“Yukari!?”
Ngay lập tức, giống như là bởi vì kinh hỉ mà kích động tới mất khống chế, Ye Jian thoáng cái liền buông hai cô bé đang ôm trong ngực ra và hóa thành một tia chớp màu tím bạc mà bắn về phía bóng hình tóc tìm đang hạ xuống.
Tình cảnh đột biến khiến cho cả ba cô gái một lớn hai nhỏ đều có chút không kịp phản ứng, chỉ là Ye Jian lại mặc kệ việc ba thiếu nữ ở đây có kịp phản ứng hay không. Ở thời điểm mà Yukina với Sayaka vừa bị buông ra và rơi xuống đất, thì cậu cũng đã chạy được tới trước mắt của bóng hình tóc tím mà ôm lấy đối phương.
“Thật là chị sao, Yukari? Thật tốt quá, rốt cục cũng gặp lại chị! Tôi còn tưởng là từ nay về sau phải cũng chị vĩnh viễn chia lìa rồi.”
Nhìn thấy Ye Jian thất thố như vậy, Yukina với Sayaka trợn tròn mắt. Cả hai ngơ ngác mà nhìn cảnh này, trên mặt đầy vẻ khó tin; nếu không phải là vẫn còn chút tỉnh táo, cả hai phỏng chừng sẽ cho rằng đây là tận thế tới rồi. Cái tên vô sỉ, xấu xa, mặt dày, biến thái, thỉnh thoảng lại lộ ra nét ngang tàng, tự tin, cùng khí phách này, lại cũng có lúc lộ ra vẻ mặt như vậy?
“Chị biết không, lúc trước khi chị xoay người ra đi rời khỏi tôi, chị không biết lúc đó lòng tôi có bao nhiêu thống khổ, nhiều lần tôi thậm chí hận không thể giết tới tận Shishiō Kikan để tìm chị. Trong quãng thời gian không thể tương kiến này, tôi mỗi ngày đều trà không nghĩ cơm không ăn, ngay cả buổi tối cũng thường mất ngủ. Chỉ cần vừa nghĩ tới chị, tôi đã cảm thấy cuộc sống như mất đi ý nghĩa.” ( Editor: Ụa, chịu không được, bà mẹ nó, buồn nôn quá! Khẹc! )
Những câu nói tâm tình sến súa vô cùng buôn nôn, khiến cho Yukina với Sayaka hai mặt nhìn nhau, toàn thân đều nổi hết cả gai ốc, lông tóc dựng đứng.
“Nhưng mà hiện tại thì tốt rồi, chúng ta rối cục cũng được gặp nhau, Yukari! Lúc trước chị rời đi, tôi không thể nói với chị câu đó, nhưng giờ tôi có thể lớn tiếng nói cho chị biết: tôi • yêu ————”
“Yêu cái đầu của ngươi! Đừng có làm trò với ta, thằng nhóc thúi. Muốn gạt ta? Còn non lắm! Xem ra trong khoảng thời gian này ngươi cũng chẳng có tiến bộ gì… Buông tay! Bằng không ta chặt hai cái móng vuốt của ngươi.”
Ngay thời khắc quan trọng nhất, ngự tỷ vẫn luôn giữ im lặng rốt cục cũng nổ tung.
Mái tóc dài màu tím tựa như thác nước bởi vì khí thế mà phấp phới bay lên, áp lực mạnh mẽ bùng lên và bao trùm bốn phía khiến cho tất cả bàn ghế ở xung quanh đều phát ra tiếng rên rỉ. Còn may là ở đây đã thiết lập kết giới xua đuổi hết người thường, bằng không thì phỏng chừng là phải gây ra thảm kịch.
“Thôi mà, dù sao tình cũ gặp lại, gì thì cũng nên tạo chút không khí chứ? Hơn nữa chị nói tôi không có tiến bộ, bản thân chị không phải cũng vẫn ‘nam tử hán’ như vậy sao? Thật đúng là thẹn với gương mặt xinh đẹp do cha mẹ trao cho chị, à đúng, còn có vóc người sân bay này nữa, hoàn toàn là chà đạp ————”
OÀ..ÀNH!!!
Ánh sáng màu tím lóe lên, nơi Ye Jian vừa đứng đã bị cắt thành bụi phấn.
