“Chiêu này gọi là không gian thiết cát, cũng có thể gọi là thứ nguyên trảm, là chiêu thức hệ không gian tôi mới lĩnh ngộ được gần đây. Thấy thế nào?”
Đột nhiên bị ôm từ phía sau, Yukari cả người cứng đờ, hơi nóng phả ở bên tai càng khiến cho cô cảm thấy nhột nhột. Dù thời gian cũng đã qua gần hai năm, thế nhưng mùi hương với cảm giác quen thuộc này thì vẫn còn mới mẻ như vậy, tất cả dường như chỉ mới ngày hôm qua.
“Thả ta ra, thằng nhóc thối!”
“Cái này thì không được, lỡ như tôi vừa thả ra chị lại kêu đánh kêu giết nữa, vậy thì không phải là tôi đang tự chuốc khổ vào mình sao?”
“Đó là đáng đời!”
Mặc dù ngữ khí vẫn rất là không tốt, nhưng chung quy, Yukari cũng không giãy giụa nữa.
“Này này, mặc dù những lời lúc nãy đúng là có chút ra vẻ, thế nhưng việc tôi nhớ chị vẫn là thật đó a, sempai.”
“Lời này của ngươi ngay cả Yukina với Sayaka cũng không tin mà ngươi còn muốn dùng để lừa ta? Ha ha, nhớ ta? Vậy đám nữ nhân nhiều tới không đếm nổi đang ở bên cạnh ngươi là ý gì?”
“Chính vì nhớ chị nên tôi mới tìm bọn họ về để tìm kiếm an ủi nha. Ai bảo chị gọi điện cũng không chịu bắt máy, gửi tin nhắn cũng không thèm trả lời, thậm chí còn không cho phép tôi tới Shishiō Kikan tìm chị. Chị làm vậy là đang ép tôi phải ngoại…”
Đang nói, Ye Jian đột nhiên phát hiện ra là bầu không khí có chút gì đó không đúng; vội vàng đưa tay sờ sờ mái tóc tím của Yukari, cậu nhanh chóng nói sang chuyện khác.
“Khục, nói tóm lại, giờ chị đã về rồi, vậy về sau chị cũng không cần đi nữa. Đây không phải là yêu cầu, là thông báo. Tôi sẽ không để cho chị rời khỏi tôi thêm một lần, dù trời sập xuống cũng không được. Chị là của tôi, hai năm đã đủ lâu rồi.”
“Ngươi cho rằng mình là ai? Nghĩ khá lắm, thằng nhóc thúi! Ta hận không thể một đao chém chết thằng ranh con không có lương tâm nhà ngươi.”
Trợn trắng mắt, Yukari không chút uyển chuyển mà trực tiếp biểu thị sự bất mãn của mình. Bất quá, tuy ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng của Yukari thì vẫn có chút rung động. Dù rằng hiện tại, cô đã không còn là thiếu nữ vừa được nếm trải mối tình đầu như ngày đó nữa, nhưng cảm tình là cảm tình, có một số thứ dù đã trưởng thành và trở nên từng trải cũng vẫn không thể áp chế
“Thôi mà, tốt rồi. Chị nói một chút mục đích tới đảo Itogami lần này đi, là đại diện cho Shishiō Kikan tới đây để tham gia thịnh yến?”
Ye Jian đương nhiên là nghe ra được sự u oán trong giọng nói của Yukari, nhưng bây giờ là ban ngày ban mặt, không thể tùy tiện mà bạch nhật tuyên dâm, cho nên cậu chỉ có thể an phận mà ôm Yukari ngồi trên tầng mây để nói chuyện.
“Nhiệm vụ của ta chính là giết cái tên trứng thúi nhà ngươi.”
“Giết tôi? Rốt cục là cái tên trứng thối nào ra cái mệnh lệnh đó vậy, xem tôi có đập… Khục! Khục! Đúng, về thịnh yến, nghe nói Shishiō Kikan chủ động đề ra yêu cầu muốn được làm 『 người giám thị 』 của thịnh yến, chị cũng là người đồng ý với ý tưởng đó?”
“Ai mà thèm quan tâm ba cái chuyện đó? Mấy cái lão già quỷ mê tâm khiếu đầu óc không thông đó, muốn làm chuyện khỉ gió gì thì có liên quan gì tới ta? Hừ, còn muốn đi hợp tác với shinso đệ tứ? Thật buồn cười!”
Quả nhiên, Ye Jian vừa nói sang chuyện khác thì ngay lập tức, Yukari liền chỉa mũi dùi của mình về phía nội bộ của cơ quan.
