Khu dân cư cao cấp của thành phố Itogami, đây là khu vực dân cư tốt nhất chỉ dành riêng cho những cư dân thuộc tầng lớp thượng lưu của đảo Itogami. Những người sống ở đây, không ai mà không phải là người có địa vị nhất định tại đặc khu ma tộc. Và hiển nhiên, là một người vô cùng có địa vị trên đảo, Minamiya Natsuki cũng có dinh thự riêng của mình ở đây.
Nhưng tất nhiên, với tính cách và địa vị của ma nữ đại nhân, việc có một dinh thự riêng ở đây, tối thiểu 99% cũng chỉ là vì muốn tìm một nơi yên tĩnh và không bị người ngoài quấy rầy mà thôi.
Giờ đã là buổi tối. Trong một căn hộ nằm gần sát bên dinh thự của Minamiya, Ye Jian nhìn căn phòng trống rỗng trước mặt mà buồn bực nói: “… Nếu tôi nhớ không lầm thì hình như chủ của căn phòng này là quản lý cấp cao nào đó của chính phủ đi?”
“Vì tiện cho việc giám thị Ye-sensei, cơ quan quyết định cung cấp cho em sự hỗ trợ lớn nhất có thể. Căn phòng này là một trong số đó.” Sửa sang lại rương hành lý, thiếu nữ tóc đen nói với giọng hoàn toàn không thèm để ý, cẩn thận tỉ mỉ mà dọn dẹp căn phòng.
“Thật đúng là hạ được gốc vốn, bất quá nếu như bị Natsuki-chan biết, phỏng chừng là sư phụ của em có tới thì cũng chỉ có nước bị tống cổ.”
“Ôi chao!”
Nghe được câu nói ngoài sức tưởng tượng này, động tác của thiếu nữ tóc đen khựng lại. Dừng công việc trên tay, thiếu nữ quay lại nhìn Ye Jian với vẻ giật mình.
“Được rồi! Đừng để ý, coi như tôi chưa nói đi. Bất quá, nói trở lại, căn phòng lớn như vầy, một mình em ở thật không sao chứ?”
Thấy Ye Jian đổi chủ đề, thiếu nữ cũng không dây dưa tiếp. Lắc đầu, vẻ mặt giống như đã tập mãi thành quen, thiếu nữ nói: “Từ nhỏ em đã phải học xong cách tự lập để sống một mình, trường học trước cũng áp dụng chế độ nội trú, chỉ nhiêu đây quả thực là không coi vào đâu.”
“Vậy sao? Nhưng mà tôi thật sự rất khó hiểu, ngay cả nệm chăn gì cũng đều không có, vậy rốt cục tí nữa em định qua đêm bằng cách nào?” Vừa nói, Ye Jian vừa liếc về phía đống hành lý đơn giản chỉ gồm có vài thùng carton nhỏ. Cậu quả thực là không biết phải nói gì.
Đối với câu hỏi của Ye Jian, thiếu nữ chỉ nghiêm trang mà lắc đầu nói: “Không! Với em thì không có cũng không sao, ngủ ở đâu cũng được! Với lại không phải vẫn còn thùng giấy sao?”
“Cho nên ý của em là, muốn dùng thùng giấy để ngủ thay cho chăn nệm? Được rồi, tôi thua rồi đấy. Thiệt tình… Tôi phát hiện ra là sư phụ của em gửi em tới chỗ của tôi không phải là để giám thị, mà tuyệt đối là để cho tôi chăm trẻ thay cho cô ta.”
“Xin đừng nói những lời thất lễ như thế, Ye-sensei! Lúc còn rất nhỏ, em cũng đã bắt đầu nhận các loại nhiệm vụ phải cư trú trong các khu rừng sâu rồi. Hơn nữa, em cũng đã là học sinh trung học, không phải là con nít trong miệng của Ye-sensei nữa.” Tựa hồ rất không hài lòng lời đánh giá đầy tùy tiện của Ye Jian, thiếu nữ cau mày phản bác.
