“Ô ~~ Ngươi… Chẳng lẽ trước đây… ngươi bắt nạt… Félicie-neechan… với Julia-chan… đều là… dùng cách này sao?”
Mặc dù đã nghỉ ngơi hồi lâu, nhưng đến giờ La Folia vẫn chưa thể nào lấy lại sức, toàn thân đều nhũn ra như bún, thậm chí ngay cả nói chuyện cũng không còn sức lực. Hiển nhiên, đợt tra ( điều ) tấn ( giáo ) trước đó của Ye Jian đã hoàn toàn rút sạch sức lực thiếu nữ, khiến thiếu nữ triệt để luân hãm vào trong tay của Ye Jian.
“Không, với Félicie thì ta áp dụng thứ càng mạnh hơn nữa. Có muốn nếm thử tất sát kỹ mà ta dùng với hai người họ không?” Để La Folia tựa vào trong ngực mình, Ye Jian cười híp mắt chỉ về phía đống công cụ đặc thù vẫn chưa bị cậu đụng tới kia rồi nói.
“Người ta cũng muốn thử một chút… Nhưng mà người ta sợ… toàn bộ vương quốc Aldegyr… sẽ xua quân giết tới.”
Bất đắc dĩ mà nở nụ cười lười biếng mang theo một chút giảo hoạt, công chúa điện hạ nói như vậy, dường như đã hoàn toàn quên phéng mất là mới vài phút trước đó, nàng còn khóc lóc khổ sở van nài Ye Jian buông tha cho nàng.
“Ta ngược lại không lo lắng về quân đội của Aldegyr. Coi như bọn họ có kéo binh đánh tới, vậy thì sao ~ ? Chỉ cần tới lúc đó ta đem công chúa điện hạ là em ra để đe dọa một chút, vậy thì coi như bọn họ có cứng đầu tới mức nào đi nữa thì cũng phải ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ. Lấy bản tính trung thành của đoàn kỵ sĩ Aldegyr, nếu như ta lấy em làm con tin rồi ép đám kỵ sĩ đó tự sát, em đoán thử xem là bọn họ có làm không? Hay thà chết cũng không khuất phục?”
Một bên thì vuốt vuốt mái tóc mềm mại như tơ bạc của La Folia, một bên thì Ye Jian lại dùng giọng nói đầy ác liệt để uy hiếp.
Nói thật, đoán chừng là không ai có thể ngờ được rằng, đường đường là người thừa kế tương lai của vương quốc Aldegyr, là đệ nhất công chúa được dân chúng kính yêu, vậy mà La Folia lại để cho mình xảy ra chuyện ái muội với một nam tính dị quốc, tại trong một khách sạn tình yêu cũng tại dị quốc.
Chuyện như vậy dù có nói ra, phỏng chừng cũng sẽ không có dân chúng Aldegyr nào tin tưởng đi? Không, phải nói là ‘tuyệt đối sẽ không tin’. Thậm chí người dám nói ra chuyện này còn có thể bị buộc tội là vu khống và làm bẩn danh dự của đệ nhất hoàng nữ.
Chỉ là, với bản thân người trong cuộc như La Folia, thiếu nữ lại hoàn toàn không thèm để ý tới chuyện này. Về phần trong cái đầu nhỏ của thiếu nữ nghĩ gì, có lẽ là ngay cả người thông minh như Ye Jian cũng khó mà đoán nổi.
“Ngươi quả nhiên là giống như những gì Félicie-neechan đã nói với ta, là một ác ma xấu đến thực chất bên trong.”
Tuy rằng ngoài miệng thì nói vậy, nhưng đôi mắt của La Folia khi nhìn vào Ye Jian vẫn chỉ lập lòe những tia sáng kỳ dị, không có chút căm ghét nào. Đối với một hoàng nữ điện hạ từ nhỏ đã thân cao chức trọng như La Folia, của cải và quyền thế đã không phải là thứ gì đáng để đặt vào mắt, coi như chúng hoàn toàn biến mất thì thiếu nữ tối đa cũng sẽ chỉ cảm thấy chút thương cảm nhàn nhạt mà thôi. Duy chỉ có tên ma quỷ xấu xa Ye Jian này, kẻ mà từ khi thiếu nữ còn nhỏ cũng đã gieo dấu ấn của bản thân vào trong con tim thuần khiết của thiếu nữ, mới có thể khiến cho thiếu nữ yêu thương quyến luyến.
“Không! Em sai rồi, La Folia, em có biết mình sai ở đâu không?”