“Hợp tác? Trưởng lão của cơ quan chị là đang có ý định muốn ký kết hiệp nghị hòa bình với shinso đệ tứ sau khi cô ta phục sinh đi? Dù sao nếu có thể đem shinso đệ tứ đặt trên đảo Itogami, thì có thể cản được rất nhiều xung đột. Dù sao hòn đảo này vừa có Giao ước Thánh Vực bảo hộ, lại vừa có thể tùy thời biến thành một lồng giam biệt lập khổng lồ trên biển, nghĩ thế nào đi nữa thì việc đặt shinso đệ tứ ở đây cũng rất là thuận tiện để xoay xở đi?”
“Hừ, nếu chỉ đơn giản như vậy thì tốt rồi, nhưng đáng tiếc là hòn đảo nhân tạo này lại không đơn giản như vậy. Để shinso đệ tứ lại trên hòn đảo này, hành động này ngay từ đầu cũng đã cho thấy là có mục đích khác. Ánh mắt của mấy lão già kia vẫn còn không đến nỗi hạn hẹp như vậy, bằng không cũng đã sớm bị người khác đá khỏi ghế mà chiếm mất vị trí, làm gì còn giữ được địa vị như hiện tại.”
“Có mục đích khác sao…?”
Gật gật đầu, Ye Jian cũng không hỏi gì thêm. Cậu biết rõ hiện tại thì Yukari dầu gì cũng vẫn đang là thánh cơ của Shishiō Kikan, mặc dù có thể là cô rất không vừa mắt mấy lão già kia, nhưng điều đó không có nghĩa là cô sẽ tùy tiện làm chuyện gì để gây ra những tổn thất lớn cho Shishiō Kikan. Dù sao thì đó cũng là tổ chức mà sư phụ cô đã bảo vệ cả đời, mà hiện tại thì bạn chí thân từ nhỏ tới lớn của Yukari cũng đang là người đứng đầu của tam thánh.
Cho nên việc kế tiếp, nếu như Yukari không chủ động nói, Ye Jian cũng sẽ không hỏi; cậu cũng không muốn Yukari rơi vào thế khó xử, huống hồ, coi như không hỏi thì cậu cũng đoán được ý đồ khác của Shishiō Kikan là gì.
“Ta còn tưởng là ngươi sẽ truy vấn tới cùng đâu, xem ra thằng nhóc thúi ngươi vẫn có chút tiến bộ nha?”
“Vậy sao? Nếu nói theo cách đó thì, tôi cũng cảm thấy sempai có tiến triển không ít, ừ, cũng tràn đầy một bàn tay rồi.”
Ma trảo vô sỉ, trong lúc Yukari không chú ý, không biết từ lúc nào cũng đã leo lên ngọn anh phong của ngự tỷ mà xoa nắn một chút. Vừa trắc lượng một chút ngọn anh phong đã to hơn nhiều so với hai năm trước, miệng lại vừa hùng hồn đầy lý lẽ mà tuyên bố như vậy, động tác này của Ye Jian hiển nhiên là đã chọc giận ngự tỷ đại nhân.
“Ngừng! Đừng có nổi đóa! Nếu như chị không muốn bị tôi phong bế sức mạnh rồi ở ngay trước mặt đồ đệ mà bị tôi giở trò, vậy thì ngoan ngoãn đứng im đi, đừng nhúc nhích!”
Uy hiếp! Xích lõa khỏa thân uy hiếp!
Ken ~ két ~ ! ! ! Răng ngà nghiến chặt, khí thế hỗn loạn, Yukari thật hận không thể lập tức rút đao ra mà chém cho tên tiểu tử thúi này tan thành trăm ngàn mảnh. Chỉ đáng tiếc là hiện tại, cô lại không dám; lời uy hiếp vừa rồi của thiếu niên ở thời điểm hiện tại quả thực là có hiệu quả hơn bất cứ loại vũ lực nào. Nếu thật sự bị thằng nhóc này phong ấn sức mạnh rồi bị đè ra làm chuyện xấu hổ gì đó ngay trước mặt đệ tử, cô chẳng thà mình chết đi cho xong.
“Ngươi chờ đó cho ta! Thằng nhóc thúi, một ngày nào đó, ta nhất định sẽ khiến ngươi phải hối hận.”
“Vậy tối thiểu cũng phải chờ tới ngày đó đã, còn bây giờ thì trước hết để tôi kiểm tra chúng một chút đi, để xem đôi thỏ nhỏ đáng yêu của sempai có phải là thật sự lớn lên rồi hay không.”
