『 Bí bo… Bí bo… Bí bo… Đinh —— ngài khỏe, nơi này là bộ ngoại giao của vương quốc Aldegyr ———— 』
“Là ta, bật đường dây bí mật lên, 7X571, danh hiệu là LY.”
『 Xin chờ —— A! Ngài… Ngài là công chúa điện hạ!? 』
Tiếng kinh hô vang lên từ trong chiếc điện thoại, sau đó đầu dây bên kia liền trở nên lộn xộn, rối loạn tưng bừng.
Mãi tới một lúc lâu sau, một giọng nói kích động mà La Folia vô cùng quen thuộc mới vang lên từ đầu dây bên kia.
『 Alo, Alo ~! Là điện hạ sao? Tôi là Yos, ngài nghe được không? Tôi là Yostina! 』
“Nghe được! Giọng của ngươi, chỉ nghe ta cũng có thể nhớ ra.”
『 Ah! Thật sự là điện hạ! Thật sự là ngài! Thật tốt quá! Rốt cục tìm được điện hạ rồi! Mau thông tri hoàng ———— 』
“Không cần phải thông tri, giúp ta trực tiếp nối máy với mẫu hậu đi. Ta sẽ giải thích cho các ngươi sau, lập tức giúp ta nối máy với mẫu hậu.”
Mệnh lệnh của La Folia, tại vương quốc Aldegyr hầu như là sẽ không bị ai ngỗ nghịch, cho nên ngay sau khi La Folia vừa nói như vậy, hầu gái kiêm nữ kỵ sĩ trưởng của nàng lập tức ra lệnh cho nhân viên bộ ngoại giao bắt đầu công việc nối máy, không có lấy chút chần chừ.
Không mất bao nhiêu thời gian, điện thoại đã được nối thông với đường dây điện thoại riêng của vương thất.
『 ———— La Folia, Laddy, là con sao!? 』
Ngay sau khi đường dây vừa được nối xong, một giọng nói ung dung cao quý nhưng không kềm được vẻ kích động của một người phụ nữ liền vang lên từ trong điện thoại.
“Là con, mẫu hậu. Thật có lỗi, những ngày qua con lại bốc đồng mà gạt mọi người.”
『 Laddy! Thật là con sao? Hô ~~ ! Gọi về là tốt rồi! Gọi về được là tốt rồi! Con bé này, chẳng lẽ không biết nói trước cho mẫu hậu biết sao? Con có biết mấy ngày nay, ta với hoàng tổ mẫu của con lo lắng cho con tới mức nào không? Nếu con mà lại không có tin tức thêm một hai ngày nữa là Hoàng Tổ Mẫu của con sẽ trực tiếp phát lệnh truy tìm quốc tế. Lúc đó con chuẩn bị mà trở thành tội phạm truy nã đi, hoàng tổ mẫu của con suýt chút nữa là đã nâng mức giải thưởng lên thêm mười lần rồi đó. 』
“Laddy biết sai rồi, xin mẫu hậu tha thứ.”
Đối mặt với mẫu hậu của mình, công chúa điện hạ tinh nghịch La Folia cũng chỉ có thể lộ ra vẻ nũng nịu ngoan ngoãn của bé gái.
『 Đứa nhỏ này, tốt rồi, biết gọi là như vậy là tốt rồi. Vương quốc cũng đã phái chuyên cơ cùng với một phần ba đoàn kỵ sĩ tới đặc khu ma tộc phía đông để tìm con. Giờ nếu con đã chơi đủ rồi thì cũng nên trở về chứ, đừng để bọn họ cứ phải nháo nhào khắp nơi để tìm con nữa. 』
“Con hiểu rồi, nhưng mà so với việc đó thì hiện giờ, con đang có một việc đặc biệt trọng yếu muốn thương lượng với mẫu hậu.”
