“Tới lúc này rồi, cậu còn tới làm gì nữa?!”
Ma nữ trong bộ váy gothic loli màu đen rất không khách khí mà trừng mắt với Ye Jian rồi mắng, giọng toát ra vẻ khó chịu cùng u oán, đương nhiên, phần khó chịu với u oán này cũng chỉ có một mình Ye Jian phát hiện được.
“Thì cũng tại tới lúc này rồi nên tôi mới tới nha, tôi sao nỡ nhìn Natsuki-chan bị thương chứ? Còn có Yuu-chan nữa!”
Nói xong, Ye Jina đặt tay lên lưng của Yuuma với Natsuki, ánh sáng màu trắng noãn lóe lên rồi nhấp nháy trong chốc lát. Rất nhanh, cảm giác khó chịu trên người hai thiếu nữ đã hoàn toàn biến mất.
“Ye-chan…!”
Vừa nhìn thấy Ye Jian, Yuuma liền kích động mà gọi nhỏ; cuối cùng cũng có thể lần nữa được mặt đối mặt gặp lại người mình yêu nhất, thiếu nữ sao có thể không kích động. Nhưng rồi rất nhanh, Yuuma liền tự trách mà cúi đầu. Mọi chuyện diễn ra tới nước này, Yuuma cho rằng tất cả đều là do lỗi của mình.
“Không có việc gì, em làm tốt lắm, tốt vô cùng. Ngay cả Natsuki-sempai cũng em cũng từng khen em vài lần, em không thấy sao, cho nên không cần tự trách.”
Trước sau như một mà cười cười an ủi Yuuma, Ye Jian đưa tay xoa xoa mái tóc mềm của thiếu nữ và cho thiếu nữ sự lý giải cùng an ủi.
“Thực, thực xin lỗi, Ye-chan. Em…”
“Đừng có mà lằng nhằng nữa! Có thời gian để nói ba cái chuyện lặt vặt đó thì dành thời gian ra mà xử lý ả nữ nhân ngu xuẩn kia trước đi!”
Đứng một bên nhìn Ye Jian xàng xê trao đổi tình cảm với Yuuma, Natsuki rất khó chịu, bất quá dù vậy cô vẫn không nghi ngờ việc Ye Jian có thể xử lý tình huống tử cục trước mắt. Tuy rằng tên khốn kiếp này là một kẻ không chỉ khốn kiếp, ác liệt, xấu xa, háo sắc, có đôi khi thậm chí còn ngu xuẩn, nhưng Natsuki không chối bỏ việc tên baka này là một kẻ đáng tin, nhất là ở thời điểm quan trọng nhất.
“Biết rồi, hôm nay tôi tới đây cũng là để giải quyết triệt để chuyện này mà.”
Gật đầu rồi xoa xoa nhẹ đầu của Yuuma để trấn an, Ye Jian tiến lên một bước mà nhìn về phía thương lam ác ma.
“Aya.”
“Chúng ta lại gặp mặt, Ye-sama!”
Kị sĩ vô diện màu xanh da trời truyền ra âm thanh sâu kín của phù thủy bóng đêm.
“Ta nhớ, mình đã từng nói rồi đúng không? Ta sẽ cứu vớt cô.”
“Thật sao? Chính là dùng phương pháp như vậy sao?”
Ngữ khí của ma nữ có chút trào phúng, không biết là đang trào phúng bản thân là kẻ thất bại, hay là trào phúng người thiếu niên đã từng xâm nhập vào nội tâm của nàng.
“Cô chỉ là đang tự lừa mình dối người thôi, Aya.”
Đôi mắt màu hổ phách như xuyên thấu qua không gian mà đối diện với đôi mắt của ma nữ màu mực hắc.
“Thiếp thân không rõ ý của Ye-sama.”
“Thật sao?”
Đoạn đối thoại ngắn gọn mà bình thản tới đây kết thúc, Ye Jian không nói gì mà xoay người, nói khẽ với Natsuki đang có biểu lộ không quá bình thường.
“Natsuki-chan, theo tôi đi gặp cô ấy đi.”
“Cái gì!?”
