Hòn đảo nhỏ hư ảo không ngừng bị ma lực cùng gió lốc tàn phá, cầu nối vốn vặn vẹo cùng dần dần bị sóng biển mãnh liệt kéo về thế giới thực.
Ngay tại thời điểm mà Yuuma thành công thi triển ma thuật kiểm soát không gian dời vòi rồng đi chỗ khác, thì tòa thành cổ xưa vốn chỉ như hải thị thận lâu rốt cục cũng biến thành thực thể.
Không gian cũng ngừng lắc lư. Lúc này, không thể nghi ngờ là hòn đảo nhỏ dưới chân của Yuuma với Misaki đã hoàn toàn trở lại với thế giới thực, trở lại đúng với bản chất là một hòn đảo vệ tinh được kết nối với đảo Itogami.
Đây mới là gương mặt thật của Prison Barrier, là hòn đảo bị giấu trong mộng cảnh 『 Hư Không Ma Nữ 』.
Lúc này thì phong ấn cuối cùng của Prison Barrier cũng đã bị mở ra, con đường dẫn tới dị không gian cuối cùng cũng được giải phóng.
“Cho dù kết giới biến mất, nhưng ngục giam vẫn không hoàn toàn trở lại với thế giới thực, vẫn có chút dính dấp tới mộng cảnh của Minamiya-sempai.”
Nhìn cảnh tượng xảy ra trước mắt, ma nữ trẻ tuổi Tokoyogi Yuuma lẳng lặng mà đứng trước tòa thành cổ đã hoàn toàn biến thành thực thể.
Ngục giam có cùng một nhịp thở với Kūgeki no Majo, chung quy vẫn khoác trên mình lớp vỏ ngoài hư ảo do Kūgeki no Majo sáng tạo.
Nhưng, giống như hiện giờ cũng đã đủ rồi, bởi vì cánh cửa của ngục giam đã mở, để cho những vị khách đầu tiên tiến vào bên trong nó.
“Đi thôi, Misaki-neechan. Kế tiếp chúng ta sẽ phải thật sự đối mặt với Minamiya-sempai, không giống với ảo ảnh lúc trước.”
Vẻ mặt phức tạp mà gật đầu. Hai vị khách không mời mà tới nhìn về phía nhau, sau đó cùng nhau bước chân vào thánh đường cổ kính.
Thánh đường có mái vòm to lớn được trang trí bằng phong cách kiến trúc thời Trung Cổ.
Đại điện trống rỗng, ngoại trừ bầu không khí cổ xưa thì nơi đây cũng chỉ còn một điểm duy nhất khiến người ta chú ý.
Ngồi trên chiếc ghế xa hoa được bọc trong lớp lông nhung thiên nga mềm mại, là nàng công chúa tựa như ngủ say tại nơi cuối cùng của thời không.
Xinh đẹp mà non nớt, tựa như yêu tinh của đêm, ma nữ đẹp tới chấn động lòng người, khiến người ta hít thở không thông.
“Natsuki… chan?”
Thanh mai trúc mã Misaki có chút thất thần mà nhìn ma nữ đang an tường trong giấc ngủ, thấp giọng nỉ non.
Đây mới là bản thể chân thực của thiếu nữ, của ma nữ được gọi là Minamiya Natsuki. Không phải ảo ảnh, cũng không phải giấc mơ. Là người bạn thân tốt nhất và là duy nhất mà cô thừa nhận, dù là quá khứ, hiện tại, tương lai thì cũng đều là vậy.
“Đây là chân chính Natsuki-sempai? Một mình cô đơn mà ngủ say nơi này, trong hư không vô tận.” Toát ra vẻ thương cảm, Yuuma khẽ nói.
Cùng là ma nữ, Yuuma đương nhiên hiểu rõ sự bất hạnh của ma nữ, cho nên vì vậy, Yuuma mới luôn không ngừng cảm tạ vận mệnh của mình. Mình, thật sự, rất may mắn.
“Uh, bắt đầu từ cái ngày đó, Natsuki cũng đã không còn bước chân ra ngoài dù chỉ một lần. Một mực, một mực vẫn chỉ có một mình, ở đây, ngủ say không tỉnh.”
Mặc dù vốn là người lạc quan, nhưng khi nhắc tới người bạn thân có số phận bi ai, Misaki cũng lã chã muốn khóc.
“Nhưng rất nhanh, Minamiya-sempai sẽ được cứu vớt. Giống như Yuuma khi còn bé, Ye-chan nhất định sẽ tới đây, sẽ cứu sempai.”
“Nếu như không phải là vì thế, chị sao có thể làm ra chuyện thẹn với Natsuki-chan như vậy.”
Cam nguyện buông tha cho quốc gia, buông tha cho sự nghiệp, buông tha cho tất cả mối quan hệ mà mình đang có, để lưu lạc thành một thành viên của một tổ chức tội phạm, trở thành người giám hộ cho một ma nữ trẻ. Tất cả những việc đó, từ đầu tới cuối, Misaki vẫn luôn chỉ vì một mục đích thuần túy, cô muốn cứu người bạn chí thân đã cam nguyện bị nhốt ở nơi này.
“Tốt rồi, không nói những chuyện thương tâm đó nữa. Những chuyện đó không phải chuyện chúng ta cần quan tâm, chúng ta bây giờ cần phải làm, là giải cứu mẹ của Yuu-chan ra. Phần còn lại, tất cả cứ giao cho tên đó là được.”
Vỗ vỗ mặt, sau đó Misaki trở lại với nụ cười thường thấy của mình. Vỗ vai của Yuuma đang đứng bên cạnh, Misaki biết hiện tại không phải là lúc để nói những thứ này. Bây giờ đảo Itogami đều đang trong tình trạng khẩn trước, cô với Yuuma không thể lãng phí thời gian thêm nữa.
