Quân lâm Nhị Thứ Nguyên

chương 282 : kanon chiến đấu.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Zoẹt ————!!

Chùm sáng màu đỏ lướt qua bên cạnh, Kanon vừa cố gắng né tránh, vừa cố gắng khống chế nguồn sức mạnh mới có được, đồng thời hồi tưởng lại những gì Ye Jian đã dạy bảo.

[ ---- Nhớ kỹ, Kanon. Bây giờ cháu chỉ mới có được sức mạnh, kinh nghiệm chiến đấu hoàn toàn là ‘0’. Thứ duy nhất mà cháu có thể dựa vào hiện giờ cũng chỉ có năng lực thiên phú mà cháu vừa nhận được từ việc lột xác thành thiên sứ, năng lực tiên tri gần. Trong chiến đấu, năng lực tiên tri gần này là một ưu thế vô cùng lớn; có nó, cháu có thể biết trước mọi chuyện diễn ra trong tương lai gần, và chiêu thức cùng ý đồ của kẻ địch cũng không ngoại lệ. Với năng lực này, cháu có thể chiếm lấy thế chủ đạo tuyệt đối.

Đề nghị của chú dành cho cháu ở thời điểm hiện tại là: mượn năng lực của mình, từ từ cảm thụ và làm quen với việc chiến đấu, đừng chủ động tấn công. Trước khi thích ứng được với việc chiến đấu, tuyệt đối đừng chủ động tấn công. Nếu như sau đó, cháu đã bắt đầu quen với việc chiến đấu rồi, cũng quen với tiết tấu nhịp điệu chiến đấu của đối phương, vậy lúc đã hẵng tiến hành công kích, thử xem mình có thể hạ được đối phương hay không. Nếu như cảm thấy làm không được, vậy cứ từ từ mà quần nhau với đối thủ, việc sau đó chú sẽ xử lý. ---- ]

Một mực nhớ kỹ những lời căn dặn này, Kanon rốt cục cũng lựa chọn bước ra chiến trường và đối đầu với kẻ địch đầu tiên của mình.

Cùng là thiên sứ như nhau, ở trong mắt Kanon, vị nee-chan đẹp tới không tưởng tượng nổi đang bay lơ lửng ở đằng kia thật sự rất khó khiến người ta liên tưởng tới những thứ như là ‘diệt thế’.

Thế nhưng sự thật lại là đúng như vậy. Tất cả những việc diễn ra trước mắt, cùng với những gì Ye Jian đã nói với bản thân, khiến cho Kanon thật sự không thể không tin rằng nee-chan xinh đẹp trước mắt chính là kẻ đang mang tới tai họa kinh khủng cho người dân cư ngụ trên hòn đảo vệ tinh bị bỏ hoang bên dưới.

Vừa rồi, nếu như không phải là vì mình kịp thời đuổi tới, thì phỏng chừng mấy ngàn người dân trên đảo đều sẽ tử vong. Dưới sức mạnh kinh khủng tựa như thiên tai kia, Kanon không chút nghi ngờ gì về điều này. Dù rằng với Kanon lúc này, Ye Jian là người quan trọng nhất, quan trọng hơn tất cả mọi thứ trên đời, nhưng với bản chất chí thiện hiền lành, Kanon vẫn không thể nào trơ mắt nhìn mấy ngàn người vô tội tử vong mà không ra tay cứu giúp.

Cho nên, nhận thức rõ tình huống, Kanon quyết tâm muốn chiến đấu. Kanon muốn dùng sức mạnh của mình, không đúng, là dùng sức mạn mà Ye-jisan đã ban cho mình để đánh bại nee-chan trước mắt; tất nhiên, nếu như có thể thuyết phục được nee-chan trước mắt khiến cho nàng dừng tay, vậy thì càng tốt hơn.

Hiện tại, Kanon muốn chứng minh chính mình, muốn cứu những người ở dưới kia, và càng nhiều hơn nữa là muốn mình trở nên có ích, có thể giúp được cho Ye-jisan. Đây là nguyện vọng xa vời mà trước nay cô bé vẫn luôn mong cầu, và phải tới hiện tại, cô bé mới có đủ năng lực để theo đuổi nguyện vọng đó. Nếu như có thể đánh bại hoặc ngăn cản được vị nee-chan trước mắt, vậy sẽ giúp được cho Ye-jisan.