Bởi vì sự kiện tám năm trước, Natsuki vẫn luôn cho là mình thẹn với Tokoyogi Aya, cộng với việc giữa hai người có mối mâu thuẫn cùng ân oán chưa thể giải quyết, cho nên những năm này, Natsuki vẫn luôn tránh mặt Tokoyogi Aya.
Ấy vậy mà bây giờ, Ye Jian lại đột nhiên nói rằng muốn cô đi chung để hai bên lại đối mặt một lần nữa, đây không thể nghi ngờ là một yêu cầu khiến Natsuki rất khó tiếp nhận.
Nhưng mà lúc này, Ye Jian hoàn toàn không cho Natsuki cơ hội phản đối, cậu trực tiếp đưa tay bắt lấy bàn tay trắng như ngọc của Natsuki.
“Đừng nghĩ nhiều làm gì, đi thôi! Yuu-chan, Misaki-nee, hai người cũng đi chung đi.”
Quay lại gật đầu với Yuuma và Misaki một cái, sau đó Ye Jian vung tay lên.
Thiên địa xoay vần; chỉ trong tích tắc, cảnh tượng xung quanh đã thay đổi. Trong vòng chưa đầy nửa giây, bốn người đã từ trong thánh đường bỏ hoang mà chuyển tới trong một gian phòng có phong cách Nhật Bản.
Căn phòng được tô điểm với hai màu trắng đen, cách bài trí giản lược mà chất phác, tản ra bầu không khí cổ kính.
Cả phòng chỉ có một chiếc giường màu đen được tinh chế bằng hương mộc, bàn trà bằng gỗ ngắn chân, đệm ngồi màu trắng noãn, còn có một vài quyển sách cổ dày bìa đen. Căn phòng trống trải mà thanh nhã.
Và ở trong căn phòng này, ngoại trừ bốn người vừa xuất hiện, còn có một người đã sớm ngồi lẳng lặng trước khay trà được đặt trên bàn.
Mái tóc dài tựa như được nhuộm từ sơn đen, trên tố nhan mỹ diễm tuyệt sắc mang theo vẻ ngạc nhiên nhè nhẹ, đôi mắt với nhãn ảnh đỏ tươi tăng thêm vẻ yêu mị thần bí, đôi môi anh đào khẽ mở. Trong bộ kimono cung đình màu đen trắng, ma nữ tỏa ra khí chất tĩnh lặng mà thần bí của đêm đen, ma mị mà chí mạng.
“Aya…”
“Mẫu, mẫu thân đại nhân…?”
Bị khí chất đồng loại hấp dẫn, Natsuki với Yuuma là những người có phản ứng trước tiên.
Về phần Misaki, cô đang thán phục mà dùng ánh mắt liếc qua liếc lại trên người Yuuma với Aya; không thể không nói, thân là con gái được Aya tạo ra bằng cách sinh sản đơn tính, dung mạo của Yuuma có thể nói là hoàn toàn giống hệt Aya, nếu không phải vì cả hai có màu tóc và khí chất khác nhau, tuổi tác cũng cách biệt, vậy thì thật sự rất khó phân biệt được người nào là người nào.
“Nhữ vậy mà lại cam lòng tới đây, thật khiến cho thiếp thân cảm thấy ngoài ý muốn, Kūgeki no Majo.”
“Nếu như không phải là do tên baka này, cô cho rằng ta sẽ tới gặp cô sao, Tokoyogi Aya?”
Mang trên mình mối ân oán đã kéo dài suốt tám năm, hai vị ma nữ chỉ vừa gặp nhau thì đã lập tức vào trạng thái đối chọi.
“Thiếp thân cũng cho là như vậy.”
Nhàn nhạt mà đáp lại một câu, sau đó ma nữ rốt cục cũng đem ánh mắt chuyển về phía của Ye Jian.
Đôi mắt thâm thúy mà u lãnh của ma nữ lẳng lặng chiếu về phía Ye Jian, sau đó, môi anh đào khẽ mở.
“Như vậy, ngài lại muốn làm những gì với thiếp thân đây. ‘Sắc • dâm’ Ye-sama?”
