Hòn đảo vệ tinh bị bỏ hoang của đảo Itogami, sau khi trải qua hai sự kiện 『 Thiên Sứ Nhân Tạo 』 cùng 『 Nalakuvera 』 thì vẫn duy trì vẻ hoang tàn của nó, vẫn không được chính quyền đảo Itogami kiến thiết lại.
Dù sao thì đây cũng đã là khu vực nhất định sẽ bị bỏ hoang, nên quyết định này cũng không khó hiểu. Nói chung, sau khi khôi phục lại vẻ sóng yên gió lặng từ hai sự kiện trên, nơi đây lại trở về là vùng đất tập trung của những tên lưu manh, đám giang hồ, những tên buôn thuốc phiện, những con nghiện, cùng với những cô gái mại dâm.
Nhưng hôm nay, trong khu vực hắc ám lại sa đọa này, đột nhiên nghênh đón một vị khách nhân vô cùng dị thường.
Nói là dị thường, là bởi vì vị khách này trông hoàn toàn khác biệt so với bầu không khí tội phạm và hỗn loạn nơi đây. Mái tóc dài màu hoàng kim sáng chói, đôi đồng tử màu diễm quang huyễn lệ, dung nhan mỹ lệ như yêu tinh đẹp tới rung động lòng người, cùng với khí chất tôn quý không thể nhầm lẫn.
Lễ trang hoa mỹ, trang sức trân quý; bước từng bước chân chậm rãi trong khu vực thuộc về tội ác, thiếu nữ trở thành mục tiêu nhắm tới của tất cả những kẻ săn mồi nơi đây.
Nhưng dù vậy, thiếu nữ vẫn như chẳng có gì mà ưu nhã cất từng bước chân, đi qua con phố đèn đỏ dài hẹp, vượt qua từng đám lưu manh, từng tên buôn thuốc phiện, con nghiện, lũ giang hồ. Như vào chốn không người, thiếu nữ có vẻ ngoài nhỏ nhắn và nhu nhược chỉ việc bước đi mà không gặp phải bất cứ sự châm chọc cùng ngăn cản nào.
“Uh, hòn đảo bị nguyền rủa này, thật là một nơi tốt.”
Rốt cục cũng tới nơi mà nàng muốn đến. Đứng trước một quán rượu trông có vẻ miễn cưỡng sạch sẽ, thiếu nữ thu hồi khí thế dùng để cảnh cáo kẻ yếu của mình.
“Vung, như vậy, không biết liệu rằng có thể lấy được tình báo mình mong muốn không?”
Tiếng cười đầy vẻ đùa cợt, thể hiện hết tâm trạng tốt đẹp lúc này của thiếu nữ; sau đó, yêu tinh xinh đẹp không hợp với bầu không khí nơi đây, bước chân vào trong sào huyệt của ma quỷ.
Yêu tinh chỉ vừa bước chân vào quán, thì khách nhân trong quán rượu, lập tức đều cùng ngừng lại mà nhìn chằm chằm về phía con cừu nhỏ đột nhiên xông vào.
Ánh mắt tham lam cùng dâm dục không chút che giấu mà tập trung lên người của thiếu nữ.
Bất quá, có lẽ là vì khí chất tôn quý của thiếu nữ, hoặc là do sự cẩn thận trời sinh, đám ác lang có trong quán rượu lựa chọn án binh bất động, không tùy tiện mà ra tay với thiếu nữ.
Có thể bước chân vào trong quán rượu này, những vị khách ở đây, không ai mà không phải là nhân vật có chút số má, cẩn thận, đã là bản năng khắc vào trong cốt tủy. Ở nơi đây, nếu ánh mắt không đủ sắc bén, tâm trí không đủ xảo quyệt, tính cách không đủ cẩn thận, vậy thì sớm cũng đã bị xé xác và bị ăn tới xương cốt cũng chẳng thừa.
Cho nên, sói cho dù có ác thế nào đi nữa, khi gặp phải con mồi lạ, nó cũng vẫn sẽ dằn bản tính khát máu của mình xuống mà điều tra rõ tính nguy hiểm của con mồi trước, rồi sau đó mới tùy thời mà động. Do thám rồi mới săn giết, đây mới là sở trường của sói.
“Như vậy, ai ở đây có thể nói cho ta biết, rằng sự kiện được xưng là ‘Thiên Sứ Cứu Rỗi’ của nửa tháng trước, rốt cục cụ thể là ra sao không?”