“Khỏi phải mất công thanh minh làm gì, hành vi với biểu hiện của em chứng minh con người em. Như thế này mà bảo tôi không xem em là con nít? Còn học sinh trung học? Có phải em cũng muốn nói là ở thời cổ đại, phụ nữ ở tuổi như em cũng đã đi lấy chồng thậm chí có con rồi nên giờ em cũng có thể lấy chồng được luôn rồi không?”
“Ye-sensei quả nhiên là hentai sao?”
“Hen cái đầu của em ấy! Tranh thủ thời gian mà dọn cho xong đi, sau đó đi cùng với tôi mua một ít nhu yếu phẩm.” Tức giận mà nhướng mắt, Ye Jian rầy một câu, rồi cũng chẳng thèm phụ giúp thiếu nữ, mà ngược lại cậu chỉ nằm trên ghế sa lon và gối tay sau ót, nhìn lên trần nhà, “Đúng rồi, nhắc mới nhớ! Nếu như em đã ở một mình, vậy dứt khoát ngày mai tôi thương lượng với Nagisa-chan, để con bé chuyển tới đây ngụ chung với em luôn đi. Vốn dĩ còn tính cho con bé chuyển tới nhà tôi.”
“Nagisa?”
Cái tên này hoàn toàn không xa lạ gì với thiếu nữ. Có thể nói là trong mấy ngày vừa qua, cô bé đó chính là người bạn thân đầu tiên của thiếu nữ khi vừa chuyển tới ngôi trường mới.
“Uh, con bé có một anh trai, cũng học trong học viện Saikai. Hiện tại thì hai anh em đang ở chung một chỗ. Chỉ là thân thể của Nagisa vẫn luôn rất yếu đuối, cần có người chăm nom; cho nên tôi nghĩ nếu hai đứa là bạn học cùng lớp, đồng thời còn thân với nhau như vậy, vậy thì chi bằng để con bé ở chung với em luôn. So với thằng anh trai tối ngày chỉ biết chơi bóng rổ kia thì tôi cảm thấy để con bé ở chung với em sẽ yên tâm hơn nhiều. Sao? Em đồng ý không?”
“Chuyện này…”
Thấy thiếu nữ lộ ra vẻ do dự, Ye Jian liền nói tiếp: “Tôi biết Yukina lo lắng chuyện gì. Yên tâm đi, thần kinh của con bé Nagisa coi vậy chứ thô lắm, mà con bé cũng không quá dị ứng với các hyper adapter. Với sự thông tuệ của em, muốn giấu chắc không phải là việc quá khó chứ? À, đúng, tiện thể nói cho em biết một chuyện! Hà hà ~~ , con bé Nagisa biết nhiều chuyện về tôi lắm nha! Nếu muốn điều tra thì bắt đầu từ con bé là lựa chọn rất rốt đó.”
“…”
Nghe được Ye Jian nói như vậy, thiếu nữ dùng ánh mắt có phần quái dị để nhìn Ye Jian. Một lúc lâu sau, cô bé mới nói: “Ye-sensei thật là một người kỳ quái. Rõ ràng là đối tượng bị giám thị, vậy mà lại chủ động cung cấp manh mối cho em.”
“Biết làm sao được đây! Ai bảo Yukina đáng yêu như vậy?!”
Ngay lập tức, đôi má của thiếu nữ liền đỏ lên. Mở miệng, thiếu nữ định lên tiếng thuyết giáo Ye Jian, chỉ là sau đó, Ye Jian tuôn ra một câu, kết quả là thiếu nữ lập tức đổi giọng.
“Mặc dù so với Kanon-chan nhà tôi thì vẫn còn kém một chút.”
“Quả nhiên đã biến thái lại khốn kiếp, sư phụ nói một chút cũng không sai.”
Dường như giận dỗi mà xoay người lại, thiếu nữ tiếp tục tự mình sửa sang lại hành lý.
Cười thầm một tiếng, quả nhiên, trêu chọc với điều giáo con bé này là một chuyện tương đương thú vị.
