Oành ————!!
Không khí nổ vang, khí ép lan tràn về bốn phía. Trong tiếng nổ mạnh, một bóng người có vẻ ngoài vô cùng thê thảm bắn ra từ trong vụ nổ và lao xuống đất như một quả thiên thạch.
ẦM ————!!
Toàn thân bị nện vào trong lòng đất, Valter chật vật mà nhìn lên không trung. Mặt đất xung quanh anh đã bị lõm xuống thành một cái hố lớn, vết nứt lan tràn về bốn phía. Lúc này, Valter không biết mình đã gãy bao nhiêu cái xương, bị trúng bao nhiêu đòn.
“Đứng lên, Valter. Nợ giữa chúng ta còn chưa xong đâu. Đừng để ta mất kiên nhẫn!”
Đứng trên không và nhìn xuống bóng người chật vật ở bên dưới, Ye Jian mặt vô biểu cảm mà nhìn Valter như đang nhìn một thứ sâu kiến nào đó. Mặc dù không nói lấy một câu sỉ nhục, vẻ mặt lại vô cảm, nhưng cái nhìn này của Ye Jian hoàn toàn là sự khinh bỉ không lời đầy trần trụi.
“Khục… Ha! Ha! Chính là như vậy! Cậu quả nhiên không khiến tôi thất vọng, Ye.”
Vặn lại cái cổ đang trong trạng thái bị bẻ gãy, Valter chật vật đứng lên từ trong hố đá, tay quệt vết máu mà cười điên cuồng với Ye Jian.
Không hề cảm thấy phẫn nộ vì ánh mắt của Ye Jian, mà trái lại, Valter còn cảm thấy hưng phấn. Đúng, hiện giờ, Valter đang cảm thấy vô cùng hưng phấn, mỗi một tế bào trên cơ thể đều đang rung lên, đang nhảy nhót, đang thét gào. Vết thương và vết máu trên người lấy tốc độ mà mắt thường cũng thấy được mà nhanh chóng biến mất. Chỉ sau vài giây, trừ bộ đồ vest rách rưới trên người, toàn thân của Valter đã không còn chút dấu vết nào của việc bị trọng thương trước đó.
“Tôi vẫn luôn chờ đợi một cuộc chiến với cậu. Thật không ngờ, mong ước đó lại tới sớm như vậy.”
“Chiến đấu? Ngươi đang đùa với ta sao, Valter? Ngươi có tư cách để chiến đấu với ta? Ta chỉ đang tính sổ với ngươi thôi. Hiện tại, ta không phải là đang chiến đấu với ngươi, mà là đang ‘dạy’ ngươi. Ngăn cản Natsuki-chan cứu viện để cho Asagi với Nagisa bị phái Hắc Tử Hoàng bắt đi; dám để cho hai con bé bị oan ức như vậy, nếu hôm nay ta không tính sổ rõ ràng với ngươi thì ta sẽ không gọi là Ye Jian.”
Căn bản không để Valter vào trong lòng, Ye Jian nói với giọng bình thản như đang thuật lại một sự thật.
Chỉ là Valter hoàn toàn không để tâm. Sửa sang lại mái tóc, Valter nở nụ cười tự phụ và khát máu mà nói: “Cậu nói vậy cũng chẳng sao. Muốn tính sổ với tôi, không có sức mạnh là không được. Cho nên nếu muốn tính sổ, vậy tới đây đi! Để tôi thử xem cậu mạnh tới đâu.”
“Thử? Ngươi có tư cách để thử sao? Thứ hỗn xược!”
Vừa nói, bóng người của Ye Jian cũng đồng thời biến mất, và tích tắc sau đó, Valter lại một lần nữa bị tát bay.
“Cái tát này là cho phần của Nagisa-chan.”
Dùng năng lực không gian để đuổi theo, Ye Jian lại vung chân lên mà tung ra một cước, đạp thẳng vào xương sống của Valter.
Rắc ——!!
Tiếng xương vỡ vang lên. Cột sống vốn cứng hơn cả sắt của Valter phát ra tiếng răng rắc rợn người.
“Đây là phần của Asagi.”
Phanh ——!!
Lại một lần nữa đuổi theo, và khi hiện ra thì cước của Ye Jian đã đá trúng cằm của Valter, khiến anh bay thẳng lên trời, xương cằm vỡ vụn.
“Đây là phần của Natsuki-chan.”
Phanh ——!! Két ——!!