『 Có chuyện gì? Không thể chờ tới lúc về rồi nói sao? 』
“Mẫu ~ hậu ~~”
『 Được rồi, được rồi! Nói đi! Chỉ là ta tuyên bố trước, nếu việc con muốn nói là muốn ở nước ngoài lâu thêm vài ngày nữa thì ta sẽ không đáp ứng. Nếu là chuyện khác, ta có thể căn cứ tình hình để mà châm chước rồi mới quyết định. Tốt rồi, bây giờ nói đi. 』
Biết rõ tâm tư của con gái, vương hậu Aldegyr trực tiếp chặn mất đường lui của La Folia trước. Chỉ là lần này, bà lại tính sai.
“Không phải là con, là người khác! Có người muốn trò chuyện với mẫu hậu.”
『 Người khác? Trừ Laddy ra chỗ đó vẫn còn có người ngoài sao? Là thân phận gì? Nam hay nữ? Hiện tại ở đâu, làm cái gì —— 』
Lạch cạch.
Còn chưa đợi vương hậu tra hộ khẩu xong thì điện thoại đã bị đổi chủ.
“Lâu không gặp, mẹ vợ đại nhân.”
Vừa lên tiếng liền là một câu mà vương hậu hoàn toàn không thể nào ngờ tới, chấn cho vương hậu đầu váng mắt hoa, thiếu chút nữa là rớt điện thoại xuống đất. Trong lúc nhất thời, bà hoàn toàn không kịp phản ứng.
“Chẳng lẽ chỉ mới qua một thời gian ngắn mà mẹ vợ đại nhân đã không nhận ra được tiếng của ta rồi sao?”
Vừa lấy lại tinh thần, định mở miệng lên tiếng quát tháo, thế nhưng vừa nghe được câu hỏi này xong, Vương hậu lại một lần nữa sững sờ, sau đó theo bản năng mà nhanh chóng hồi tưởng lại, cố gắng tra tìm xem trong số những giọng nói mà mình đã nghe qua, giọng nói nào trùng khớp với giọng nói này.
Vốn dĩ thân là vương hậu, bà hẳn sẽ phải rất khó để có thể nhớ ra chủ nhân của giọng nói này là ai, bởi vì bình thường trong một ngày, bà thường xuyên cứ phải nghe được giọng nói của rất nhiều người lạ, nên bà hẳn sẽ không đi nhớ giọng nói của một người không quen.
Chỉ là, chủ nhân của giọng nói vừa tuổi trẻ lại mang theo chút nụ cười này thật sự quá gây ấn tượng, khiến cho bà đời này cũng sẽ không quên. Cho nên, không cần tới một giây, bà lập tức nhớ ra được thiếu niên này là ai.
Chủ nhân của giọng nói này, chính là người đã đề cập tới một vấn đề liên quan tới đại sự cả đời của con gái bà, cũng là đại sự cả đời của đệ nhất hoàng nữ của vương quốc Aldegyr.
『 —— là ngươi! Laddy ở chỗ của ngươi!? 』
Âm thanh ở đầu dây bên kia lập tức tăng cao rất nhiều.
“Đương nhiên, lúc đó ta chẳng phải đã nói rồi sao? Một ngày nào đó, ta sẽ mang con gái của ngài đi; và hiện tại, chính là lúc để thực hiện giao ước rồi. Ta nghĩ mẹ vợ đại nhân đường đường là hoàng hậu của một quốc gia, miệng vàng lời ngọc, điều mà mình đã chính miệng đáp ứng, hoàng hậu sẽ không đổi ý chứ?”
Giọng nói vô cùng ung dung, nhưng lại mang cho vương hậu sự xung kích vô cùng lớn. Bà làm sao có thể quên được giao ước của mình với tên ‘Ác Ma’ này.
Vì để mỹ mạo vĩnh viễn giữ được vẻ thanh xuân, bà đã tự tay đem con gái bán cho ‘Ác Ma’ này.
