Khi Ye Jian chậm rãi mở hai mắt ra, thì thứ đầu tiên lọt vào trong mắt chính là một luồng bảo quang sáng chói.
Thế giới huyễn lệ ngũ quang thập sắc, từ trong ký ức bỗng chảy ra một luồng cảm giác quen thuộc. Đây, là đâu?
Đôi mắt vốn đóng chặt đã lâu dần dần thích ứng với ánh sáng, mãi tới lúc này, Ye Jian mới rốt cục nhìn rõ được quang cảnh xung quanh.
Một chiếc giường vô cùng khó tin, chung quanh là không gian mênh mông bát ngát đang phát sáng.
Càng xem càng cảm thấy quen thuộc, chỗ này, mình tuyệt đối đã từng tới qua rồi, Ye Jian chắc chắn như vậy.
Có phần chật vật mà từ trên giường bước xuống, đôi chân trần chống đỡ cơ thể dẫm lên mặt đất lạnh buốt, khiến mặt đất nổi lên từng đợt gợn sóng nhỏ lăn tăn tựa như mặt nước.
Một bước, hai bước, ba bước; rốt cuộc, khi bước tới bước thứ ba thì một luồng cảm giác suy yếu mãnh liệt truyền tới từ trong cơ thể, khiến cậu mất đi thăng bằng.
“Ah ~~~!?”
Nhưng mà, ngay trước khi Ye Jian kịp té xuống đất, thì một tiếng kinh hô cực kỳ dễ nghe chợt truyền vào trong tai của cậu, và sát sau đó, một làn gió thơm thấm vào ruột gan chợt ùa tới. Đó là hương thơm tựa như thuốc phiện, khiến người ta bất tri bất giác mà hãm sâu vào trong đó.
“Tỉnh? Tỉnh! Tỉnh! Rốt cục tỉnh! Al-chan lo lắng chết rồi! Ô ô ô ~~~ .”
Nếu như nói âm thanh nức nở mừng tới phát khóc này vẫn còn khiến Ye Jian cảm thấy có phần mê mang, vậy thì ngay khi một bóng hình màu anh đào hiện ra trước mắt cậu, mọi trí nhớ của cậu liền lập tức ùa về như thủy triều.
Đó là một bóng hình màu anh đào có thể khiến cho tim đập rộn lên, máu huyết sôi trào, linh hồn rung động.
Đôi mắt trong suốt màu rượu đỏ như hoa đào sau mưa, một vũng xuân thủy nhộn nhạo trong đó, phảng phất như có thể hút cả tâm hồn người.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo tỏa ra vẻ mị hoặc tự nhiên đầy ma tính, mái tóc anh đào dài tới eo. Đôi vành tai nhỏ linh lung, dưới vẻ mị hoặc đạt tới cực hạn này, lộ ra vài phần xinh xắn, đáng yêu cùng thuần khiết. Đây là một con loli khuynh thành tuyệt thế, vừa thanh sáp lại vừa yêu nhiêu.
“Al… Al-chan?”
“Ô oa ~~~ Đệ đệ! Đệ đệ! Rốt cục cũng tỉnh lại! Rốt cục cũng tỉnh lại rồi. Thật tốt quá! Thật tốt quá!”
Thật khó để tưởng tượng, con loli tsundere thích hành hạ người ta trong trí nhớ của cậu, vậy mà cũng có lúc khóc thành như vầy. Cảm xúc tới từ tận đáy lòng này, Ye Jian có thể cảm nhận được rõ ràng.
“Arara? Đứa nhỏ, tỉnh rồi chưa? Quả nhiên là không khiến cho chúng ta thất vọng đâu, thiếp thân cùng với Al-dono vừa vặn cũng đang thảo luận chuyện của ngươi.”
Đúng lúc này, một âm thanh ngọt như đường mật bỗng truyền vào trong tai của Ye Jian.
Theo bản năng mà quay đầu nhìn lại, ánh vào trong mắt là một mái tóc màu xám bạc, cùng với một đôi mắt màu đỏ tươi yêu dị.
Ý thức vừa mới thanh tỉnh đã ngay lập tức bị vẻ đẹp của nàng đoạt đi, cảm giác hít thở không thông nhàn nhạt khiến cho Ye Jian đờ đẫn không thôi.
“Này! Không… Không cho phép nhìn nàng! Đệ đệ chỉ thuộc về một mình Al-chan! Không cho phép nhìn!”
Bàn tay nhỏ trắng như ngọc che khuất ánh mắt của Ye Jian, loli-sama vội vàng ôm chặt cậu vào trong ngực, một bên thì kêu khóc một bên thì biểu thị sự bất mãn.
“Có quan hệ gì, đứa nhỏ này xem ra rất ưa thích thiếp thân,… Al-sama, chi bằng ngài tặng đứa nhỏ này cho Shiryu đi?”
Shiryu? Hóa ra tên nàng gọi là Shiryu sao? Ye Jian âm thầm nhớ kỹ cái tên ưu nhã này.
“Đừng! Tuyệt • đối • không • muốn! Đây là ta phải vất vả lắm tới có thể từ chỗ của Shiroya-chan mà gạt… Không đúng! Là cướp tới! Cho nên, coi như là Shiryu-chan cũng đừng hòng ta giành với ta. Ta tuyệt đối sẽ không cho! Đệ đệ là của ta! Của ta!”
“Như vậy sao ~. Vậy thì thật khó xử đâu, phải biết thiếp thân thế nhưng mà đã tiến hành Sơ Ủng với đứa nhỏ này rồi nha.”
“WTF…!? Vậy mà… Vậy mà lại… Baka! Tại sao lại không nói sớm?! Sơ Ủng! Sơ Ủng! Không được! Để cho ta kiểm tra một chút! Ta tuyệt đối sẽ không cho phép người khác cướp mất đệ đệ! Tuyệt đối không được! Đệ đệ!”