Âm thầm hạ quyết tâm, Kanon thầm nói trong lòng một câu ‘Xin lỗi!’, sau đó trong mắt toát ra sự kiên định.

Lúc chiến đấu, tuyệt đối không thể có sự chần chừ hay thương hại. Chần chừ, là thói quen của kẻ yếu hèn; còn nhân từ, là quyền lợi của riêng cường giả. Chần chừ sẽ khiến ta bại trận, còn thương hại chỉ dành cho kẻ thắng. Nên nếu muốn không muốn thua, vậy chớ chần chừ. Còn nếu muốn thương hại, vậy phải thắng trước đã.

Đây cũng là những lời khuyên bảo mà Ye Jian đã nói, và Kanon tuyệt đối sẽ không quên. Bởi vì sau khi nói xong những lời này, Ye Jian còn nói thêm, rằng nếu Kanon bị thương vì sự chần chừ hoặc thương hại, thì đó là lỗi của cậu, cậu sẽ đau lòng và hối hận. Đây là điều mà Kanon không thể chấp nhận.

“Vì Ye-jisan, Kanon mới muốn có được sức mạnh này, cho nên, không thể lãng phí.”

Khẽ siết nắm tay nhỏ lại, Kanon cuối cùng cũng hoàn toàn tiến vào trạng thái chiến đấu.

Xoạt xoạt xoạt ————!!

Một loạt các mũi tên ánh sáng hình thập tự bắn về phía Kanon, chi chít như mưa rào, chỉ là trước khi chúng kịp bao vây lấy Kanon thì cô bé đã vỗ đôi cánh bạc và thoát đi trước.

Có thể dễ dàng nhìn thấu được tương lai gần, Kanon hầu như có thể đứng ở thế bất bại trong mọi cuộc chiến tay đôi.

Sở dĩ nói ‘hầu như’, là bởi vì năng lực tiên tri gần cũng không phải chân chính vô địch, nó vẫn có thể bị khắc chế. Chỉ là với kẻ địch như hiện tại thì khả năng bị khắc chế là gần như bằng 0, cho nên Kanon hoàn toàn có thể yên tâm từ từ mà làm quen với việc chiến đấu.

“Thánh Quang Thuật!”

Cảm giác rất kỳ lạ, rõ ràng bản thân chưa từng học được chiêu thức này, nhưng khi vào trạng thái chiến đấu, cách để thi triển chiêu thức này lại tự động hiện lên trong đầu Kanon như bản năng vậy.

Vì thế, thuận theo cảm giác, sau khi né tránh cơn mưa tên ánh sáng, Kanon tự động đưa tay lên và hướng về phía ‘Huyết Thiên Sứ’ mà thi triển Thánh Quang Thuật.

Chùm sáng thần thánh màu vàng nhạt lóe lên và bắn về phía địch nhân. Bất quá, bởi vì là lần thi triển đầu tiên, nên chiêu thức của Kanon không được chính xác lắm. Với khả năng cảm nhận và phản xạ của Huyết Thiên Sứ, chiêu thức thiếu chính xác như vậy hoàn toàn là thùng rỗng kêu to.

Chiêu thức không đánh trúng địch nhân, thế nhưng Kanon hoàn toàn không thất vọng, mà ngược lại cô bé còn cảm thấy có chút hưng phấn, bởi vì mình đã thành công phát ra được chiêu thức ‘đặc biệt’ đầu tiên. Đây có thể nói là chiêu đầu tiên của cô bé, mặc dù thất bại, nhưng tối thiểu nó cho thấy rằng bản thân đã có tiến bộ, chỉ cần cố gắng hơn nữa, vậy nhất định có thể thành công.

––––––––– phân cách tuyến –––––––––

“Chúng ta lại gặp mặt, Dr.Kanase. Xem ra kế hoạch của ông cũng không hoàn toàn thành công, nếu không ông cũng không rơi vào tình trạng thê thảm như vầy.”

Toàn thân rách tung tóe, vết thương trải rộng khắp người, Kanase Kensei nằm trong đống phế tích. Cánh tay cùng với đoạn xương sườn bị gãy đã sớm không còn cảm giác; ý thức mê ly, ông chợt nghe được kiểu nói chuyện quen thuộc, điều này khiến cho ý thức của ông tỉnh táo lại đôi phần.