Đây là chuyện mà trong những năm gần đây, khiến bà hối hận nhất, nhưng cũng khiến bà mừng rỡ nhất. Vô số lần tham dự yến hội, lại vô số lần nhận được những lời tán dương về dung nhan xinh đẹp trẻ trung bất biến của mình. Đã hoàn toàn quen với cuộc sống như vậy, nếu như giờ mà bà mất đi dung nhan này, bà thật sự không biết là mình sẽ thế nào. Vừa già lại vừa xấu, mặt mũi nhăn nheo, thân hình lọm khọm, đó quả thực là một sự tra tấn mà không có bất cứ người phụ nữ đẹp nào có thể chịu đựng được.
Nhưng cùng với đó, việc tự tay bán con gái cho tên ‘Ác Ma’ này cũng khiến cho bà bị lương tâm dằn vặt và khiển trách. Rất nhiều lần bà đã do dự, muốn nói thẳng chuyện này với La Folia, nhưng cứ sau mỗi lần trở về từ yến hội, lòng hư vinh của bà lại khiến bà quên sạch mất ý tưởng đó.
Giờ, ác mộng cuối cùng cũng giáng xuống, đứa con gái mà bà quý giá nhất vậy mà lại tự mình đi tới chỗ của ác ma, hơn nữa thời điểm thực hiện giao ước rốt cục cũng tới. Nhất thời, vương hậu cảm giác con tim rối bời; hối hận, tự trách, lo lắng, e ngại… tất cả cảm xúc đều hiện lên và đan vào nhau khiến bà chẳng thể nào nói được một câu. Bà không thể nói được gì, thậm chí cảm thấy mình không còn mặt mũi để đối mặt với con gái.
“Ha ha ha, mẹ vợ đại nhân, ta biết ngài đang lo lắng, đang sợ hãi đúng không? Vậy cứ bình tĩnh lại đi, sau khi nghe tiếng lòng của con gái ngài xong, ngài hẳn sẽ thấy an tâm hơn nhiều. Tốt rồi, tới em rồi, công chúa điện hạ của ta, đây là cơ hội cuối cùng để cho em có thể nói hết những gì trong lòng ra cho mẹ vợ biết. Hậu quả sau đó, cứ giao cho ta là được. Ở chỗ mẹ vợ đại nhân ta cũng đã chuẩn bị trước, sẽ không để cho bà ấy thương tâm.”
Điện thoại sau đó lại một lần nữa được giao cho La Folia.
Mà vương hậu bởi vì nhiều năm ngồi chỗ cao, tinh thần và tâm thái tiến triển rất nhiều, nên bà cũng mau chóng lấy lại sự tỉnh táo.
“Mẫu hậu… Mặc dù thật xin lỗi, nhưng con gái thật sự… Kỳ thực con cũng không muốn làm chim hoàng yến trong lồng… Hai năm trước, lúc đi sứ sang Ikusaō Ryōiki, lúc đó con gái gặp phải chuyện ngoài ý muốn, chính hắn đã ra tay cứu con gái… Cũng tại lần đó, con phát hiện mình đã không kềm được mà thích hắn…”
Lời thổ lộ thực lòng của La Folia khiến cho vương hậu lại một lần nữa thất thần, bà ngớ người ra.
Kế đó, La Folia bắt đầu một đoạn tự thuật thật dài. Bắt đầu từ việc đi sứ tới Ikusaō Ryōiki, sau đó gặp phải phần tử khủng bố của Hắc Tử Hoàng, rồi tới phi thuyền vỡ tan, cùng người nào đó gặp nhau rồi hiểu nhau, sau đó cách biệt hai năm, rồi tới ngày hôm nay lại hội ngộ. Tất cả những gì xảy ra, kết quả đã khiến cho công chúa cao quý vốn bị nhốt ở trong lồng, hoàn toàn yêu một ác ma không hơn không kém.
Toàn bộ quá trình, La Folia đều nói rất tỉ mỉ, kể cả những đoạn đối thoại với Ye Jian, thiếu nữ đều kể ra. Có thể nói là trừ việc cả hai đã gạo nấu thành cơm ra thì tất cả mọi việc, La Folia đều không giấu giếm mà nói hết từ đầu tới cuối.