Tiếng nói như chuông bạc của thiếu nữ vang lên và gõ vào trong lòng của tất cả các khách khứa trong quán, khiến cho tinh thần của họ đều chợt rung lên.
Chút sững sờ ngắn ngủi qua đi, tất cả mọi người mới bắt đầu chú ý tới nội dung trong câu nói của thiếu nữ. Sự kiện ‘Thiên Sứ Cứu Rỗi’, đối với cư dân của hòn đảo này mà nói, tuyệt đối là một giấc mộng cả đời khó quên.
Thậm chí, có một bộ phận nhân loại nữ tính trên đảo cũng đã bắt đầu xem thiên sứ là tín ngưỡng tuyệt đối của mình.
Mặc dù sự kiện đó đã qua hơn nửa tháng gần một tháng, nhưng tới nay, dù là tại đầu đường hay hẻm nhỏ, trong quán rượu hoặc bên vỉa hè, sự kiện này vẫn là một chủ đề nóng khiến người ta bàn luận không thôi.
Trên thế giới này thật sự tồn tại thiên sứ, tất cả người dân của đảo này đều tin như vậy, cho dù là những tên cặn bã nằm ở tầng chót nhất của khu ổ chuột cũng sẽ không chối bỏ sự tồn tại của thiên sứ, cũng sẽ không quên vẻ thánh khiết của thiên sứ lúc đó. Nếu như không có bóng lưng với đôi cánh màu bạc kia, có lẽ tất cả mọi người cũng đã cùng với hòn đảo này an giấc ngàn thu nơi đáy biển, trở thành một đoạn lịch sử không người hỏi tới.
Cho nên, ở nơi này, cho dù là ma tộc hoặc gái điếm, cho dù là con nghiện hoặc hung đồ, tất cả cũng đều phi thường tôn kính tồn tại đã từng cứu rỗi bọn họ kia. Đó, là thánh địa, là phần thuần khiết cuối cùng còn sót lại của những kẻ bị xem là tận cùng của xã hội sống trên hòn đảo này, là thứ tuyệt đối không thể bị xâm phạm.
Phải biết là suốt hơn nửa tháng qua, đã có không ít người ngoại lai tới đây để nghe ngóng về chuyện của thiên sứ. Trong đó, ác ý hãm hại cũng có, khinh thường cũng có, chê bai cũng có, nhưng kết quả của tất cả những kẻ ngu xuẩn đó, đều là bị người dân trên đảo cùng nhau vây đánh. Thiên Sứ vậy mà lại trở thành ‘tín ngưỡng’ tuyệt đối của vùng đất bị xem là hắc ám này, thật đúng là một sự châm chọc.
Hiện tại, thiếu nữ hoa mỹ tới không thể tưởng tượng được này, tới đây cũng là vì muốn nghe ngóng chuyện về ‘Thiên Sứ’ sao?
“Cô bé, bọn ta không chào đón người ngoại lai tới đây thăm dò ‘ân nhân’ của bọn ta. Ta khuyên cô buông tha đi, còn nếu như cô muốn biết kích cỡ ‘cái đó’ của ta, ta ngược lại có thể cho cô tự mình nếm thử.”
Người đầu tiên mở miệng là một gã trung niên tục tằng răng vàng, lời nói tục của hắn khiến cho tất cả mọi người trong quán đều cười lớn.
“Đúng vậy! Đúng vậy! Chỗ của anh đây cũng được nha, nếu muốn ăn kẹo que thì có thể tìm nii-chan, ha ha ha!”
“Hà hà, đúng vậy, cô bé, để chú dẫn cháu đi xem cá vàng có được không?”
“Không bằng để chú dẫn di chơi cưỡi ngựa? Ha ha ha!”
Những lời phụ họa đầy hạ lưu, tiếng cười vang dâm tà gian trá, chỉ trong nháy mắt, quán rượu đã loạn thành một đống.
“Nói vậy tức là, các người đều không có ý định nói chân tướng cho ta biết rồi?”
Đối mặt với những lời nói dâm uế xấu xa trong quán rượu, thiếu nữ vẫn duy trì nụ cười ưu nhã, tiếp tục hỏi ngược lại.
“Ha ha ha, muốn biết, đi chung với chú đây một chút là được, cam đoan cho ngươi thỏa mãn, cô bé!”