Hai chữ được ma nữ tận lực mà nhấn trọng âm khiến cho ba vị nữ tính còn lại ở đây khẽ giật mình. Cho rằng mình nghe lầm, cả ba không hẹn mà cùng đưa ánh mắt của mình về phía người nào đó.
Vẫn lẳng lặng mà nhìn về phía ma nữ, Ye Jian không có biểu lộ gì, cậu hoàn toàn không bận tâm. Không thể không nói, việc trước đó gặp phải một người thích dùng tâm kế cùng bất chấp thủ đoạn như Hi Amerika vẫn còn tác động nhất định với cậu, chỉ là tác động này lại là tốt, có Hi Amerika làm thích ứng trước, Ye Jian cũng đã chuẩn bị trước cho việc ma nữ sẽ giở trò rồi. Dù sao, nói theo nghĩa nào đó, thì Hi Amerika với Tokoyogi Aya cũng đều như nhau, đều là kẻ bất chấp thủ đoạn.
Chỉ là, so với kẻ sặc mùi âm mưu cùng dã tâm như Hi Amerika, điểm xuất phát của Tokoyogi Aya lại ngây thơ hơn nhiều lắm, khiến cậu không giận nổi.
Đối mặt với ánh mắt của bốn cô gái, Ye Jian chỉ bình thản nhìn vào mắt đôi mắt đen tuyền của ma nữ rồi lên tiếng.
“Làm gì sao? Ta muốn giải quyết mối ân oán giữa cô với Natsuki, muốn khiến cô hồi tâm chuyển ý, cũng như muốn cô thừa nhận Yuuma. Aya, ban đầu ta đã từng nói, ta sẽ cứu vớt cô. Hôm nay là ngày ta làm điều đó.”
Vừa nói những lời này xong, Ye Jian đột nhiên cảm thấy một luồng oán khí cực lớn đột nhiên ập tới. Đưa mắt nhìn lại, hóa ra là Natsuki. Lúc này, Ye Jian mới chợt nhớ ra, là dường như suốt hai năm nay, Natsuki vẫn chưa hề biết chuyện cậu quen Aya. Phải nói là ở lần đầu tiên khi cậu gặp Aya, cậu đã dùng cớ để lấp liếm Natsuki, về sau vài lần cậu lại càng trực tiếp hơn, hoàn toàn gạt Natsuki mà tới tìm Aya.
Bây giờ, bởi vì muốn hoàn toàn ngửa bài nên cậu có phần buông lỏng, mà chủ yếu nhất là cậu có chút không để tâm, nên vô tình không đánh đã khai.
Bị một người mình luôn ở bên cạnh lừa suốt hai năm, mà nguyên nhân của việc lừa gạt lại còn là vì muốn tìm người ‘bạn thân’ mà mình không muốn đối mặt nhất, chẳng trách oán khí của Natsuki lớn tới như vậy.
“ ‘Ban đầu đã nói’? Ha ha ha, thì ra là thế, cậu với ả ma nữ này hóa ra cũng đã sớm thông đồng cùng với nhau a, Diệp • Đại • Nhân.”
Tựa như tiếng thán tức của tử thần, lại như dạ xoa gào thét, oán khí như muốn thực chất hóa tỏa ra từ trên người của ma nữ nhỏ có sắc mặt lạnh băng.
“Được rồi, Natsuki-chan, chờ tôi nói xong cái đi, rồi sau đó sẽ giải thích rõ.”
“Ồ? Hóa ra là vậy? Hóa ra Ye-sama vẫn luôn gạt ma nữ giảo hoạt này, không nói cho cô ta biết về những bí mật giữa thiếp thân với ngài sao?”
Lườm nữ phù thủy một cái, Ye Jian nói với giọng từ từ: “Aya, cô cũng im lặng đi. Nếu muốn nói những chuyện đó, vậy để sau rồi nói. Mặc dù ta có đầy đủ kiên nhẫn, nhưng chẳng muốn dành quá nhiều kiên nhẫn cho việc chơi tâm kế đâu.”
Quả nhiên, ma nữ cái gì, toàn bộ cắt ra đều là đen.