“… Nồi lẩu thập cẩm này là do Nagisa làm sao? Ùm, ực! Không tồi! Rất ngon nha, thật đúng là càng ngày càng có bộ dạng của hiền thê lương mẫu.”
“Thật vậy sao? Thật vậy sao? Đúng là vậy phải không?” Được Ye Jian chính miệng tán thưởng, Nagisa lập tức sáng hai mắt lên, gương mặt nhỏ bé đỏ bừng mà hoan hô.
“Mình cảm thấy chuyện đó hình như không có gì đáng để cao hứng đi, Nagisa.”
“Ôi chao! Tại sao vậy, Yukina-chan?”
“Tại sao…” Bị ánh mắt như chú mèo nhỏ đang tò mò của Nagisa nhìn chằm chằm, Yukina có chút không trả lời được.
“Tốt rồi, Nagisa. Yukina chỉ là đang nói giỡn thôi. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, việc em tới ở chung với Yukina không có vấn đề gì chứ?”
Đột nhiên nghe được Ye Jian đề cập tới vấn đề này, Yukina chợt hơi có chút khẩn trương mà nhìn Nagisa.
“Ừ, không có vấn đề gì. Chi bằng nói là thật tốt quá đi! Người ta còn nghĩ nếu như Kanon-chan cũng có thể chuyển qua đây ở chung nữa thì tốt biết mấy. Nếu như vậy thì ba đứa tụi mình có thể mỗi ngày làm rất nhiều chuyện vui với nhau, đúng không, Yukina-chan?”
“Chuyện đó, thật có lỗi, mình…” Ngồi bên cạnh Ye Jian, Kanon nghe được câu nói đầy vẻ mong đợi của Nagisa thì hơi có chút áy náy.
“A, không sao hết! Không sao hết! Mình chỉ hơi tưởng tượng một tí thôi á, Kanon-chan đừng để ý. Dù sao Kanon-chan cũng ở sát bên cạnh, ở không hay không cũng vậy thôi. Mai mốt tụi mình mỗi ngày đều có thể tới trường chung với nhau, về nhà chung với nhau, cũng có thể sinh hoạt chung, chủ nhật còn có thể đi chơi cùng nhau nữa.” Ý thức được là mình lỡ lời, Nagisa vội vàng cầm chặt lấy tay của Kanon mà nói như vậy.
Mà Kanon, sau khi nghe Nagisa nói xong, thì cũng mỉm cười gật đầu. Hiển nhiên là cô bé cũng rất chờ mong việc tương lai ba người có thể cùng sinh hoạt, cùng vui chơi, cùng đi học.
Lẳng lặng mà nhìn ba cô bé con trao đổi với nhau, Ye Jian cũng âm thầm cao hứng. Vốn dĩ còn lo việc ba cô bé con ở ba chỗ khác nhau có thể khiến mình khó lòng xoay xở để chăm sóc cho cả ba. Giờ thì tốt rồi, chẳng những tụ lại cùng với nhau, còn là gần chỉ cách một bức tường.
Nói thật thì nếu không phải là vì trong nhà còn một vị nữ hoàng đại nhân phải lo lắng, Ye Jian thậm chí còn muốn đem cả ba cô bé con đều nuôi ở trong nhà luôn; nếu như vậy, chẳng những có thể tùy thời dạy dỗ, còn có thể phát sinh đủ loại chuyện ‘ngoài ý muốn’, cuộc sống như thế mỹ diệu cỡ nào nha.
Bất quá, lý tưởng thì tốt đẹp, nhưng hiện thực thì… Trước khi hoàn toàn tiến công chiếm đóng được loli nữ hoàng, những chuyện khác, không bàn nữa.
“Nagisa có thể chuyển qua đây, anh cũng rất ủng hộ. Dù sao ở chung với thằng nhóc Kojou mãi cũng không phải là cách. Về phần sinh hoạt hằng ngày của nó thì em cũng không cần lo, Nagisa. Nó tự lo cho mình được. Còn nếu thật sự không được thì cùng lắm thuê người làm, nếu vậy em cũng không cần phải lo việc nấu cơm, giặt quần áo, dọn vệ sinh hằng ngày cho Kojou. Dù sao mỗi tuần em còn phải qua bên Mimori-nee một lần.”
“A ồ? Hóa ra có thể làm vậy sao? Không hổ là Ye-chan, ý này thật tốt quá. Như vậy mai mốt người ta sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều! Nếu Ye-chan đã nghĩ ra ý này, vậy Ye-chan nhất định sẽ lo hết đúng không? Nhất định là vậy, đúng không?”
Con bé này, hoàn toàn là làm nũng + bán manh + uy hiếp.
Sờ sờ lên cái đầu nhỏ đang lủi lủi trong ngực mình, Ye Jian bất đắc dĩ thở dài: “Thực đúng là… Được rồi, chịu thua! Cái con bé ranh ma quỷ quái này, nếu mà Yukina lanh được bằng một nửa của em thì đúng là cảm ơn trời đất.”
Đột nhiên kéo tới trên người mình, hơn nữa còn là kiểu phê phán như vậy, Yukina đương nhiên là không chịu bỏ qua.
Gương mặt nhỏ tinh xảo lập tức nghiêm lên, miệng nhấn ra từng câu từng chữ biểu thị sự bất mãn của mình: “Lời của Ye-sensei, em không ủng hộ! Nếu muốn nói là đần, em cảm thấy Ye-sensei mới là người đần nhất, bởi trong đầu Ye-sensei chỉ toàn những tư tưởng hạ lưu. Để cho Kanon ở chung một nhà với anh, không biết có bị ảnh hưởng không?”