Chật vật mà mở to mí mắt trĩu nặng của mình. Trong tầm mắt bị bao phủ bởi máu, hình dạng của một thanh niên mơ hồ hiện ra trong mắt của Kanase Kensei.

“Ồ, đúng rồi. Thiếu chút nữa thì quên, bộ dạng trẻ trung của tôi hiện tại chắc khiến ông không nhận ra được chứ? Nếu vậy, xin được tự giới thiệu lại một lần nữa, cựu quân nhân của Ikusaō Ryōiki, Christoph • Gardos, hiện là người lãnh đạo của quân cách mạng Hắc Tử Hoàng, rất hân hạnh được gặp lại ông, tiến sĩ.”

Christoph • Gardos? Mặc dù ý thức có phần mê ly, đầu óc quay cuồng, nhưng Kanase Kensei vẫn còn nhớ rõ bộ dạng của Christoph • Gardos. Người thanh niên trước mặt này vậy mà lại xưng mình là Christoph • Gardos, xem ra mình quả nhiên đã bắt đầu lâm vào trạng thái ảo giác.

Kế hoạch của mình chung quy cũng thất bại, thất bại chỉ trong gang tấc. Mặc dù mình đã sáng tạo ra được thiên sứ nhân tạo hùng mạnh không thua gì thiên sứ thực, nhưng nó lại hoàn toàn không chịu khống chế. Thứ vũ khí không bị khống chế, có ai thích chứ? Nguy cơ phản chủ không phải là thứ mà ai cũng chịu được, bản thân mình chính là minh chứng rõ ràng nhất.

Kanase Kensei hoàn toàn không ngờ được, ý thức của hiền giả lại có thể nhẫn nhịn được mà ẩn nấp tới thời điểm cuối cùng mới bộc phát ra.

Sai lầm này có thể nói là chí mạng, tất cả chuẩn bị cùng điên cuồng đều mất đi hồi báo. Đã bỏ ra quá nhiều, nhưng kết quả cuối cùng là chẳng thể cứu vớt được ai cả, chuyện gì cũng làm không được, ông thật sự không cam lòng. Ông thật sự không cam lòng mà chết đi như vậy.

“Như vậy, hiện tại, tôi lấy thân phận người lãnh đạo tối cao của phái Hắc Tử Hoàng, chính thức đưa ra lời mời với ông, cựu kỹ sư ma đạo cung đình của vương quốc Aldegyr, Kanase Kensei: ông bằng lòng tiếp nhận công việc thuê mướn của quân cách mạng vĩ đại chúng tôi hay không?”

Dường như nghe được lời thì thầm khiến cho người ta sa đọa của ác ma; không thể phân biệt được thực tế hay mộng cảnh, Kanase Kensei tựa như bắt được cơ hội cuối cùng mà chật vật nhổ ra một chữ: “Được!”

“Vậy ở đây, khế ước thành lập. Hoan nghênh sự gia nhập của ông, Dr. Kanase Kensei. Tin tưởng với kỹ thuật của ông, sự nghiệp cách mạng của tất cả chúng ta sẽ nhanh chóng có được sự đột phá lớn.”

Cầm chặt lấy cánh tay trái còn dư lại của Kanase Kensei, thú nhân thanh niên lộ ra nụ cười gian xảo hoàn toàn không phù hợp với độ tuổi.

“Tốt rồi, chúng ta đi thôi. Nơi này không thể ở lại lâu, trụ sở của chúng ta hiện tại nằm trong khu tự trị Nelapsi thuộc lãnh thổ Ikusaō Ryōiki. Tin tưởng đám hung quỷ ma cà rồng hạ đẳng đó, chẳng mấy chốc sẽ trở thành ‘đồng minh’ mới của chúng ta.”

‘Nelapsi’ cùng với ‘hung quỷ’, Kanase Kensei rất rõ ràng ý nghĩa của hai danh từ này. Chỉ bất quá hiện tại, ông đã không thèm quan tâm bất cứ chuyện gì nữa. Chỉ cần có thể đạt được mục đích, ông tuyệt đối sẽ không ngại bất chấp thủ đoạn, cho dù thủ đoạn đó có chôn vùi thêm tánh mạng của bao nhiêu người, tạo thêm bao nhiêu tội ác.

Nâng Kanase Kensei lên, thú nhân trẻ tuổi tự xưng là Christoph đỡ Kanase Kensei đi theo cùng với mình. Cuối cùng, cả hai biến mất ở cuối ngã tư đường.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio