“Snack Charmer tới đây? Đại sứ? Hắn muốn làm gì?”
Nghe Ye Jian thuật lại xong, Natsuki lập tức nhíu mày lại và tự hỏi. Cô hiểu rất rõ tính cách của Valter, nếu như cái tên này đã cất công đi xa như vậy để tới tận đây, vậy thì ở đây nhất định phải có thứ gì đó khiến hắn muốn tới, và cái thứ khiến hắn muốn tới này, tuyệt đối là một phiền toái lớn hoặc là sẽ mang tới phiền toái lớn cho đảo Itogami.
Cho nên, trong mắt của Natsuki, Valter tuyệt đối là một ngôi sao tai họa, hoàn toàn không khác gì một con quạ đen, đi tới đâu là sẽ có chuyện tới đó.
“À, về chuyện đó thì, quả thực là lần này, hai chúng ta cần phải cảm ơn Valter một chút. Là vì…”
Kế tiếp, Ye Jian bắt đầu thuật lại cho Natsuki nghe về chuyện của tộc người sói và giáo hội Tây Âu.
“Về tộc người sói thì chúng ta cũng đã sớm đoán được là chúng sẽ không từ bỏ ý đồ. Dù sao lũ dã thú đó vẫn luôn là một đám có thù tất báo, tìm các để trả thù cậu cũng là chuyện đương nhiên. Chỉ có điều lần này vậy mà lại dính dáng tới giáo hội, xem ra sắp tới sẽ rất là phiền toái.”
Hiếm thấy, Natsuki vậy mà lại dùng giọng nói có phần trĩu nặng và nghiêm túc khi nói tới hai chữ ‘phiền toái’. Nếu như là lúc trước, dù có phải đối mặt với rắc rối lớn như thế nào đi nữa, Natsuki cũng sẽ chỉ dùng tâm thái bình tĩnh để đối mặt, nhưng giờ, lại không được. Dù sao thì hiện tại, Natsuki trên cơ bản là đã bị cái tên trứng thúi Ye Jian công lược hơn phân nửa, cho nên bình thường thì trong đại đa số tình huống, Natsuki đều sẽ cân nhắc thay cho Ye Jian.
Nói vậy không có nghĩa là Natsuki vì quá quan tâm đến Ye Jian nên mới mất đi tâm thái. Không phải vậy! Natsuki chưa bao giờ mất đi tâm thái của mình khi đối mặt với khó khăn, việc bị Ye Jian công lược quá nửa cũng chỉ khiến cô có xu hướng nghiêng nhiều về phía cậu mà thôi. Nguyên nhân thực sự khiến biểu hiện của Natsuki trở nên nghiêm túc và nặng nề, là vì rắc rối lần này quả thật là có phần hơi lớn. Bằng chứng là dù Natsuki đã xác định được rằng thực lực của Ye Jian không thua gì các chân tổ, nhưng cô vẫn có biểu hiện nghiêm túc như vậy khi nhắc tới giáo hội Tây Âu, có thể thấy được là sự kiêng dè của cô với giáo hội Tây Âu tuyệt đối là không nhỏ.
“Tôi thực không hi vọng cậu có dính líu gì tới đám thần côn đó, rất phiền toái. Chỉ là, dù sao thì đảo Itogami này cũng là đặc khu ma tộc được thành lập dựa trên cơ sở là giao ước Thánh Vực do Primogenitor đệ nhất lập ra. Đám thần côn đó hẳn sẽ không vì tộc người sói mà đắc tội với Primogenitor đệ nhất, không đáng.”
“Sao vậy, Natsuki-chan? Nghe giọng cô thì chẳng lẽ đám người của giáo hội rất phiền toái sao?”
Gật nhẹ đầu, sau đó đôi mắt xanh thẳm của nữ phù thủy hiện lên vẻ chán ghét thấy rõ.
“Giáo hội ở Tây Âu, thực lực tuy rằng không mạnh bằng ba đế quốc bóng đêm, nhưng trừ ba đế quốc được các chân tổ cai trị ra thì nó là mạnh nhất, vượt xa tất cả các khu tự trị còn lại. Thậm chí ngay cả Bộ Máy Vua Sư Tử cũng chưa chắc có thể mạnh hơn được bọn chúng.”
“Lợi hại vậy sao? Vậy sao từ trước tới giờ, bọn chúng lại để cho Hắc Ám Bảo tồn tại ngay dưới mí mắt của mình như vậy? Ý của tôi là, chẳng phải hai bên xưa nay vẫn luôn là kẻ thù không đội trời chung sao?” Hơi cười cười, Ye Jian nhìn Natsuki mà hỏi ngược lại với giọng có chút tò mò.