Đôi mắt màu hổ phách nhìn thẳng vào trong mắt của La Folia. Ánh sáng tà dị như ẩn như hiện bắn ra từ trong vòng xoáy tinh vân màu bạc, để cho cống chúa điện hạ của chúng ta cũng cũng có chút thất thần và khẽ lắc đầu theo bản năng.
Một nụ cười chợt phác họa lên trên gương mặt của Ye Jian. Dùng ngón tay mà nâng chiếc cằm nhỏ bóng loáng của La Folia lên, ma vương dùng âm thanh tràn ngập ma tính của mình mà tuyên cáo với công chúa thuần khiết.
“Ta là Ma Vương, quân lâm thiên hạ. Ác Ma chẳng qua là hạ bộc của ta mà thôi. Hiện tại, đã biết mình sai ở đâu chưa, công chúa của ta?”
“Ma… Vương…?”
Hai từ này, đối với La Folia mà nói, quả thật là vô cùng lạ lẫm, nhưng lại cũng vô cùng bá đạo.
Chỉ là, bất kể nó lạ lẫm với bá đạo ra sao, La Folia cũng không kinh hoảng, mà trái lại, thiếu nữ nở nụ cười. Một nụ cười ung dung lại cao cao tại thượng, như bông sen tuyết trên đỉnh núi cao, xa không thể chạm.
“Kỵ sĩ trung thành giấu mình bên cạnh công chúa, thực ra lại là ma vương tà ác mà bá đạo. Như vậy tiếp đó, ma vương bệ hạ của ta, người muốn đối xử như thế nào với công chúa đã bị người nhìn chằm chằm đâu này?”
“Chuyện đó còn cần phải hỏi sao! Đương nhiên là hoàn toàn chiếm lấy, bất luận thể xác hay tinh thần, bất kể linh hồn hay ý chí. Công chúa điện hạ xinh đẹp tôn quý, tất cả mọi thứ của nàng đều sắp sửa bị ma vương tước đoạt, giống như bây giờ ————”
Cúi đầu xuống, bốn môi lại một lần nữa quyện vào nhau; lúc này đây, La Folia không có nửa điểm cảm thấy ngoài ý muốn, có, chỉ là con tim thiếu nữ đang dần rung lên vì khúc nhạc tình yêu.
––––––––– phân cách tuyến –––––––––
Khu vực Trung Đông, Hakai no ōchō, đây là đế quốc bóng đêm thuộc quyền cai trị của đệ nhị chân tổ —— Foregazer.
Khác với Ikusaō Ryōiki, Hakai no ōchō ( Vương Triều Hủy Diệt ) không phải là lãnh thổ tự trị hoàn toàn nằm dưới quyền cai quản của ma cà rồng.
Nguyên nhân của việc này là bởi, dù rằng shinso đệ nhị là chúa tể tối cao của đế quốc, thế nhưng vị shinso này xưa này rất ít xuất hiện trước mặt người đời, càng không cần nói tới việc quản lý triều chính. Điều này dẫn tới việc toàn bộ hệ thống thượng tầng của toàn bộ đế quốc, ngoại trừ những hoàng tử công chúa trực hệ vẫn luôn là ma cà rồng thuần huyết ra, thì tất cả những tập đoàn khác, từ nghị viện đến hội đồng trưởng lão, tất cả đều được cấu thành từ những ma tộc có năng lực trong đế quốc.
Nói cách khác, trong Hakai no ōchō, tiêu chuẩn để trở thành thượng vị giả đã không còn bị giới hạn trong việc ‘phải có huyết thống vampire’ nữa, mà tất cả đều dựa vào năng lực.
Cũng chính vì nguyên nhân này mà ở trong Hakai no ōchō, hiện tượng đấu tranh nội bộ có thể nói là thường xuyên giống như cơm bữa, chỗ nào cũng có thể thấy. Nhất là sự cạnh tranh giữa các hoàng tử công chúa với nhau, sự ma sát càng thêm kịch liệt.
Là một dòng dõi trực hệ của shinso đệ nhị, Cửu vương tử Ibriss-Bel • Aziz là một trong những kẻ thấm sâu hiểu rõ điều này nhất. Quanh năm suốt tháng thường xuyên bị các vương huynh vương tỷ tìm cách hãm hại cùng ám sát, tình cảnh của Ibriss-Bel • Aziz, theo biểu hiện bên ngoài thì phải nói là rất không lạc quan.
