốn làm gì?”
“Hiếu kỳ, ngoài ra vì đề phòng. Bởi nếu Ye-sensei thật sự là lolicon, vậy thì phải mau chóng phòng bị trước.”
“Ồ? Nếu là vậy thì em hoàn toàn không cần.”
“Ôi chao?”
Lúc này, tới phiên cô bé lộ ra vẻ kinh ngạc, hiển nhiên là cô bé hoàn toàn không hiểu được hàm ý trong lời của Ye Jian.
“Bởi vì em có phòng bị thì cũng vô dụng. Chẳng lẽ sư phụ của em không dạy cho em biết một chân lý là, trên đời này không có bữa cơm nào là miễn phí sao?”
“??”
Phát hiện ra bầu không khí bỗng nhiên trở nên có phần quỷ dị, Yukina không tự chủ mà cảm thấy căng thẳng và cảnh giác.
“Yên tâm đi, em sẽ hiểu, sớm thôi. Còn giờ thì thời gian cũng không xê xích nhiều, hai con bé nhà tôi chờ ở bên kia cũng lâu rồi, tôi về trước. À, đúng! Nếu đã muốn tôi chỉ đạo tu hành, vậy thì từ giờ trở đi, tôi coi như là nửa người thầy của em, cộng thêm việc tôi còn là phó chủ nhiệm của em, trực tiếp gọi tên em chắc không sao chứ? Yukina.”
Đôi mắt bảo thạch màu rám nắng nhìn chằm chằm vào Ye Jian, cố gắng tìm ra điểm khiến mình bất an từ trên người cậu.
Chỉ đáng tiếc là, càng đối mặt lâu với Ye Jian, Yukina chỉ cảm thấy mình càng lúc càng lún sâu.
Không biết tại sao, Yukina chợt có ảo giác là mình đã lên phải thuyền giặc. Bất quá, dù ý thức được điều đó, thế nhưng lại có thể làm gì đây?
Chỉ có thể cam chịu!