Nói xong, loli-sama bắt đầu lo lắng mà liên tục lục lọi và kiểm tra cơ thể của Ye Jian.
“Khục, khục, khục! Trước.. Trước dừng một chút, Al-chan! Tôi hiện tại có chút mơ hồ, trước tiên có thể nói cho tôi biết là đến cùng đã xảy ra chuyện gì không?”
Nghe được Ye Jian nói như vậy, loli-sama rốt cục cũng dừng động tác lại, sau đó dùng đôi mắt màu rượu đỏ của mình để nhìn cậu chằm chằm.
“Đệ đệ không biết sao? Đệ đệ bởi vì tâm ma mà lâm vào trạng thái hôn mê, mặc dù Shiryu-chan đem đệ đệ dẫn về, nhưng mà…”
Nhìn thấy loli-sama lại có xu thế muốn khóc lớn một hồi, Ye Jian liền vội vàng mở miệng nói sang chuyện khác.
“Lâm vào hôn mê? Vậy rốt cuộc tôi đã ngủ say bao lâu? Thế giới kia đến cùng thế nào rồi? Natsuki-chan… Những người khác đang ở đâu? Còn có Shiryu… nee này là ai? Người quen của Al-chan sao?”
“Hừ! Không biết! Người ta cái gì cũng không biết! Không nên hỏi người ta!”
Mấy vấn đề liên tiếp, mà còn toàn là những vấn đề mà loli-sama không muốn nghe tới nhất, cho nên vốn tính tsundere, loli-sama lại bắt đầu ưỡn ẹo giận dỗi.
“Vậy thì do thiếp thân đến nói thay đi, đứa nhỏ.”
Quả nhiên là một ngự tỷ hoàn mỹ, so với loli-sama thì quả thực là hai thái cực, trong lòng của Ye Jian không khỏi cảm thán như vậy.
“Đầu tiên là ngươi đã ngủ say hơn mười ngày rồi, tính từ khi chúng ta rời khỏi thế giới đó. Còn những bé gái có liên hệ với ngươi ở thế giới kia, các nàng đều không có chuyện, thiếp đã thu thế giới kia rồi, ngươi không cần phải lo cho bọn họ. Còn về thân phận của thiếp thân, với trí tuệ của ngươi chẳng lẽ vẫn không đoán được sao?”
Ngự tỷ được xưng là Shiryu hơi hơi trừng mắt với Ye Jian, tựa như liếc mắt đưa tình khiến cho cậu cũng phải ngẩn người, nếu không phải vì bên hông đột nhiên truyền tới cảm giác đau đớn thì không biết cậu sẽ còn ngẩn người tới bao lâu, thật đúng là hồng nhan họa thủy. Siêu cấp hồng nhan họa thủy a. Hai người này, một lớn một nhỏ, một ngự tỷ một loli, tuyệt đối là hai mỹ nhân có thể phá hủy vô số thế giới chỉ với nhan sắc của mình.
Lấy kiến thức và từng trải của Ye Jian mà cũng không khống chế được mà ngẩn người, chừng đó cũng đã đủ để thấy là mỹ mạo này ‘mỹ’ đến bực nào. Quả thực là đã đạt tới tầng thứ của ‘duy tâm’.
“Shiryu-neechan là… Cain bị phong ấn trong thế giới đó?”
“Không tệ nha, đứa nhỏ. Thật thông minh! Đúng vậy a, thiếp thân chính là thủy tổ của huyết tộc, một kẻ đáng thương bị những thần phật ‘thiện lương’ của Khu Vườn Nhỏ đánh bại và phong ấn cùng với Al-dono. Là tên tội đồ đầu tiên ghi lại trong Kinh Thánh, là kẻ sở hữu con rắn của vườn địa đàng, là ‘Cain’ mà chúng thần vẫn ‘đồn đại’.”
Lời của ngự tỷ mặc dù mềm dịu êm tai, nhưng mà Ye Jian lại cảm nhận được một luồng hơi lạnh thấu xương phả ra từ trong đó.
Đương nhiên, cái lạnh thấu xương đó cũng không phải là nhắm vào cậu, nhưng cho dù là vậy, cậu vẫn có thể cảm nhận được nỗi oán hận chất chứa bên trong.
“Nhưng thực ra, tên thật của thiếp thân là Shiryu, chỉ là một người đàn bà đáng thương được Al-dono cứu lúc trước. Ta nghĩ, ngươi hẳn cũng từng nghe tới truyền thuyết rằng việc Cain trở thành con ma cà rồng đầu tiên trên đời, đều nhờ bởi tay của ‘Lilith’ chứ?”
“Ây…?”
Chuyện này, Ye Jian đúng thật là chưa bao giờ nghĩ qua. Mặc dù đúng là cậu từng nghe tới truyền thuyết rằng sở dĩ Cain có thể trở thành ma cà rồng đầu tiên cũng nhờ bởi Nguyên Sơ Ma Nữ —— Lilith, nhưng bây giờ, ý của Shiryu lại rất rõ ràng, đó là nàng chẳng qua chỉ là một người phụ nữ đáng thương được Al-chan trợ giúp.
Nếu nghĩ như vậy thì… Al-chan trước kia cũng không phải chỉ từng là loài quái vật ‘Medusa’ trong thần thoại Hy Lạp, mà còn từng dùng thân phận ‘Nguyên Sơ Ma Nữ’ là Lilith để khuấy động toàn bộ Khu Vườn Nhỏ.
Nếu thật là như vậy, chẳng lẽ, mọi chuyện lại giống như những gì cậu đoán lúc trước?