“Ye Jian! Ngươi là thằng ranh con khốn kiếp! Năm đó ngươi thiếu nợ ta, hôm nay ta sẽ đòi lại hết một lần! Đi chết đi cho ta!!”
“Này Này! Nói tới nói lui nhiều như vậy, vẫn còn muốn động thủ sao?”
Rầm rầm rầm rầm ————!!!
Căn bản là không để ý những lời nói nhảm của Ye Jian, ngự tỷ đã hoàn toàn hắc hóa tóc bay phấp phới, hùng hổ mà vung thái đao không ngừng đuổi giết Ye Jian.
“Không… Không hổ là sư phụ.” Cuối cùng cũng hoàn hồn từ trong sự đờ đẫn, Sayaka mắt bốc lên vô số vì sao mà nỉ non.
Sayaka tỉnh lại, Yukina cũng không kém gì nhiều. Chỉ là khác với Sayaka, biểu hiện của Yukina lúc này ngược lại có chút lo lắng.
“Nhưng mà, em cảm thấy, giống như sư phụ…”
Lời này còn chưa nói hết thì quả nhiên, cái tên khốn kiếp nào đó liền bắt đầu hành động.
“Còn? Cái này là cô ép tôi đấy, nữ nhân điên! Đừng tưởng rằng luyện có hai năm là có thể đánh bại được tôi. Nói cho cô biết là còn kém xa lắm!”
Toàn thân chợt lóe, Ye Jian đã biến mất khỏi vị trí cũ.
“Hừ, năng lực hệ không gian, ngươi cho rằng còn có thể dùng chiêu này với ta? Niết Bàn Thần Quang, Viêm Nha Băng Hoàng! Cấm bay!”
Không giống với chú ngữ rườm rà phức tạp trước kia, bây giờ ngự tỷ hầu như không cần dùng chú ngữ cũng có thể dùng được chú thuật mà mình muốn.
Thái đao màu băng tinh vung lên, sau đó, trên thân của nó chợt phát ra một luồng chấn động vô hình bao phủ toàn bộ không gian, đây là chú thuật chuyên dùng để đối phó với năng lực hệ không gian thực dụng nhất mà Yukari có.
“Cấm bay? Ra là vậy, đã đạt tới cấp bậc thượng thứ nguyên rồi sao? Trách không được lại dám kiêu ngạo như vậy, thế nhưng Yukari-senpai ơ, chẳng lẽ chị đã quên mất nỗi sỉ nhục lúc trước rồi sao? Hay phải nói là bài học lúc đó của tôi, vẫn không thể khiến cho chị nhớ kỹ?”
“Câm miệng! Chờ ta chém ngươi một cái đi rồi hẵng nghe ngươi nói nhảm! Honōkibaō —— Băng Diễm Phá Ma!”
Nũng nịu mà quát một tiếng, sau đó ngự tỷ tóc tím vung đao chém ngang.
Ngay lập tức, không gian bị giam cầm trước đó liền bị băng diễm bùng lên từ trên thân của Honōkibaō làm cho đông đá. Ngọn lửa mà Yukari đang dùng là ngọn thương viêm đặc biệt, như băng lại như hỏa, nó có thể đốt sạch mọi thứ, cũng có thể đóng băng được cả không gian. Chỉ mới hai năm không gặp, ngự tỷ tóc tím cũng đã có sự tiến bộ lớn tới như vậy.
“Chậc chậc, vừa lên liền dùng sát chiêu, chiêu này ước chừng có thể trực tiếp miểu sát vampire cấp công tước đi?”
Hiện ra thân hình, Ye Jian thần thái ung dung mà lơ lửng trên không rồi chậc lưỡi, băng diễm xung quanh căn bản là không thể tạo ra được bất cứ tổn thất nào cho cậu.
“Đây là… Không gian bích chướng?”
Hai năm trước, có lẽ Yukari còn không đủ năng lực để nhận ra được thủ đoạn của Ye Jian, nhưng hiện tại, cô chỉ cần liếc mắt thì cũng đã có thể nhìn thấu. Cảnh tượng hiện tại mà cô đang nhìn thấy lúc này thực ra chỉ là một loại biểu hiện giả đánh lừa thị giác, sinh ra từ việc Ye Jian sử dụng không gian bích chướng để ngăn cách ngọn thương viêm do cô phát ra.
“Hừ, cho dù có thể chế tạo ra được bích chướng không gian thì như thế nào? Honōkibaō —— Toái Không Tiễn!”
