“———— cho nên, kỳ thực em bên ngoài thì có vẻ như chỉ là một học sinh trung học bình thường, nhưng bên trong thì lại hoàn toàn không tầm thường đâu.”
Ye Jian nói xong câu này thì liền phát hiện ra là vẻ mặt của Asagi biến ảo chập chờn, trở nên có chút tái nhợt cùng sầu lo. Ở chung với con bé này lâu như vậy, cậu đương nhiên hiểu được là giờ con bé này đang nghĩ gì.
Cười xấu xa mà nhéo nhéo đôi thỏ ngọc đã phát triển tới mức không thể nào nắm hết được bằng một tay, chờ tới khi Asagi bị cảm giác như điện giật làm cho bừng tỉnh thì Ye Jian mới vừa cười vừa nói.
“Yên tâm đi, nếu nói về đặc dị thì Kanon với những người khác cũng chẳng thua gì em đâu. Hơn nữa ngay cả cái tên đặc dị vương như tôi còn chưa lên tiếng, một con bé như em còn ở đó mà sầu lo cái gì? Đương nhiên, cũng không cần sợ mai mốt không ai thèm lấy, dù sao bất kể tốt xấu ra sao thì tôi cũng sẽ miễn cưỡng lấy Asagi-chan về, cho nên em cứ yên tâm mà tiếp nhận tất cả đi. Ha ha ha!”
Lời pha trò với khuyên bảo này của Ye Jian hiển nhiên là vô cùng có hiệu quả, khiến cho Asagi vốn còn đang trong trạng thái sầu lo lập tức bị đánh lạc hướng mà giận dỗi nói.
“Hừ, xin lỗi vì đã để anh phải ‘miễn cưỡng nhận’ người như tôi. Hơn nữa ai nói là tôi cần anh tiếp nhận, biến thái.”
“Cái này thì không phải do em quyết định. Nếu như em dám không đáp ứng, vậy thì tôi lập tức đem gạo nấu thành cơm, tới lúc đó, hà hà hà, tôi xem em còn cách nào để chạy khỏi lòng bàn tay của tôi.”
Đối với lời uy hiếp vô cùng vô liêm sỉ của Ye Jian, Asagi chỉ có thể đỏ hồng cả mặt mà né tránh ánh mắt nóng bỏng của cậu, ngoài miệng thì không ngừng mắng ‘quỷ súc, biến thái’. Mãi tới một lúc lâu sau, sau khi đã bình tĩnh lại, Asagi mới chợt ý thức được là trước ngực mình hình như vẫn đang bị cặp ma trảo nào đó tàn phá.
“Anh…. Mau bỏ cặp tay thúi của anh ra. Đồ giáo viên biến thái quỷ súc!”
Nữ học sinh mặt đỏ tới mang tai, dùng giọng nói run run muốn ngăn cản hành động tà ác của giáo viên sa đọa, nhưng đổi lấy lại chỉ là hành vi tà ác càng nghiêm trọng hơn.
“Nếu có thể cản, vậy thì thử cản tôi lại xem, Asagi-chan! Chậc chậc, bất quá cũng thật không ngờ, cũng chỉ mới có mấy ngày không sờ chúng mà đã lớn tới như vậy rồi. Xem ra Asagi-chan của tôi cũng biết nghe lời, mỗi ngày đều có uống sữa tươi nha? Hay là nói, len lén tự mình mát xa?”
Vừa cảm thụ cảm giác trơn nhẵn mềm mại đàn hồi ở trong lòng bàn tay, Ye Jian nhẹ giọng mà kề sát vào tai của Asagi mà tiến hành trêu chọc. Nhìn thiếu nữ đang nhắm chặt đôi mắt vì xấu hổ, Ye Jian cười thú vị. Dạy dỗ con bé ngạo kiều nho nhỏ này, cậu đã có không ít tâm đắc rồi.
“—— anh! Biến thái! Ai… Ai nghe lời anh mà uống sữa mỗi ngày? Ghét sữa bò nhất rồi! Buông ra! Buông.. A… Ưm ~~~~.”