“Muốn biết thiên sứ? Vậy để nii-chan dẫn đi đi? Thậm chí có thể bay luôn nha.”
“Ta ngược lại cảm thấy em gái này có thể làm thiên sứ nhỏ của ta, mọi người nói xem, ha ha ha ha!”
Không ai để tâm tới vấn đề của thiếu nữ, điều này khiến thiếu nữ cảm thấy rất là buồn rầu.
“Không thể giao lưu thật là một chuyện khiến người ta phiền lòng, xem ra, chung quy thì vẫn phải vận dụng vũ lực nha. Thất bại! Thật là thất bại ~ !”
Tự mình thở dài và lắc đầu, sau đó, chỉ trong một giây, toàn bộ quán rượu đang ồn ào đều bỗng trở nên yên tĩnh, không ai dám nói thêm một tiếng; có, cũng chỉ là sự sợ hãi tới tột cùng. Đó là sự sợ hãi tới từ tận trong cốt tủy, tận trong linh hồn.
Mười phút sau, thiếu nữ hài lòng mà bước ra quán rượu, mà những người ở trong quán vẫn còn đang chìm trong sợ hãi, không dám hó hé một tiếng. Bầu không khí hãi hùng bao phủ trong lòng của tất cả mọi người, với cái điệu này thì có lẽ trong một quãng thời gian rất lâu nữa, bọn họ đều sẽ phải nói tạm biệt với cách cư xử lớn lối trước đó của bản thân.
“Thiên sứ có đôi cánh màu bạc sao? Nghe miêu tả của bọn họ thì có vẻ như không phải là do mấy lão già giả nhân giả nghĩa của giáo hội Tây Âu giở trò quỷ. Chẳng lẽ thật sự là sinh vật thuộc về thứ nguyên cao hơn? Nhưng mà thế giới này rõ ràng là…”
Bước ra quán rượu, thiếu nữ một đường trầm ngâm mà nghĩ về những điều mình vừa thu thập được, hoàn toàn không biết rằng việc mình giải phóng sức mạnh lúc nãy đã khiến cho bản thân bị theo dõi.
“Cảm giác này, ngươi là ai? Lẻn vào đảo Itogami vì mục đích gì?”
Âm thanh truyền tới từ phía sau khiến cho thiếu nữ chợt nở một nụ cười vui vẻ đầy thích thú.
“Xem ra 『 Ikusaō Ryōiki 』 phái một kẻ thú vị tới đây. Công tước Ardeal bên kia, chớ xen vào việc của người khác. Cút đi, đây là sự tha thứ của ta.”
“Vậy sao? Nói như vậy tức là ngươi có thể khiến cho ta thoải mái một lần, xem như là phí tổn của việc khiến cho ta đã tốn công đuổi theo ngươi tới tận đây?”
Danh tiếng của con quái vật gần với chân tổ nhất đã bị khiêu khích. Trên đời này, kẻ có thể khiến cho anh phải ‘cút đi’ quả thật là không nhiều, cho nên khi thiếu nữ nói ra những lời này xong, việc một con kenjuu hình rắn đột nhiên xuất hiện và đánh về phía thiếu nữ đã là việc không thể tránh khỏi.
“Ai nha, không thèm nghe lời khuyên cùng cảnh báo sao? Cũng vậy!”
Thiếu nữ chậm rãi quay người lại, cánh tay mảnh khảnh nghênh hướng về phía con rắn ma khổng lồ.
OÀ..ÀNH!!!
Va chạm như trong dự liệu, nhưng kết quả lại ngoài ý muốn. Con kenjuu mà Valter vẫn luôn tự hào bị thiếu nữ đánh tan chỉ với một cái phất tay hời hợt.
Bất quá hiện tại, điều khiến cho Valter cảm thấy kinh hãi nhất không phải là sức mạnh của thiếu nữ.
“Ngươi là…? Không thể nào! Ngươi rốt cuộc là ai?”
“Như ngươi chứng kiến! Không phải trên đời này vẫn luôn tồn tại mười hai ‘người’ sở hữu gương mặt này sao? Vậy ngươi nói xem, ta càng giống ai trong số họ nì?”
Biểu lộ kinh ngạc của Valter khiến cho nụ cười trên mặt thiếu nữ trở nên càng thêm vui vẻ.