Chỉ bất quá, hiếm có người biết rằng, vị hoàng tử xếp hạng thứ chín này, từ sâu bên trong, thực ra lại là kẻ có tâm trí và thiên phú vượt xa tất cả các anh chị em đời thứ hai trực hệ đồng lứa khác.
Có thể nói rằng nếu chỉ xét tới thiên phú cùng tâm trí, thì ngoại trừ đại vương tử được đản sinh sớm nhất ra, cửu vương tử hoàn toàn không thèm để bất kỳ huynh đệ tỷ muội nào vào trong mắt.
Lúc này, vào quá giữa trưa, Cửu vương tử hiện đang trạch trong lâu đài của mình và mầy mò thứ gì đó.
Tiện thể nói luôn, lâu đài của Cửu Vương Tử Ibriss-Bel • Aziz là lâu đài Cossa thuộc khu vực Cossa. Nó được đặt trong một thành phố bị xem là cứ điểm trọng yếu mang tính chiến lược đối với vương triều Tuyệt Diệt —— Đế Quốc Vương Tộc Cư Thành. Còn nguyên nhân tòa thành này bị xem là cứ điểm trong yếu là bởi vì nơi này có vị trí gần như là hoàn toàn tiếp giáp với lãnh thổ của Ikusaō Ryōiki.
Cũng chính vì nguyên nhân này, mà trong Đế Quốc Vương Tộc Cư Thành, quân đội hầu như luôn nằm trong trạng thái bị chiến, đồng thời quân đội trú đóng ở đây cũng là quân đội tinh nhuệ nhất của toàn bộ khu vực Cossa.
Trở lại chuyện chính, lâu đài Cossa của Cửu vương tử tọa lạc lại nơi cao nhất của thành thị, là nơi đóng quân thường trú của Cửu vương tử. Lúc này, cửu vương tử hiện đang mầy mò thứ gì đó, chỉ là vẫn còn chưa xong.
“Điện hạ, đã tới giờ yến hội.” Một giọng nói già nua đột nhiên vang lên, nhắc nhở cửu vương tử là đã đến giờ yến hội.
Trong căn phòng xa hoa nhưng không mất ưu nhã, một thiếu niên đẹp đẽ đầy quý tộc đang vùi đầu vào việc chế tạo một bộ cờ vua bằng thủy tinh, chỉ là đột nhiên bị giọng nói già nua cắt đứt công việc, thiếu niên bực bội mà quát: “Phiền quá đi! Ông già, chẳng lẽ không thể đợi ta thêm vài phút nữa sao?”
“Thế nhưng điện hạ, đây là yến hội do đại vương tử điện hạ tổ chức. Nếu như tới trễ…”
“Không đi, cứ nói là thân thể ta không khỏe.”
“Điện hạ…”
Nghe được chủ nhân của mình cự tuyệt, ông lão quản giả có chút gấp gáp. Bởi vì đây là yến hội do đệ nhất vương tử tổ chức, nên cho dù là trong phạm vi toàn bộ lãnh thổ đế quốc, đây cũng là sự kiện hết sức quan trọng. Hầu như tất cả hoàng tử, công chúa, vương công, đại thần đều trình diện, thậm chí đại bộ phận trưởng lão cũng rất nể mặt mà tới rồi. Cho nên nếu như chủ nhân của mình thân là hoàng tử mà không chịu tới, vậy cũng chẳng khác gì là không thèm nể mặt mũi của đệ nhất vương tử.
Nếu thật sự bị xem là như thế, vậy thì về sau, trong cuộc cạnh tranh giữa các trực hệ, nói không chừng chủ nhân của mình sẽ phải lâm vào tình cảnh càng thêm khó khăn.
Lão quản gia nghĩ như vậy không phải là không có lý, chỉ là đối với việc đó, Cửu vương tử lại chẳng hề để ý mà chỉ cầm lấy một con cờ, không thèm quay đầu lại mà hỏi: “Ông già, ông có biết rõ mục đích của buổi yến hội lần này không?”
“Nghe nói là để ăn mừng phi tử thứ chín của đại vương tử…”
“Thứ chín a! Có biết tại sao lại trùng hợp tới như vậy không? Tại sao đại ca của ta lại chọn thời điểm như lúc này, để lấy một nữ nhân nhà bá tước làm thiếp?”
Lão quản gia trầm tư một lúc lâu nhưng vẫn không trả lời được, kết quả thiếu niên vương tử cười nói: “Thứ chín cùng với thứ chính, là muốn ta tặng quà đúng không? Dùng tố thể của đệ tứ shinso mà phụ vương đã giao phó cho ta?”