Lại là một cước nện trúng đầu làm Valter bật ngửa ra sau, sau đó là một cước khác lún xuống ngay giữa ngực khiến xương sườn của Valter nát bấy, lồng ngực lõm sâu vào.
“Đây là phần của Yukina cùng Sayaka!”
Oanh ——!!
Thân thể của Valter tựa như là bao tải bị nện rách mà rơi xuống đất.
ẦM ——!!
Từ trên trời hạ xuống, Ye Jian trực tiếp một chân dậm lên mặt của Valter, đem đầu của Valter nện vào trong mắt, gương mặt hoàn toàn biến dạng.
“Còn đây là phần của cá nhân ta. Thứ gay khốn kiếp, trước đây ta mỗi lần nhìn thấy bộ dạng gay của ngươi, ta đều muốn nện cho ngươi một trận. Dám có ý đồ với ta thì cũng thôi, ngươi không tỏ ác ý, ta còn có thể tạm nhịn. Giờ lại dám ra tay với người đàn bà của ta? Là ai cho ngươi lá gan đó vậy?”
Nói xong, giống như là đã trút hết cơn giận, Ye Jian thu chân rồi rời đi.
Bị đánh cho thê thảm như vậy, nếu đổi lại là người thương, coi như là không chết không thương thì cũng phải thẹn quá thành giận mà sinh ra thù hận.
Chỉ là với một kẻ cuồng chiến và có tư tưởng dị thường như Valter, anh hoàn toàn không có cái gọi là thẹn quá thành giận. Lẳng lặng mà nằm im trong hố, Valter chờ đợi cho cơ thể hồi phục lại.
Trên gương mặt be bét máu thịt, đôi mắt màu đỏ ngòm vốn chưa bao giờ nhắm lại của Valter vẫn mở trừng trừng. Ẩn sâu trong mắt Valter, sự hưng phấn và kích động chưa bao giờ có đang hiện lên, lúc đầu chỉ là một ngọn lửa nhỏ nhoi, nhưng tới cuối cùng, nó hoàn toàn biến thành một biển lửa.
“Lợi hại! Không hổ là đối tượng do vận mệnh chỉ dẫn của tôi. Hoàn toàn không có sức đánh trả a!”
Lần này, thời gian Valter dùng để khôi phục vết thương kéo dài tới gần hai phút, với một cường giả ma cà rồng như Valter, thời gian dùng để khôi phục dài như vậy quả thực là không thể tin được.
Sau khi vết thương đã hoàn toàn khôi phục và đứng dậy từ trong hố đá, Valter về phía Ye Jian vẫn còn chưa hoàn toàn rời khỏi chiến trường, một nguồn sức mạnh hắc ám bị Valter đè nén bắt bùng lên từ trên người của anh và lan khắp chiến trường.
Đây mới chính là sức mạnh tối cao của Valter, là con át chủ bài chính thức mà trừ Primogenitor đệ nhất ra, chưa ai trên đời này được biết tới. Nguồn sức mạnh sinh ra cùng với bản thân này kinh khủng tới mức nào, Valter biết rõ. Primogenitor đệ nhất đã từng phải vô cùng nghiêm túc mà khuyên bảo anh, rằng nếu như không phải là vạn bất đắc dĩ, anh tuyệt đối không được sử dụng.
Chỉ là bây giờ, anh đã không thể kềm chế được nữa rồi. Chiến ý như biển lửa đang không ngừng thiêu đốt trong lồng ngực anh đã như muốn phá thể mà ra.
“Ta khuyên ngươi tốt nhất là đừng dùng lung tung những thứ mà mình không khống chế nổi. Chẳng có chỗ tốt gì với ngươi đâu.”
“Tôi đã chờ quá lâu để có thể được đánh với cậu một trận rồi.”
Thần thái điên cuồng, Valter trực tiếp lột bỏ lớp áo rách nát trên người mà nhìn chằm chằm về phía Ye Jian. Huyết khí cuồn cuộn sôi lên trong người khiến nửa thân trên trần trụi của Valter hiện lên những sợi gân xanh đang nhảy nhót.
“Lười nói nhảm với thứ như ngươi. Fenrir, cắn hắn! Lỡ cắn chết thì xem như hắn đáng đời.”
Chẳng thèm quay đầu nhìn lại, Ye Jian trực tiếp ra lệnh cho Fenrir để nó tấn công Valter.