Đối với nghi vấn của Ye Jian, Natsuki lườm cậu một chút rồi bắt đầu nói: “Cậu cũng biết ‘giáo hội Tây Âu’ là cụm từ dùng để chỉ tất cả các giáo hội ở Tây Âu. Mà ở Tây Âu thì lại có quá nhiều giáo hội. Trừ ba giáo hội lớn được thừa nhận là chính thống ra, vẫn còn vô số các giáo hội nhỏ và vừa khác…”
“À, hiểu rồi ~ ! Ý của cô là mặc dù thực lực chỉnh thể thì rất mạnh, nhưng các giáo hội Tây Âu lại mắc phải thói quen thường thấy là nội đấu do tranh giành chính thống? Nếu không có kẻ địch, bọn họ sẽ nội loạn; còn khi có kẻ địch, thì vừa nhất trí đối ngoại nhưng vẫn duy trì tranh chấp?”
Mặc dù miệng thì nói như vậy, trên mặt cũng có vẻ hiểu ra, nhưng ở trong lòng thì Ye Jian lại có ý nghĩ khác. Ở trong lòng cậu, cậu cho rằng thực lực của Hắc Ám Bảo, chưa chắc gì đã thua kém thực lực tổng thể của giáo hội Tây Âu. Bởi nếu ngay cả thế lực được xem là vương tộc của thú nhân như tộc người sói lại vẫn chỉ là thần tử của Hắc Ám Bảo, vậy Hắc Ám Bảo mạnh tới mức nào?
Tuyệt đối là không thể khinh thường.
“Ừ! Cho nên nói thực ra, nếu giáo hội Tây Âu thực sự quyết tâm, đám người điên đó hoàn toàn có thể tiêu diệt sạch sẽ tất cả ma tộc cùng dị đoan nằm trong phạm vi thế lực của mình. Biết [ Thiên Sứ Hàng Lâm ] không?”
“[ Thiên Sứ Hàng Lâm ]?” Cụm từ này, lập tức khiến Ye Jian coi trọng, “Chẳng lẽ giáo hội Tây Âu có năng lực triệu hoán đám thần linh đã biệt tích không biết bao nhiêu năm kia?”
“Không! Thiên sứ khác với thần linh, chúng không đồng nhất. Giáo hội Tây Âu mặc dù có thể dùng phương pháp đặc thù để triệu hồi thiên sứ, nhưng thiên sứ được triệu hoán tới lại không phải là thần linh, cả hai hoàn toàn không thể so sánh. Bởi nếu phải hình dung thì thiên sứ được gọi tới cũng chỉ giống như kenjuu của ma cà rồng; là một cơ thể sống cao đẳng, có ý thức, tồn tại ở chiều không gian cao hơn; và khi tới thế giới này thì chỉ có thể hiện hình được dưới hình thức linh lực cụ hiện hóa.”
Nghe giải thích của Natsuki, Ye Jian thất vọng, đồng thời, trong lòng lại càng thêm cảm thấy nghi ngờ. Cậu cảm thấy nghi ngờ về hệ thống sức mạnh của thế giới này.
Hệ thống sức mạnh của thế giới này, thật sự rất có đặc điểm về các thể ý thức tồn tại ở nơi được gọi là ‘chiều không gian cao hơn’. Từ bí pháp mạnh nhất của tộc người sói là kêu gọi ý chí của tổ tiên, tới sức mạnh có uy lực nhất của các nữ phù thủy là kêu gọi hình chiếu của ác ma dị giới mà mình đã ký khế ước, rồi tới kenjuu của ma cà rồng cũng là thể ý thức tới từ thế giới khác, giờ ngay cả thiên sứ được giáo hội triệu hồi cũng là thể ý thức tới từ không gian cao hơn. Tất cả chúng, mặc dù có biểu hiện khác biệt, nhưng nếu nhìn ở góc độ tổng thể, thì bản chất của tất cả những thứ đó dường như cũng đều chỉ là những biến tấu tới từ cùng một thứ.
Xem ra bí mật của thế giới này vẫn còn rất nhiều, cần cậu kiểm chứng kỹ càng từng thứ một để xác định. Hiện tại, Ye Jian đã có một suy đoán khá là táo bạo, bất quá ở thời điểm này thì giả thuyết đó của cậu vẫn chưa tới được một phần ngàn, chỉ là nếu nói theo logic thì nó đúng là hoàn toàn có khả năng xảy ra.
“Mà lời cậu vừa nói cũng có sai lầm. Cậu nói ‘thần linh đã biệt tích không biết bao nhiêu năm’, cái từ ‘biệt tích’ này, cho thấy rằng cậu đang thừa nhận việc thần linh đã từng xuất hiện. Nhưng sự thực thì trong mọi sách vở, giấy tờ, lịch sử, di tích xưa, v… v…, nhân loại thời này chưa từng tìm được bằng chứng xác thực nào cho thấy rằng thần linh thực sự đã từng tồn tại. Tất cả chỉ là truyền thuyết.”
“Lịch sử của thế giới này phi thường mơ hồ, nhất là lịch sử về thời kỳ trước khi các primogenitor sinh ra. Mặc dù ở khắp nơi trên thế giới, đã có rất nhiều di tích được tìm thấy và được gọi là di sản do thần linh lưu lại, thế nhưng sự thực thì tuyệt đại đa số trong đó cũng đều chỉ là di sản của Thiên bộ và các bộ tộc á thần.”
Nghe Natsuki nói như vậy, Ye Jian cũng không kinh ngạc. Xác thực, thế giới này quả thật có không ít dấu vết do thần linh để lại, nhưng sau khi trải qua nhiều phương diện kiểm chứng, Ye Jian lại phát hiện những dấu vết này đại đa số đều là nói ngoa. Ví dụ như Raging của Natsuki, nói là binh khí do thần linh rèn đúc, nhưng Ye Jian cảm nhận được tính chất thần linh của nó thật sự ít tới đáng thương, hầu như là không có, càng không cần phải nói tới những thứ như thần cách vân vân.
Về phần cái gì mà ‘thần điện’ rồi ‘di tích’ v… v…, Ye Jian chỉ có thể tiếc nuối mà bày tỏ rằng đó đều chỉ là kiến trúc cổ đại do nhân loại tạo ra dùng để tế tự thần linh. Cho nên, thế giới này rốt cục có thần linh hay không, Ye Jian thật sự không dám chắc.
Đương nhiên, nếu nói là không có, Ye Jian cũng không dám kết luận, bởi vì không có gì là tuyệt đối. Dù sao thì vẫn chưa có bằng chứng xác thực, cậu thật sự không thể hạ kết luận. Mà cứ coi như có bằng chứng đi, có trời mới biết bằng chứng đó có phải là thật hay không. Dù sao thì, với cái gọi là ‘lịch sử’, Ye Jian thật sự không có chút tự tin nào vào những thứ được truyền lưu hoặc ghi chép lại. Cậu cũng chỉ có thể từ từ mà tự tay kiểm chứng từng chút một.
Bất quá, như đã nói ở trên, cậu từng có một giả thuyết vô cùng táo bạo về thế giới này. Nếu giả như, giả thuyết này của cậu mà là thật, vậy thì tới lúc đó đừng nói là thần linh, nói là ma vương hay tinh linh gì đó từng xuất hiện trên thế giới này cũng không phải là không được.
Hiện giờ, mọi thứ vẫn còn nằm trong vòng bí ẩn, nửa úp nửa mở, vẫn còn cần thời gian để cậu từ từ lật tẩy từ chuyện một.
“Chuyện của giáo hội Tây Âu trước không cần lo nhiều, bởi giáo hội không ngốc, sẽ không công khai xé bỏ giao ước Thánh Vực. Tối thiểu, ở mặt ngoài thì là vậy. Về phần trong tối, giả như tộc người sói có thể bỏ ra được cái giá đủ lớn, vậy giáo hội phái người tới để ám sát tôi cũng không phải là không được. Dù sao nhân tính, nguyên tắc, tôn nghiêm cái gì, bề ngoài thì rất cao thượng, rất đáng giá, nhưng có đôi lúc, nó lại chẳng bằng tờ giấy lộn.”
Nhún nhún vai, Ye Jian nói với giọng bình thản mà bâng quơ. Với cậu thì bất kể giáo hội Tây Âu làm gì cũng được, không tới thì thôi, nếu tới rồi thì đập tan là được.
“Đúng rồi, Natsuki-chan. Nói tới giáo hội Tây Âu, Valter hình như có nói là chính giáo Lotharingia muốn tìm thứ gì đó trên hòn đảo này, hình như đã âm thầm sai người tới rồi. Cô có manh mối gì không?”
“Chính giáo Lotharingia?” Hơi khẽ nhướng đôi mi nhỏ đáng yêu, Natsuki gập chiếc quạt trong tay lại và bắt đầu trầm ngâm.
Sau một hồi suy nghĩ, Natsuki dường như nghĩ ra thứ gì và chùng đôi mi xuống rồi nói: “Uh… Hơi có chút manh mối, nhưng vẫn cần phải kiểm chứng thêm. Chuyện này tạm thời gác lại. Ye, cậu xem thứ này chút đi.” Nói xong, Natsuki rút một tập văn kiện ra, “Gần đây, trên đảo có không ít ma tộc bị giết, trên bức ảnh là hai ma tộc mới bị giết đêm qua vào khoảng 12h, một thú nhân, một ma cà rồng.”
“Ma Tộc bị giết?”
Nhìn hai cái xác thảm không nỡ nhìn của hai ma tộc bị giết trong bức ảnh, Ye Jian dường như nghĩ tới sự kiện nào đó. Là chuyện đó sao?
Nhưng tại sao bị đẩy lên trước thời hạn rồi?