Trong phòng trị bệnh thuộc cơ cấu trị liệu của tập đoàn MAR, từng tiếng tí tách tí tách của dụng cụ khẽ vang lên, tạo thành một chuỗi hòa âm kỳ lạ.
An tường nằm trên giường bệnh, là một thiếu nữ trung học có thân hình nhỏ bé và yếu ớt, thiếu nữ có tên là Akatsuki Nagisa.
Nội trợ toàn năng, thành tích ưu tú.
Từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, thiếu nữ vẫn luôn được những thân nhân bằng hữu xung quanh yêu thích.
Nhưng, một cô bé sáng sủa như vậy, đáng lý ra phải được hưởng thụ cuộc sống sân trường thanh xuất tốt đẹp mới đúng, nhưng sự thực là cô bé lại chỉ có thể cô đơn mà nằm trên giường bệnh một mình.
Không, có lẽ cũng không hẳn là cô đơn, bởi bên cạnh thiếu nữ luôn luôn có bóng của người mẹ trẻ tuổi ngày đêm làm bạn.
Đó là cô gái có tên Akatsuki Mimori. Và lúc này, gương mặt non trẻ không hợp với tuổi của người mẹ trẻ, hiện lên một nụ cười đắng chát nhưng kiên định.
“Còn có ba ngày nữa, Nagisa-chan. Nhanh thôi, con nhất định sẽ lại lấy lại được sự khỏe mạnh, có thể vui sướng mà hưởng thụ cuộc sống. Không cần phải cô đơn ở đây một mình.”
Người nữ tên là Mimori khẽ đưa tay vỗ về đôi má của thiếu nữ, trên mặt lộ ra thần thái từ mẫu hiếm thấy.
“Nhưng trước đó, vẫn phải chờ đợi thêm một chút. Vì người cha đang bôn ba của con, vì người mẹ đã chết của con, cũng vì con, vì Mimori-chan, chúng ta nhất định phải cố gắng. Nếu là Nagisa-chan, mẹ tin con nhất định sẽ làm được.”
Trăm ngàn lần cầu khẩn, chỉ vì một tia hạnh phúc nhỏ nhoi nhưng xa xỉ, để không lại phải tiếc nuối, không lại phải bi thương.
Nhưng mà, lời cầu khẩn chung quy cũng tới lúc nghênh đón sự kết thúc, bởi vì, đã tới thời điểm để cử hành nghi thức rồi.
Nhẹ nhàng mà hôn lên trán của thiếu nữ một cái và ôm lấy thân thể mềm mại nhỏ nhắn không chút trọng lượng, Mimori rời khỏi phòng bệnh và đi về nơi sâu trong khu trị liệu. Nơi đó là khu vực tư nhân cấm tuyệt người ngoài tiến vào.
Ở đó, thứ đang chờ đợi Mimori và Nagisa, chính là số phận không thể nào trốn tránh của cả hai người.
“Cuối cùng cũng bắt đầu sao?”
Xuất hiện trước mặt Mimori là một cô gái mặc áo trắng trông vô cùng tài năng và trí thức, tên của cô gái này là Toyama Miwa.
“Nếu cô đã chuẩn bị xong, vậy bắt đầu đi.”
Là attack mage đến từ 『 Shishiō Kikan 』, Toyama Miwa được cử tới đây để làm trợ thủ cho Mimori, cốt là để đánh thức ‘cô ta’.
Đây là giao dịch giữa nhà Akatsuki và Shishiō Kikan. Mặc dù là hành động bất đắc dĩ, nhưng ở thời điểm này, cũng chỉ còn có tổ chức đó là có thể hiệp trợ cho nhà Akatsuki. Dù sao thì từ rất lâu trước kia, thậm chí có thể nói là từ khi thành lập, cơ quan kia tồn tại cũng là vì ‘cô ta’.
“Tôi thực sự có thể tin tưởng cô cùng cơ quan của cô sao?”
Đứng trước cánh cửa dẫn tới vòng quay của vận mệnh, Mimori đưa ra nghi vấn cuối cùng.
“Không tồn tại ‘tin’ hay là ‘không tin’, tôi chỉ đơn thuần chấp hành mệnh lệnh của cơ quan. Tuy vậy, tôi vẫn có thể khẳng định với cô được một điều, đó là tối thiểu nếu như chỉ cần cam đoan sự an toàn của Akatsuki Nagisa, vậy thì Shishiō Kikan vẫn có thể làm được.”
Có lẽ là vì không đành lòng từ chối lời van xin của một người mẹ vì con gái mình, người trợ thủ dù không am hiểu nói chuyện vẫn cố gắng đưa ra lời cam đoan tốt nhất.
“Thật sao? Nói vậy, làm phiền cô, Toyama-chan.”
Nhận được sự cam đoan, trên mặt của Mimori toát ra nụ cười, sau đó, di động bước chân, Mimori ôm Nagisa bước vào trong phòng.
“Việc chuẩn bị cho nghi thức đã hoàn thành, ba ngày kế tiếp, chính là giai đoạn mấu chốt nhất. Akatsuki Gajou đã mang vật kia tới chưa?”
Đem thiếu nữ đặt lên mặt bàn có hình dạng tương tự với tế đàn, Mimori gật gật đầu, sau đó đút tay vào trong túi áo và trịnh trọng lấy một ống nghiệm nho nhỏ ra, bên trong, là một dòng máu đỏ rực.
“Đây chính là chìa khóa của 『 Tế Huyết 』 sao?”
Dùng dòng máu do hơn một trăm miko cống hiến, sau đó dùng linh lực để ngưng tụ lại, ống nghiệm nhỏ bé này, chính là chiếc ‘chìa khóa’ dùng để mở suối nguồn sức mạnh của cánh cổng nguyền rủa.