Tấn công khi đối thủ còn chưa kịp chuẩn bị, nếu đây là một cuộc quyết đấu công bằng thì hành vi này xem như tương đương mất tư cách, hoàn toàn không có chút phong độ nào hết. Nhưng đáng tiếc, đây không phải là quyết đấu, bởi vì như Ye Jian đã nói, cậu chỉ đang giáo huấn Valter mà thôi, hoàn toàn không đặt Valter trong lòng. Mà coi như có là đang quyết đấu đi nữa, thì Ye Jian cũng không cho rằng hành vi này có gì là sai.
Chiến đấu là chiến đấu, không phải là biểu diễn, không có chuyện phải đợi tới khi đối thủ chuẩn bị xong thì mới ra tay. Biết đối thủ đang chuẩn bị tuyệt chiêu, không xông lên cắt đứt mà ngu si đứng chờ đối phương chuẩn bị xong thì mới nhào lên, cái đó nếu không phải là đang muốn tinh tướng thì chỉ có thể gọi là não tàn. Mà cậu không phải não tàn, cũng không có ý định tinh tướng, nên cậu xưa nay chưa bao giờ làm chuyện như vậy.
Kết quả là hiện tại, Valter bởi vì không ngờ Ye Jian lại ‘hung ác’ như vậy, nên hoàn toàn trở tay không kịp, chỉ có thể tạm hoãn việc bộc phát mà vội vàng triệu hồi kenjuu, ý định kéo dài thời gian. Nhưng điều bi kịch là kenjuu do Valter triệu hồi hoàn toàn không đỡ nổi một chiêu của Fenrir, còn chưa kịp làm gì thì đã bị cắn nát.
Chuyện này cũng dễ hiểu, dù sao Fenrir cũng là kenjuu cấp chân tổ, nếu Valter để cho hai kenjuu dung hợp lại thì còn có thể dây dưa một chút, ba con dung hợp lại thì còn có hi vọng đánh ngang tay, nhưng một con… Kết quả không cần phải nói.
Valter cũng biết như vậy, nhưng đáng tiếc là trước đó, Valter đã tiêu hao quá nhiều ma lực cùng với sức sống, bây giờ Valter hoàn toàn không có năng lực để triệu hồi ba con kenjuu cùng lúc.
Hai con thì miễn cưỡng có thể, thế nhưng với tốc độ của Fenrir, phỏng chừng là còn chưa kịp dung hợp thì đã bị phân thây. Cho nên hiện tại, Valter chỉ có thể lâm vào quẫn cảnh phải không ngừng né tránh, không ngừng triệu hồi kenjuu ra để chống đỡ với Fenrir, mà lại chỉ có thể triệu hồi ra một con kenjuu, không có thời gian để triệu hồi ra hai con và cho chúng dung hợp.
“Tự mà cảm tạ mình đi Valter! Cảm tạ rằng ngươi đã đảm bảo rằng Asagi và Nagisa sẽ an toàn, bởi vì nếu Asagi và Nagisa mà xảy ra chuyện gì, chuyện ta làm không phải chỉ có giết vài con Kenjuu mà thôi đâu. Khi đó ta sẽ không để cho Fenrir sẽ lưu tình đến mức cho phép còn mồi của nó có cơ hội để hồi sinh, và ta cũng sẽ không để cho ngươi có cơ hội được chiến đấu.”
Giọng nói bình thản vọng tới bên tai của Valter, nghe không có chút uy hiếp nào, thế nhưng chính sự cảnh cáo không chút uy hiếp nào này lại khiến cho Valter lần đầu tiên có cảm giác như là đang phải đối mặt với ông lão Chiến Vương ở trong nhà, hoàn toàn không sinh ra được chút chiến ý nào. Mặc dù cảm giác này rất nhạt, rất không rõ ràng, nhưng lại như một hạt giống vùi vào trong lòng của Valter, từ từ mọc rễ nảy mầm.
Người có thể khiến cho Valter cảm thấy sợ hãi, trên đời này, trừ Primogenitor đệ nhất ra, đã không còn lại người thứ hai, cho dù có là lưỡng đại chân tổ khác hay thần linh thì cũng không được. Nếu như không phải là vì lúc nhỏ, đệ nhất chân tổ từng để lại ám ảnh trong lòng của Valter, thì phỏng chừng là lúc này, anh cũng chẳng thèm sợ hãi đệ nhất chân tổ. Đã từng, Valter cho là như vậy.
Nhưng hiện tại, ý tưởng này của Valter đã lặng yên thay đổi. Thiếu niên kia, một ngày nếu hắn thật sự phẫn nộ, vậy có lẽ sẽ là thảm họa còn đáng sợ hơn cả chư thần.