“… Mẫu hậu, đây chính là lời thật lòng của con gái. Con biết làm như vậy, đối với ngài, với hoàng tổ mẫu, với đoàn kỵ sĩ, thậm chí với toàn bộ vương quốc mà nói, là rất ích kỷ, nhưng vì truy cầu hạnh phúc của bản thân, con gái cũng muốn ích kỷ một lần. Đương nhiên, nếu mẫu hậu không đáp ứng, vậy ngày mai con gái sẽ ngồi chuyên cơ về nước, từ nay về sau, không bao giờ bước ra khỏi vương quốc một bước, an tâm làm công chúa…”
Nói tới đây, giọng của La Folia đột nhiên biến mất, thay vào đó là giọng nói đầy ung dung của thiếu niên.
“Vậy bây giờ, quyết định của ngài là gì đây, mẹ vợ đại nhân? Ngài có đủ sức để đoán ra không? Những lời vừa rồi của La Folia là thật lòng hay bị ép?”
Đối với câu hỏi này, vương hậu không phản bác được, ánh mắt của bà đã mê ly, như đang chìm vào hồi ức.
“Hiện tại, tâm thái của mẹ vợ đại nhân đã bình tĩnh lại chưa? Kỳ thực làm một người mẹ, mẹ vợ đại nhân hẳn cũng không muốn để cho con gái của mình phải gánh vác quá nhiều chứ? Mong con gái có thể vui sướng mà theo đuổi hạnh phúc của mình, đây chẳng phải là mong muốn của mỗi người mẹ sao? À ~~~, ta cũng biết mẹ vợ đại nhân lo lắng điều gì, nhưng mà mẹ vợ, ngài sẽ không quên là ngài đã thanh xuân vĩnh viễn rồi chứ? Muốn thống trị Aldegyr bao lâu mà chẳng được? Còn nếu sợ ngày nào đó mình chán, muốn tự do, vậy ngài có thể sinh thêm một đứa em trai khác cho La Folia mà. Dù sao ngài còn trẻ chán, cứ ‘trả bài’ cha vợ đại nhân thường xuyên vào, sợ gì mà không sinh được vài đứa? Ta nhớ cha vợ vẫn còn tráng niên, còn khỏe lắm đó chứ?”
Lời đầu độc của ác ma khiến cho vương hậu trở nên miên man bất định, tiếp đó, hai bên đều không nói gì nữa.
Sự im lặng kéo dài gần 10 phút, sau đó, một tiếng thở dài chịu thua vang lên từ đầu dây bên kia.
『 Thật là một tiểu ác ma! Ngươi thắng rồi. Không những lừa ta, còn lừa gạt mất trái tim Laddy. Được rồi, mọi chuyện cũng đã tới nước này, ngươi nói không sai, làm mẹ, ta cũng hi vọng Laddy hạnh phúc. Cho nên, đáp ứng ngươi. Nhưng ta vẫn còn một yêu cầu… 』
“Ha ha, ngài cứ yên tâm đi, mẹ vợ đại nhân. Nếu Laddy của ngài mà không hạnh phúc, ngài cứ việc kéo quân của Aldegyr tới đây để thảo phạt ta. Tốt rồi, vậy được rồi chứ?”
『 Hừ, lời nói của ác ma, ai mà tin. Đưa điện thoại cho Laddy, kế đó mẹ con chúng ta muốn trò chuyện, ngươi đừng nghe lén.”
“Thôi nào, lời của ác ma đúng là không thể tin, nhưng giao kèo của ác ma thì lại là chuyện khác đó chứ? Vả lại, con gái của ngài cũng đã là người của ta rồi, ngài còn lo lắng điều gì?”
『 Cái —— ngươi vừa nói cái gì!? 』
“Ồ? Ta vừa nói điều gì sao ~? Nếu không, ngài tự mình đi hỏi Laddy thử xem?”
Tiếng cười hung hăng càn quấy của thiếu niên khiến cho mẹ vợ của ác ma tức tới khó thở.