“Ye-sensei, cuộc gọi điện anh nhận hôm qua, nhất định là có chuyện gì quan trọng, đúng không?”
“Ể? Chuyện này mà em cũng nhìn ra sao?”
“Mặc dù Ye-sensei che giấu rất tốt, nhưng mà lúc vừa vào cửa, ánh mắt của Ye-sensei thật đáng sợ.” Trên gương mặt nhỏ hiện lên một nỗi khiếp sợ vẫn còn chưa nguôi, hiển nhiên là ký ức của Yukina về ánh mắt của Ye Jian lúc đó vẫn còn rất sâu sắc.
Có chút im lặng mà nhìn xem Yukina, người đang dùng đôi mắt to màu rám nắng manh manh mà nhìn cậu chằm chằm, Ye Jian thật sự hoài nghi. Con bé này có phải từ nhỏ đã bị cô nàng kia coi là chó con mà huấn luyện không? Trực giác này cũng nhạy hơi quá đi?
“Ờ, thực ra thì cũng không có gì cần phải giấu. Chỉ là có một vài thằng hề đang nhảy nhót muốn chạy tới tìm chết thôi.”
“Là có người muốn tập kích sao? Tại sao mấy người đó phải tập kích Ye-sensei? Là ân oán cá nhân với Ye-sensei sao?” Thấy Ye Jian thẳng thắn như vậy, Yukina hơi có chút cau mày nghi vấn.
“Ồ? Em thật đúng là một con bé kỳ quái đó, Yukina.”
“Chỉ có Ye-sensei là không có tư cách nói câu đó nhất.”
“Vậy tại sao em lại đi hỏi mấy câu vừa rồi? Tôi nhớ nhiệm vụ của Yukina là phải giám thị tôi đi? Gặp phải tình huống này, không phải em nên nhắc nhở tôi không nên làm loạn sao? Nhưng sao nghe giọng của em ngược lại càng giống như là lo lắng cho tôi nhiều hơn thì phải?”
Bị hỏi trắng ra như vậy, Yukina hơi có chút đỏ mặt, thế nhưng cô bé cũng không lùi bước mà chỉ dùng thái độ vô cùng nghiêm túc để trả lời: “Mặc dù Ye-sensei vẫn còn chưa chỉ đạo em tu hành, nhưng nếu Ye-sensei đã đáp ứng, vậy cũng coi như là nửa sư phụ của em. Trong lòng em, sư phụ tương đường với người nhà. Cho dù Ye-sensei là loại người xấu xa, hạ lưu lại ác liệt, nhưng em tuyệt đối sẽ không ngồi nhìn mà bỏ qua. Mà hơn nữa, em cũng có thể cảm giác được là lần này, những người đó chủ động kiếm chuyện với Ye-sensei. Đối với người như vậy, em cho rằng không cần phải nương tình.”
“Được rồi, trừ câu nhận xét của em về tôi là không đúng ra thì những thứ khác xem như cũng hợp lý. Bất quá, là kiếm vu của Hội Sư Vương, chỉ dùng trực giác để phán đoán rồi hạ quyết định như vậy thật sự không có vấn đề chứ?”
“Trực giác của em luôn luôn rất chuẩn, hơn nữa, quan trọng nhất là, em tin tưởng Ye-sensei.”
Vừa nói xong, Yukina lập tức ý thức được là câu nói của mình có nghĩa khác, vì vậy cô bé đỏ mặt, vội vàng bào chữa một câu: “Bởi vì Nagisa với Kanon đều cho rằng Ye-sensei là người rất tốt, cho nên em cũng tạm thời nhận định như vậy, thử tin tưởng anh một lần.”
“Câu cuối cùng là dư thừa. Về chuyện lần này, em chớ có để ý, Yukina. Đó là chuyện riêng của tôi. Mặc dù trong đám bạn cùng lứa, thực lực của em hoàn toàn có thể xếp vào hàng đầu, nhưng đó cũng chỉ là cùng lứa thôi. Nếu thật sự gặp phải kẻ xấu chân chính, phỏng chừng…”
Lời còn chưa nói hết, sắc mặt của Yukina đã trực tiếp nghiêm lại. Thái độ cứng rắn, cô bé trừng mắt nhìn về phía Ye Jian: “Xin đừng xem thường em! Khi mới chín tuổi, em cũng đã từng tự tay, dựa vào thực lực của một mình mình mà giết chết không ít phần tử khủng bố của ma tộc. Muốn trở thành kiếm vu của Hội Sư Vương, không phải chỉ cần có thực lực với thiên phú là đủ. Hơn nữa là người giám thị của Ye-sensei, em có quyền lợi tham dự vào bất cứ chuyện gì của Ye-sensei. Chuyện lần này, hi vọng Ye-sensei nhất định phải để cho em tham gia.”
Đối mặt với việc Yukina từng bước ép sát, Ye Jian chỉ đau đầu mà thở dài: “Học sinh trung học thì đàng hoàng làm học sinh trung học cho tôi đi. Đừng có cả ngày cứ đánh đánh giết giết có được hay không? Còn nữa, rốt cục sư phụ của em nhẫn tâm tới mức nào? Chín tuổi đã để cho em chém giết với ma tộc? Cái này mà gọi là đào tạo? Là muốn cho em liều mạng chứ? Được rồi, lần sau có cơ hội, tôi nhất định phải quất vào mông của Yukari mới được.”