“Này! Thằng nhóc thúi —— dừng tay! Dừng tay lại cho ta! Nếu ngươi dám ———— Cái ~!? Ngươi…ngươi ngươi ngươi ————”
Mặc dù ngự tỷ không ngừng cố gắng đe dọa, nhưng Ye Jian đâu thèm để ý nhiều như vậy, cậu cứ thế mà nhẹ nhõm cởi bỏ nút thắt của áo sơ mi ra, sau đó không chút kiêng kị mà vươn ma trảo vào trong để tiến hành dò xét.
Uy nghiêm cùng tỉnh táo vốn giữ vững suốt hai năm, vào giờ khắc này triệt để sụp đổ. Vốn tưởng là lần này có thể đòi lại khoản nợ năm đó, không, là đòi lại ‘những’ khoản nợ năm đó, đồng thời có thể dạy cho thằng nhóc này một bài học, nhưng cuối cùng, kết quả lại là mình lại một lần nữa rơi vào trong tay của nó. Đối với người hiếu thắng như Yukari mà nói, kết quả này quả thực là một thất bại ê chề.
Về phía Ye Jian, lúc này thì cậu đang khẽ cười vô cùng đắc ý. Tuy nói là cảm xúc tinh tế tỉ mỉ trong tay cũng rất khiến người ta cảm thấy thoải mái và sung sướng, nhưng so với thân thể thì sự sung sướng về tinh thần mới thật sự là sung sướng nhất. Nhìn vẻ mặt xấu hổ và giận dữ tới tột độ như lại chẳng thể làm gì được của Yukari, nhìn gương mặt xinh đẹp vốn vô cảm và lạnh như băng nhưng giờ lại trở nên đỏ ửng động lòng người của Yukari, Ye Jian quả thực là cảm thấy vô cùng thích thú.
“Ừm, quả nhiên là lớn lên không ít… Sempai, có phải hay không là suốt hai năm qua, mỗi ngày chị đều uống sữa và mát xa nên nó mới được như thế không?”
“Nói nhảm! Mau bỏ cặp móng vuốt của mi ra khỏi người ta! Mi còn muốn sờ tới khi nào?”
“Đương nhiên là tới vĩnh viễn thì mới thôi, với sempai, coi như tôi có sờ thêm bao nhiêu lần đi nữa thì cũng không thỏa mãn. Chậc chậc, sempai, chị thật đúng là không thẳng thắn chút nào, rõ ràng là vì tôi nên mới cố gắng như vậy, kết quả giờ lại chối đây đẩy, cũng thật khó cho chị. Yên tâm, tôi nhất định sẽ yêu thương chị cho thật đàng hoàng, sem~pai~~!”
Nụ cười ác liệt cơ hồ là dán vào bên má của Yukari mà không ngừng thở ra, âm thanh nghiền ngẫm vang lên từng chữ bên tai, đôi tay lại càng như có như không mà mò vào trong chiếc váy ngắn của Yukari mà không ngừng đạn tấu piano trên chiếc đùi ngọc trắng nõn.
“Bản tính không đổi! Sớm muốn gì cũng phải chém ngươi, tiểu tử thối.”
“Chuyện đó không được nha, bởi nếu sempai mà làm vậy thật, vậy tương lai chúng ta làm sao còn hưởng thụ tính phúc? Ồ? Hiếm có nha, rõ ràng trước kia sempai chỉ biết mặc quần lót dây thừng, vậy mà hôm nay lại… Ác—Ách? Cái này… Đây… Đây chẳng lẽ là ————”
Tựa hồ là mò trúng một thứ gì đó vô cùng ghê gớm, hai mắt của Ye Jian dường như muốn phun ra lửa, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập.
“Câm miệng cho ta! Nếu… Nếu ngươi dám nói ra, ta lập tức liền giết ngươi!”
Bị phát hiện ra bí mật lớn nhất, đã vậy người phát hiện còn là cái tên này, Yukari hầu như muốn chết vì xấu hổ, gương mặt đỏ tới mức như muốn nhỏ ra máu. Lúc này, Yukari đại khái là đã hối hận muốn chết, hôm nay đặc biệt vì đi gặp thằng nhóc vô liêm sỉ này, mình vậy mà lại thần xui quỷ khiến đi mặc vào bộ nội y tình thú ít vải kia.
“Ọt, ọt ọt ~! Sem.. Sempai, hay là chúng ta, trước cứ đem cái việc dang dở hai năm trước làm cho xong đi?”