Thiếu nữ thanh sáp chưa kinh nhân sự, sao có thể chống lại được sự tra tấn của Ye Jian. Chỉ là hơi kích thích một chút, thiếu nữ đã lập tức thua trận mà xụi lơ, chỉ còn biết phó mặc bản thân cho tên giáo viên quỷ súc này tùy ý đùa giỡn hưởng thụ.
“Không… Đừng-Đừng như vậy… Nói… Nói cho tôi về việc Mogwai… Còn có, tôi rốt cuộc là… là cái gì?”
Đã không còn cách để ngăn cản, Asagi cũng chỉ còn biết tìm cách để phân tán sự chú ý của Ye Jian sang hướng khác, ý đồ dùng phương thức này để tự bảo vệ mình. Nhưng mà, nữ học sinh nhỏ vẫn còn quá xem thường giáo viên quỷ súc của mình rồi.
“Chuyện đó nói sau cũng được, giờ trước hết cứ để tôi hưởng thụ Asagi-chan của chúng ta trước đi. Rất lâu không được sờ đôi thỏ ngọc của Asagi rồi, hôm nay nhất định phải sờ đủ.”
“A ~~~ Nhẹ… Nhẹ một chút… Anh… Hạ lưu.. Ưm, A ~~~~.”
Cuối cùng, Asagi cũng chỉ có thể ngượng ngùng khó chịu mà bỏ mặc cho Ye Jian tùy ý xằng bậy. Không được một chốc, chiếc áo Asagi đang mặc đã bị Ye Jian lột ra và kéo xuống.
Cơ thể hoàn mỹ không chút thịt thừa, chỉ còn lại váy ngắn cùng áo lót nửa che nửa đậy. Lúc này, Asagi đã mắc cỡ tới sắp ngất đi, chỉ là thiếu nữ đã không còn sức để phản kháng nữa, có thể giữ cho bản thân còn tỉnh táo cũng đã là cực hạn.
“Quả nhiên là duy trì vóc người rất tốt nha, ừ, nếu đã vậy, để tôi từ từ nếm thử đi.”
“Ôi chao~!? Chờ… Chờ một… Nha ~~~ .”
Asagi còn chưa nói xong thì Ye Jian đã cúi đầu xuống và cắn lên hai hạt anh đào màu hồng, khiến cho Asagi triệt để mất phương hướng.
Chỉ là lúc này, Ye Jian lại có khắc chế, chỉ hơi nhấm nháp nhẹ thì liền thả ra. Nếu như không phải là vì bây giờ thật sự không phải là lúc thích hợp, cậu tuyệt đối sẽ không buông tha cho cô gái nhỏ này dễ như vậy
Hơi tiếc nuối mà liếm môi một chút, sau đó Ye Jian lập tức đổi vẻ mặt nghiêm túc mà nói với Asagi.
“Asagi, về thân phận của em thì tôi vẫn còn chưa triệt để điều tra được rõ ràng. Mặc dù có nhiều giả thuyết, nhưng cụ thể ra sao thì tôi vẫn còn chưa kiểm tra ra được. Có lẽ Kasumi-nee biết được một vài thứ, nhưng chị ấy lại không chịu nói rõ. Nói chung, bí mật của nhà Aiba rất đặc thù, có lẽ nó thậm chí có liên quan tới cả bí mật về tồn vong của thế giới này.”
“…!? Tồn… Tồn vong của thế giới?”
Cơ hồ là trong nháy mắt, Asagi lập tức bị những lời này của Ye Jian làm cho tỉnh cả người.
Tin tức này thật quá kinh khủng. Tồn vong của ‘thế giới’? Chỉ là bí mật của một gia đình mà lại có thể dính dáng tới sự tồn vong của thế giới? Gia đình mình thật sự có cất giấu bí mật khủng khiếp tới như vậy sao?