Thái đao màu băng tinh lập tức biến thành một cây cung phép thuật hoa mỹ, ma mũi tên nguyền rủa đen kịt hiện ra trên tay Yukari khi cô kéo căng dây cung.
Vút — vút — vút!!!
Ba vệt đen lướt qua không trung, để lại ba chiếc đuôi màu đen thật dài. Nhẹ nhàng xuyên thấu qua vách tường không gian, ba mũi tên cứ như là bỏ qua vách tường không gian Ye Jian đã tạo ra mà bắn thẳng về phía bản thể của cậu.
“Nguyền rủa tốt, thậm chí ngay cả không gian cũng có thể đâm xuyên, xem ra vì đòi nợ, chị cũng bỏ ra không ít khổ công nha, Yukari-sempai.”
“Còn cần ngươi nói? Thằng nhóc thúi, nếu bây giờ ngươi chịu ngoan ngoãn cầu xin tha thứ, sau đó quỳ xuống liếm ngón chân của ta, vậy thì ta còn có thể niệm tình cũ mà tha cho ngươi cho một mạng. Bằng không, hôm nay ngươi cứ việc cút xuống dưới địa ngục đi!”
Dung nhan tuyệt mỹ lộ ra sát khí lạnh người, hiển nhiên là với câu nói này, ngự tỷ không hề có chút đùa giỡn.
“Oh? Thật ~ sao ~ ? Nếu chỉ đơn thuần là để cho tôi liếm ngón chân thì ngược lại cũng không phải là không được…”
Lời đáp ứng khác thường của Ye Jian khiến cho ngự tỷ sinh lòng cảnh giác, dựa theo sự hiểu biết của cô về bản tính ác liệt của cái tên này, tiếp đó hắn tuyệt đối sẽ nói ra điều gì đó khiến cô không thể nào chấp nhận nổi.
“Nhưng điều kiện tiên quyết là, cô phải ăn thứ đó của tôi trước.”
Quả nhiên, ngự tỷ đã đoán đúng.
“Hừ! Biết ngay là thằng nhóc thối nhà người sắc tâm không đổi. Nếu đã vậy, xuống địa ngục mà sám hối đi! Băng Hoàng!”
CRÉÉÉÉÉCCCC! ——!!
Âm thanh vô cùng chói tai đột nhiên phát ra từ trên mình ba mũi tên màu đen nhánh.
Chỉ thấy ba mũi tên vốn dĩ chỉ có màu đen đơn điệu, đột nhiên bùng lên ánh lam quang chói mắt và biến thành một loài chim hoa lệ màu băng lam phe phẩy cánh mà bay vút lên.
Lông vũ tựa như được điêu khắc ra từ băng đá, khí chất cao quý mà hoa mỹ, ma lực khổng lồ mà giá lạnh.
Tồn tại được gọi là ‘Băng Hoàng’ trước mặt này, tuyệt đối có uy lực sánh ngang với kenjuu cấp shinso.
“Thật là xinh đẹp, nếu phá hủy thì thật có chút đáng tiếc.”
Cảm khái một tiếng, băng hoàng trước mắt khiến cho ngay cả Ye Jian cũng phải cảm thấy hoa lệ. Nếu như dùng làm thú cưỡi, đây tuyệt đối sẽ là thú cưỡi phong cách nhất mà cậu từng biết, không có một trong. Quá hoa lệ, quá tuyệt vời, đủ mạnh mẽ, vô cùng hợp với quan điểm về mỹ lệ của cậu.
“Đừng nhiều lời, rốt cục ngươi có nhận sai hay không, thằng nhóc thúi?”
Đây là tối hậu thư của ngự tỷ tóc tím, cũng là cơ hội cuối cùng, nhưng vô cùng hiếm thấy, Ye Jian lại quyết định dùng phương pháp khác để trả lời.
“Quá tự tin có đôi khi sẽ phải trả giá đắt đó, bài học khi đó vẫn còn chưa đủ sao, sempai?”
Giống như một tờ giấy dán, yếu ớt tới không chịu nổi, không gian, tính cả Băng Hoàng hoa lệ được ngự tỷ gọi ra kia cùng nhau bị xé nứt.
Bị cảnh tượng rung động này làm cho ngơ ngác, ngự tỷ hoàn toàn không phát hiện là, bóng người màu tím bạc đã xuất hiện sau lưng mình từ khi nào.