“Có nó, nghi thức nhất định sẽ thành công.”
Người trợ thủ nhìn ống nghiệm, rồi đưa ra lời cam đoan đầy chắc chắn.
––––––––– phân cách tuyến –––––––––
“…Ma tộc? Quả nhiên là đã triệt để sa đọa, lũ phản bội tà giáo đồ các ngươi.”
Tiến vào trong tòa nhà bỏ hoang, người trung nhiên Kers lập tức phát hiện ra tung tích của những người sói có trong tòa nhà. Cảm ứng này tuyệt đối không sai, đó là cảm ứng của thiên địch với nhau, tuyệt đối không nhầm được.
Ngoài tộc người sói ra thì ở đây còn có nhân loại, chỉ là những nhân loại đang đứng chung với những người sói, lại là những kỵ sĩ thuộc Chính Giáo Lotharingia. Cảnh tượng này, khiến lửa giận trong lòng Kers lập tức xông lên tới ót, khí thế như biển gầm lập tức bùng lên từ trên người Kers. Ông không muốn nói gì nữa mà chỉ muốn lập tức động thủ giải quyết đám phản bội đã sa đọa này.
Nhìn thấy Kers xuất hiện, những người có mặt trong tòa nhà bỏ hoang cũng không hoảng loạn. Một người trung niên mặc giáp bạc bước ra từ giữa đám người, tiến lên và nở nụ cười đùa cợt với Kers.
“Ồ ~ ? Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là phó chánh án Kers. Vậy bên cạnh hẳn là thánh tử Billgray của Thành Giáo?”
“Hừ, dị đoan như các ngươi không xứng để gọi tên bọn ta.”
Kers hoàn toàn không cho đối phương chút mặt mũi nào, hừ lạnh một tiếng, sau đó lột lớp áo bào đồng phục bên ngoài, để lộ ra bộ giáp kỵ sĩ màu vàng bên trong.
“Ngài chắc là đoàn trưởng của đoàn kỵ sĩ thánh điện thuộc chính giáo, Kiro đại nhân chứ? Thân là kỵ sĩ của thần thánh giáo hội, vậy mà lại đứng chung một chỗ với ma tộc. Đắm mình như vậy, quả thật là bất kính với Thiên Chúa. Kiro đại nhân, nếu như trong lòng ngài vẫn còn chút tín ngưỡng, vậy xin lập tức bỏ gian tà mà về với chính nghĩa, đem ma tộc bên cạnh tiêu diệt đi, sau đó cùng chúng tôi trở về sám hối với Thiên Chúa.”
Bước lên một bước, thánh tử Billgray lộ ra vẻ thương xót như muốn cứu rỗi kẻ tội đồ mà nói như vậy. Chỉ là, sau khi Billgray nói xong, thì kỵ sĩ trưởng bên phía Chính giáo lập tức cười phá lên.
“Ha ha ha, đã sớm nghe tới việc thánh tử của Thành Giáo là một người thiện ăn nói, trí tuệ hơn người. Hiện tại xem ra, cũng chỉ là một thằng nhóc biết dùng một chút thủ đoạn, ngươi cho rằng chỉ cần nói vài câu đã có thể khiến chúng ta xung đột nội bộ? Thật đúng là không tự lượng sức. Bọn ta đã tự mình bước ra một bước này, cũng đồng nghĩa rằng đã có giác ngộ. Giáo hoàng bệ hạ của bọn ta đã sớm biết được cử động của các ngươi, chỉ không ngờ được là lại bị các ngươi tìm tới đây trước.”
“Lo nhiều như vậy làm gì, giết sạch bọn chúng không phải được rồi sao?”
Kẻ mở miệng là một trưởng lão khôi ngô của tộc người sói, vẻ khát máu và hung bạo của hắn khiến cho tất cả nhân viên giáo hội của cả hai phe đều nhíu mày.
“Chớ nóng lòng như thế, tộc trưởng Belly. Hiện tại, ta muốn hỏi ngược lại hai người một chút; phó chánh án Kers, thánh tử Billgray, lúc này ta từ đáy lòng chân thành mời hai người gia nhập với bọn ta. Hai người có lẽ còn không biết, chánh án đại nhân của các người cũng đã sớm bị giáo hoàng bệ hạ và lang vương đại nhân hợp lực đánh chết rồi chứ?”
“Cái gì!? Điều đó không thể nào!!”
Không khác gì một trái bom nổ tung bên tai, tin tức này khiến cho sắc mặt của tất cả mọi người đều đại biến, nhất thanh niên sau lưng Billgray, cùng với Kers.
“Cho rằng ta đang phô trương thanh thế sao? Nếu không tin, trở về hỏi một chút là được, hắc, mà đúng, sợ là sau khi trở về xong thì người chết cũng đã là giáo hoàng của các người rồi.”
Người kỵ sĩ trung niên cười vô cùng đắc ý, cũng vô cùng chướng mắt, cho nên, đó chính là sai lầm lớn nhất của hắn, bởi vì sự khiêu khích năm lần bảy lượt của hắn đã khiến cho một người nổ tung.
“Chết tiệt! Ta chém ngươi!”
“Động thủ! Một tên cũng không chừa! Dị đoan cùng tà giáo chỉ có xuống Địa ngục mới có thể chuộc được tội nghiệt!”
Cơ hồ là ngay lúc thanh niên kỵ sĩ đi theo sau lưng Billgray vừa phát ra tiếng gầm thét, thì Kers cũng đồng thời giơ kiếm xông lên.
Đại chiến thoáng cái liền kéo lên mở màn.
Chỉ là, không ai phát hiện ra, rằng trên nóc nhà, đang có ba bóng người vẫn luôn từ trên cao nhìn xuống mà quan sát tất cả mọi việc.