“Thôi mà, chỉ đùa tí thôi, đừng giận! Yukina cũng rất đáng yêu đó, không thua Kanon nhà tôi chút nào đâu.”
“Cho dù Ye-sensei có nói như vậy, thì điều đó cũng chỉ có thể chứng mình anh càng thêm biến thái mà thôi.”
Xem ra cô bé đã hoàn toàn hạ định nghĩa cho Ye Jian rồi.
“Khục, tốt rồi, vậy em cảm thấy như thế nào, Yukina? Có thể cho Nagisa ở đây không?”
“Chuyện này… Nói thì nói vậy, nhưng mà Nagisa ở trong nhà không tốt sao? Hơn nữa chính cậu ấy…”
“Chuyện đó thì hoàn toàn không vấn đề! Chỉ cần Yukina gật đầu, vậy tôi dám khẳng định là con bé Nagisa sẽ vô cùng vui vẻ mà đáp ứng. Nói không chừng nếu giờ mà con bé biết có thể qua đây ở thì chưa tới giờ ngủ là con bé đã xách hành lý mà giết qua luôn…”
Nghĩ tới cô bé con đáng yêu linh động kia, Ye Jian cũng cảm thấy rất là thương tiếc. Bởi vì trong cơ thể cất giấu nguyên hồn của đệ tứ chân tổ, cơ thể của Nagisa một mực luôn ở vào trạng thái khá yếu ớt. Thậm chí thỉnh thoảng, con bé còn phải tới phòng khám của mẹ mình để khám không định kỳ.
Đối với việc này, Ye Jian cũng chỉ có thể thỉnh thoảng giúp cô bé chải chuốt lại thân thể, ngẫu nhiên ôn dưỡng cơ thể một chút.
Không phải là Ye Jian không muốn giải quyết triệt để vấn đề cho Nagisa, nhưng cơ thể của Nagisa thật sự quá yếu ớt. Dù sao thì Nagisa cũng vẫn chỉ là một cô bé con loài người, thân thể có thể rắn chắc được tới bao nhiêu? Mà linh hồn bị nguyền rủa của đệ tứ chân tổ thì lại quá mạnh, nếu làm quá, lỡ như nó bạo động, Nagisa tuyệt đối sẽ gặp rủi lớn. Với cấp bậc của cái thứ đó, coi như nó chỉ tùy tiện bùng nổ một cái cũng có thể khiến cho Nagisa lìa đời.
Đương nhiên, Ye Jian cũng không phải là không làm gì hết. Vì để chờ tới khi đệ tứ chân tổ thức tỉnh, Ye Jian cũng đã phải phí không ít công sức. Tối thiểu thì hiệu quả cũng đã thấy rõ: nếu không có Ye Jian giúp đỡ, đoán chừng một năm của Nagisa tối thiểu phải tốn hết sáu tháng nằm liệt trên giường bệnh. Hiện tại, cô bé vẫn còn có thể tham gia CLB, chạy nhảy, học tập, mua sắm, chơi đùa như bao thiếu nữ bình thường khác, tất cả đều là nhờ có Ye Jian.
“Nếu vậy thì… Nếu như Nagisa đồng ý, em cũng không ý kiến. Nhưng mà em tuyệt đối cũng sẽ không buông tha cho nhiệm vụ giám thị anh.”
Được rồi, thật đúng là một con bé cố chấp. Chuyện gì cũng liên tưởng được tới chuyện đó hết.
“Đừng có theo dõi cuồng riết thành nghiện! Cái con bé này, đó là hành vi phạm tội đấy có biết không?”
“Bất kể Ye-sensei có nói như thế nào đi nữa thì cũng vô ích.”
Trật tự mà chỉnh lý xong hành lý của mình, thiếu nữ đi tới cửa, sau đó, hơi có chút xấu hổ mà nói: “Như vậy, đi nhanh thôi, Ye-sensei. Đây là lần đầu tiên em ra ngoài mua đồ vào ban đêm với một khác phái.”
“Lần đầu tiên sao…”