“Nè ~ Nói tôi thì không sao, đừng có liên lụy tới Kanon-chan nhà tôi nhà. Kanon-chan của tôi là thiên sứ không nhiễm một hạt bụi, đừng có mà vu khống.”
Nghe được lời khích lệ có thể nói là trắng trợn Ye Jian, Kanon lập tức ngượng ngùng mà đỏ mặt.
Bất quá, chỉ khích lệ một mình Kanon là không được, cho nên…
“Uh, đương nhiên, Nagisa cũng là một tiên nữ nhỏ thông minh lanh lợi. Còn Yukina, nói thế nào đây nhỉ, tính nết thì… hình như hoàn toàn không dịu dàng biết chăm sóc được như Kanon, nói chuyện với hành xử thì hình như cũng không hoạt bát với đáng yêu bằng Nagisa…”
Nói tới đây, Ye Jian dừng một chút, âm thầm liếc về phía Yukina. Quả nhiên, sắc mặt của cô bé đã trở nên rất khó coi.
Lén lút cười thầm một chút, sau đó cậu cố ý ho nhẹ một tiếng rồi nói: “… nhưng cũng miễn cưỡng xem như là một công chúa nhỏ. Ừ, dung mạo rất khả ái, mà vóc người cũng rất miêu điều nhỏ nhắn với đáng yêu.”
“Xin chớ nói những lời vô liêm sỉ như vậy. Nếu Ye-sensei còn dùng ánh mắt hạ lưu như vậy để liếc về bên này nữa, vậy xin mời Ye-sensei đi ra ngoài.” Vì che giấu trái tim thiếu nữ đang đập rộn lên, Yukina cố gắng dùng thái độ và giọng nói lạnh lùng để cảnh cáo Ye Jian.
Chỉ là, chính bản thân cô bé lại không phát hiện ra, đó là trên gương mặt tinh xảo đáng yêu của mình đã hiện lên chút đỏ ửng.
“Ai nha, đừng để ý, Yukina-chan! Ye-chan xưa nay luôn là như vậy, mặc dù lúc nói chuyện trông rất xấu xa, ừ, có đôi khi cũng làm những chuyện rất xấu. Nhưng mà Ye-chan tuyệt đối là người tốt, đúng không, Kanon-chan?”
“Uh, Ye-jisan chỉ đang nói giỡn thôi. Yukina-chan đừng giận!”
Ha ha! Thật đúng là không uổng công mình thương yêu hai con bé này, mặc dù cách nói của Nagisa hơi có chút khiến người ta mất tự nhiên, nhưng nghĩ tới việc là vì để chủ động giải vây cho mình, lần sau nhất định phải thương yêu con bé này thêm gấp bội mới được. Về phần bảo bối Kanon, nói gì cũng phải là gấp ba, không, gấp năm lần.
Trong lúc Ye Jian còn đang phấn khởi, thì ở bên kia, Yukina hoàn toàn không ngờ hai người bạn tốt của mình lại chủ động bảo vệ cho Ye Jian như vậy.
Khẽ gật đầu, sự tò mò của cô bé về Ye Jian lại tăng lên thêm một chút.
Đúng lúc này, đang khi Ye Jian và ba cô bé con dùng bữa tối chưa được bao lâu, thì đột nhiên tiếng điện thoại đi động vang lên từ trong túi của Ye Jian.
Tiện tay mở ra xem ai gọi tới. Vốn dĩ định xem xong sẽ trực tiếp dập máy, những bất ngờ nhìn thấy một cái tên khiến cậu vô cùng để ý.
“Mấy đứa ăn trước đi, anh đi tiếp điện thoại xong sẽ quay lại.”
“Ye-sensei…?”
“Yên tâm! Ra cửa nghe điện thoại tí thôi, không đi xa đâu!” Vừa nói, Ye Jian vừa phất phất tay rồi đi ra cửa nhận điện thoại.
“… Nói đi, chuyện gì?”
『 Mặt trên có người muốn ra tay với ngài, khả năng rất lớn là người của liên hiệp Châu Âu, tin tức cụ thể vẫn chưa điều tra rõ ràng. 』
“Hả? Vậy bên này là ai?”
『 Kẻ thù chính trị của nhà Yaze, Shigemitsu. 』
“Chậc chậc, ta có thể coi hành vi này là mượn đao giết người không?”
Kazuma không phủ nhận.
“Thôi được rồi, coi như cậu qua cửa. Bất quá, làm anh trai tới mức như cậu thì thật đúng là, quăng em trai của mình ra ngoài lung tung như vậy thật không sao chứ?”
『 … Có lẽ với Motoki thì như vậy sẽ an toàn hơn. 』
“… Được rồi, chuyện nhà của cậu, tôi chẳng quan tâm. Mau điều tra rõ ràng cho tôi đi, lâu như vậy rồi, coi bộ cũng phải vận động để giãn gân cốt một chút.”
『 Minh bạch, trong thời gian nhanh nhất, tin tức sẽ được gửi tới cho ngài. 』
“À, đúng rồi! Nếu thấy lão già nào không vừa mắt, cũng tiện thể thêm vào danh sách lần này đi. Tôi không muốn chuyện như vầy xảy ra lần hai.”
『 Vâng. 』