“Trong nhận thức của em, sư phụ làm vậy không sai. Hơn nữa, em cũng hi vọng Ye-sensei thật sự nghiêm túc mà chỉ đạo em. Lần này là cơ hội rèn luyện rất tốt, trước đó em vừa nhận được vũ khí mới từ cơ quan, em cũng muốn thử xem uy lực của nó ra sao.” Quơ quơ chiếc hộp màu đen sau lưng, Yukina nhỏ tuổi hoàn toàn không dao động.
“Vũ khí mới? Way, đừng có nói với tôi là em còn mang vũ khí đi học nhé?”
“Đó không phải là chuyện đương nhiên sao? Để phòng ngừa mọi tình huống ngoài ý muốn có thể xảy ra, cũng là để đề phòng Ye-sensei đột nhiên nổi giận, em cần phải mang vũ khí để có thể kịp thời ngăn cản.”
“Đừng có dùng thái độ cứ như là không có gì để nói ra những thứ nguy hiểm như thế? Hơn nữa, trông tôi giống như người sẽ tùy tiện nổi giận sao?”
Đối với vấn đề này, Yukina chẳng thèm nói thêm mà chỉ dùng ánh mắt phi thường khẳng định để cho ra đáp án.
“Được rồi, bất quá nói trở lại, nếu em đã nhận tôi làm thầy, vậy giả như có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, em cảm thấy mình có thể cản được tôi sao?”
“Về chuyện đó xin đừng lo lắng, có Schneewalzer ( Sekkarou – Tuyết Hà Lang ) ở đây, em rất có tự tin.”
Con bé đáng thương, thật sự quá ngây thơ rồi. Chẳng lẽ sư phụ của em không có nói cho em biết là đối tượng em giám thị là vô địch đấy sao?
Đúng lúc này, một làn gió thơm đột nhiên tập kích lại. Trong ánh mắt cảnh giác và kinh ngạc của Yukina, một nữ sinh tóc vàng mặc đồng phục giống hệt mình đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt. Tóc vàng mắt bạc, phối hợp với dung nhan hoàn mỹ như búp bê, cùng với khí chất cao quý xuất trần, nữ sinh mang đầy vẻ phương tây này quả thực là một công chúa cao quý.
Ngay khi vừa hiện ra trong mắt của Yukina, nữ sinh tựa như là công chúa kia, không đợi Yukina kịp phản ứng, đã tiến tới trước mặt của Ye Jian, vô cùng bạo gan mà ôm lấy cổ cậu. Sau đó, không úy kị chút nào, làm lơ những ánh mắt khác thường xung quanh, nữ sinh như là công chúa kia chợt nhón chân lên, cứ thế mà hôn lên miệng của Ye Jian.
“…Σ(°△°|||) …” Kinh sợ, trừng lớn hai mắt mà nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt, Yukina nhất thời lâm vào trạng thái ngốc trệ.
Một lúc lâu sau, nụ hôn dài kiểu Pháp mới chấm dứt trong sự vây xem của rất nhiều người.
Sau đó, nữ sinh tựa như công chúa kia, chợt lùi lại, sau đó, vô cùng tự nhiên mà quỳ một chân trên đất, ngay trước ánh mắt của tất cả mọi người.
“Ye, tiếp nhận tình yêu của tôi đi.”
Tiếng nghị luận xung quanh lập tức vang lên như nước thủy triều, chỉ là những lời bình luận này hình như không có quá nhiều kinh ngạc. Càng nhiều chỉ là những lời suy đoán trêu ghẹo, cùng với những tiếng cười thiện ý.
Tình huống này, thật quá quái lạ nha!
“Hôm nay chỉ thị em nhận được là làm như vậy sao? Julia?”
Trầm mặc, vẻ mặt không thay đổi, mắt cũng không nháy mà nhìn chằm chằm vào Ye Jian.
“Thôi được, tôi hiểu rồi. Nếu vậy, hôm nay cứ như vậy đi. Chờ mong biểu hiện của em vào ngày mai, Julia.” Thở dài, Ye Jian bình thản mà xoa nhẹ cái đầu nhỏ của nữ sinh tóc vàng. Sau đó, cậu tiếp tục bước đi và chen ra khỏi đám đông, tất nhiên, cậu cũng không quên kéo Yukina đi cùng. Lúc này thì cô bé vẫn còn đang thừ người.
“Chuyện vừa rồi… Chuyện vừa rồi nghĩa là sao!? Ye-sensei! Xin hơi giải thích một chút có được không?”
Rốt cục cũng hoàn hồn, Yukina hơi có chút kích động mà đưa ra lời chất vấn.
“Đừng để ý! Em sẽ sớm quen thôi. Con bé đó căn bản là robot, hầy ~~~ mỗi ngày đều nghe chỉ thị mà làm ra vài chuyện khác người. Đừng bận tâm!”
“… robot? Cách giải thích này của anh hoàn toàn không thể khiến em tin phục!” Có chút ưỡn ẹo không được tự nhiên mà trừng mắt với Ye Jian, dường như là nếu Ye Jian không thể đưa ra cách giải thích hợp lý hơn, cô bé tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
“Được rồi, được rồi, mau đi học đi. Muốn biết đáp án thì em có thể tự đi mà hỏi thử. Nagisa với Kanon đều biết, không, toàn trường phỏng chừng là không có người không biết, hỏi ai cũng được. Tôi phải đi soạn bài, có chuyện gì thì lập tức liên hệ với tôi.”
“Sao… Đợi—Đợi đã nào…! Ye-sensei…” Thấy Ye Jian muốn đi, Yukina vội vàng lên tiếng ngăn cản.
Chỉ là, Ye Jian đã phất phất tay mà đi về phía kí túc xá rồi.