“Uh, Misaki-neechan nói rất đúng. Chúng ta cũng không thể đoạt vai diễn ‘hoàng tử cứu công chúa’ của Ye-chan, bằng không anh ấy nhất định sẽ tức giận.”
Dí dỏm mà cười, Yuuma cũng thoát ra khỏi nỗi thương cảm.
Cô bé tin tưởng, tất cả bi kịch cùng bất hạnh rồi cũng đều sẽ bị vua của mình, hoàng tử của mình xua tan. Vị ma nữ trước mắt, nhất định sẽ được cứu rỗi.
“Đúng vậy, chuyện đó vẫn luôn là phong cách trước sau như một của Ye-kun.”
“Ye-chan trừng phạt khủng bố lắm nha. Ừ, để đề phòng ngoài ý muốn, chúng ta bắt đầu luôn đi Misaki-neechan.”
Ý thức được là bản thân không thể kéo dài thời gian nữa, Yuuma lập tức đổi lại vẻ nghiêm túc.
“Tùy thời có thể, dù sao chị cũng chỉ phụ trách hộ vệ. Em cứ yên tâm mà làm, trước khi chị ngã xuống, sẽ không có bất kỳ ai có thể ảnh hưởng tới em.”
Nghe Misaki nói vậy, Yuuma gật gật đầu rồi dứt khoát rút No.999 cùng với một quyển ma đạo thư có bìa màu tím ra.
Nếu như lúc này Natsuki mà thanh tỉnh, vậy thì cô tuyệt đối sẽ lại phải giật mình, bởi vì quyển ma đạo thư được xưng là [ Thất Lạc Ma Nữ ] này, cũng là một quyển ma đạo thư có giá trị không hề thua kém No.999. Quyển ma đạo thư có số thứ tự đạt tới No.007 này, đối với bất cứ ma nữ nào thì cũng đều là khắc tinh, khắc tinh tuyệt đối.
“Minamiya-sempai thân là người bảo vệ của 『 Prison Barrier 』, là chìa khóa của 『 Prison Barrier 』, đồng thời cũng là chính bản thân của 『 Prison Barrier 』. Nói nôm na tức là, tòa ngục giam dùng để giam cầm tội phạm phép thuật này, thực chất chỉ là một phép thuật được Minamiya-sempai tạo ra. Minamiya-sempai hiến tế chính mình, để có thể thực hiện phép kết giới gọi là 『 Prison Barrier ( Kết Giới Ngục Tù ) 』.”
Một bên vừa mở quyển ma đạo thư bìa tím ra, một bên Yuuma vừa dùng ngữ khí bình tĩnh để giải thích.
“Cho nên bình thường, nếu người ngoài muốn cưỡng ép xóa bỏ kết giới này, cách duy nhất cũng chỉ có giết chết Minamiya-sempai.”
Nhưng hiển nhiên là lúc này, phương pháp mà hai người nắm giữ lại không phải là phương pháp tàn nhẫn và bi ai đó.
“Nhưng hiện tại chúng ta có No.007, chúng ta có thể không cần phải giết Minamiya-sempai mà vẫn có thể giải phóng ngục giam. No.007 – Di Vong Ma Nữ, nó có thể tạm thời cắt đứt liên hệ giữa ma nữ với ác ma nơi địa ngục. Ma nữ nếu mất liên lạc với ác ma đã ký khế ước thì sẽ biến trở lại thành người thường, Minamiya-sempai cũng vậy. Chúng ta có thể tranh thủ cơ hội này để đọc ký ức của sempai, từ đó tìm ra cách để giải trừ ngục giam, đồng thời cũng có thể tìm được nơi giam giữ mẫu thân. Đây là xem như là một ná ba chim.”
Quyển ma đạo thư No.007 này có thể nói là một trong các bảo vật quý giá nhất của LCO tới thời điểm hiện tại. Một năm trước, khi Yuuma thông qua được khảo nghiệm, cô bé đã nhận được quyển ma đạo thư này từ tay của đại trưởng lão. Phải nói là rất may, rằng trước đó Yuuma đã có được No.999, bằng không thì thực đúng là không thể nào dùng được quyển ma đạo thư này. Điều kiện sử dụng của nó thật sự quá hà khắc.
Muốn dùng được quyển ma đạo thư này, người sử dụng phải tiêu hao một lượng ma lực tương đương với tất cả sức mạnh của một ma nữ cấp cao, đồng thời tiêu hao này là vĩnh viễn, không thể khôi phục. Với điều kiện đó, một ma nữ xem như là cả đời cũng chỉ có thể dùng được No.007 một lần.
Nhưng, sau khi có được No.999 thì mọi chuyện liền khác.
Mặc dù vẫn cần hao tổn ma lực, nhưng chỉ cần nối liền No.999 cùng No.007 lại với nhau, vậy thì việc tiêu hao ma lực đã không còn là vấn đề nữa. Đây cũng chính là điểm mà Yuuma tự tin rằng mình có thể giải quyết được chuyện lần này mà không cần tới sự trợ giúp của Ye Jian.
“Như vậy, tạm thời thất lễ, Minamiya-sempai. Tuy là sẽ có chút đau đớn, nhưng sau đó Yuuma nhất định sẽ chịu phạt đàng hoàng.”
Nhìn về phía Minamiya Natsuki đang ngủ say, Yuuma khiêm cung mà cúi người một cái. Sau đó, ma lực tựa như nước lũ mà tràn ra từ No.999, đồng thời cùng lúc đó, tiếng ngâm xướng của Yuuma cũng bắt đầu vang lên.