“Ừ, nói nghe thì có vẻ có chút vớ vẩn, nhưng thực tế nó thậm chí còn hơn cả mức em tưởng tượng. Hôm nay tôi cố ý cản không cho trí tuệ nhân tạo kia biết là có chuyện gì đang xảy ra ở đây, chính là vì muốn nói cho em biết hết. Kỳ thực Mogwai cố ý tiếp cận em, nó tiếp cận em là vì muốn đánh thức nguồn sức mạnh ẩn chứa trong người em.”
“Ôi chao? Sức mạnh trong người em?”
Hiển nhiên, Asagi không thể nào tin được rằng bản thân lại là tình huống đặc biệt như vậy.
“Về sức mạnh trong người em thì ngay cả tôi vẫn chưa tra rõ được. Nhưng em cũng có thể nghĩ thử một chút, việc em có thể giải mã được chú văn chúng thần để lại, thứ vốn không ai trên thế giới này giải mã được, cũng đã đủ để chứng minh là sức mạnh trong người em mạnh mẽ tới đâu. Bất quá trong mắt tôi, đó vẫn chỉ là một phần cực nhỏ bị rò rỉ ra bên ngoài, còn sức mạnh thật sự của em thì vẫn còn ngủ yên. Một ngày mà nó thức tỉnh, tuyệt đối sẽ kinh thiên động địa.”
“A, nhưng mà, cho tới bây giờ, người ta chưa từng có… Hơn nữa, anh nói nee-chan biết rõ tình huống của người ta, nhưng mà chị ấy hình như cũng chỉ là một người bình thường đi? Còn nữa, nhà Aiba sao có thể có bí mật gì? Rõ ràng ba mẹ của người ta đều là người thường…”
Nghe xong lời của Ye Jian, nếu đổi lại là một bé gái thông thường thì có lẽ đã sớm không chịu nổi mà tan vỡ, nhưng Asagi lại bất ngờ chịu đựng và tiếp thu vô cùng dễ dàng, chỉ là đầu óc hơi có chút hỗn loạn do có quá nhiều nghi vấn.
“Về vấn đề này, tôi cũng không biết nhiều, nhưng có một việc tôi có thể xác định được. Ba của em thì xác thực là người thường, nhưng mẹ của em thì khác, bà ấy tuyệt đối không phải người thường. Bà ấy là một linh môi có tố chất vô cùng ưu tú.”
“… Người ta biết rồi. Nếu anh nói là thực thì đó đúng là mẹ ruột của người ta.”
Asagi hơi có chút buồn bã mà cúi đầu xuống. Đối với tình cảnh của gia đình mình, thiếu nữ mặc dù không bận tâm lắm, nhưng chung quy thì vẫn có chút ít khúc mắc.
Người mẹ hiện giờ của Asagi cũng không phải là mẹ ruột mà là mẹ kế, hơn nữa chỉ mới vừa kết hôn với cha của Asagi cách đây không lâu. Đây cũng chính là nguyên nhân mà hiện tại Asagi với chị mình lại ở riêng chỉ có hai người như hiện giờ.
“Tốt rồi, chị của em không nói cho em biết cũng là vì sợ em lo lắng mà xảy ra bất trắc. Hòn đảo Itogami này thực ra cũng không đơn giản. Lấy Đông Nam Tây Bắc tứ đại thần thú trong truyền thuyết làm cơ sở để xây dựng, rồi lại dùng thánh vật của giáo hội Tây Âu làm vật trấn áp long mạch nơi đáy biển. Công trình hùng vĩ như vậy, tôi thật sự không tin là nó chỉ dùng để làm một đặc khu ma tộc bình thường.
Những chuyện mà tôi vừa nói, cũng có thể xem như là bí mật cấp cao của đảo Itogami. Chỉ là, với tài năng máy tính của em thì đáng lý ra không thể không biết những chuyện này mới đúng. Giờ em vẫn không biết chút gì như vậy, tôi nghĩ trí tuệ nhân tạo kia tuyệt đối không thể không kể công. Bất quá, nó làm vậy cũng không phải là không có lý do, bởi vì sự hiện hữu của em có một mối liên hệ vô cùng chặt chẽ với hòn đảo này.”