Quả nhiên là như vậy!
Ye Jian cảm thấy cơ mặt của mình giật giật. Nhìn chằm chằm vào con loli đang láo liên nhìn về xung quanh không dám đối mặt với cậu, cậu thực sự đã không biết phải nói gì rồi. Phiền muộn sao? Có lẽ đi. Dù sao bị giấu diếm rồi bị lợi dụng cũng không phải là chuyện gì vui vẻ.
Phải nói là từ rất sớm, khi vẫn còn ở thế giới 《 Strike the Blood 》, cậu cũng đã có chút hoài nghi rồi.
Việc cậu bỏ chạy rồi đột nhiên trùng hợp đi vào thế giới kia, rất có thể là có sự nhúng tay của vị loli-sama này. Nhất là từ khi tiếp xúc với phong ấn nằm bên dưới đảo Itogami và bắt tay vào việc điều tra về 『 Nguyên Sơ Tội Nhân 』, cảm giác quen thuộc lượn lờ trong lòng càng khiến cậu khẳng định thêm về suy đoán này.
Mặc dù lúc đó, cậu vẫn chưa biết rằng 『 Nguyên Sơ Tội Nhân 』 thực ra chính là Cain, Thủy Tổ của huyết tộc được ma hóa trong sách khải huyền cùng Thánh Kinh của Khu Vườn Nhỏ, nhưng dù vậy thì cậu vẫn đoán được là tên 『 Nguyên Sơ Tội Nhân 』 kia có liên quan nhất định tới Al-chan.
Giờ thì kết quả rõ ràng, con loli này cố tình đem cậu dẫn tới đó, chính là vì để cậu thay thế bản thân đi cứu người.
Nghĩ cũng đúng, dù sao Al-chan tuy đã lấy lại được linh cách thuộc về ‘Tinh Linh’, nhưng khôi phục lại toàn thịnh vẫn còn là một việc xa xa khó vời. Nếu như Al-chan tự mình động thủ, rồi khiến cho chư thần trong Khu Vườn Nhỏ chú ý, lỡ như mà để bọn họ phát hiện ra là Al-chan đã lấy lại được linh cách, thì vì để giữ gìn quyền lợi của bản thân, đám người kia tuyệt đối là sẽ không ngại xách cờ hiệu của ‘chính nghĩa’ ra để bao vây tiễu trừ Al-chan. Mà với thực lực vừa đủ để áp đảo thần linh ba chữ số của Al-chan hiện tại, Al-chan tuyệt đối không thể thắng được đám thần linh hai chữ số cấp ‘Thủy Tổ’ kia, tới lúc đó, phỏng chừng Al-chan sẽ lại bị phong ấn thêm lần nữa.
Bởi vậy Al-chan không thể ra tay, cho nên kết quả là loli-sama chỉ có thể để Ye Jian làm thay cho mình rồi.
Dù sao, Ye Jian khác với Al-chan, sự hiện hữu của cậu rất là đặc biệt.
Đầu tiên, bởi vì thực lực của cậu còn yếu, cánh chim vẫn còn chưa gió, nên dù cậu có làm gì cũng không cần sợ bị những tồn tại siêu nhiên cao cấp kia chú ý. Hai nữa là vì cậu đã cùng chung vận mệnh với đại thần virus, nên sự tồn tại của Ye Jian thật sự rất bí ẩn, gần như không thể nào suy tính. Nói gần như là bởi, nếu chỉ tiên đoán ở mặt ngoài, vậy ít nhiều thì vẫn có thể tiên đoán được một vài điều về Ye Jian, nhưng nếu như thiệp cập tới bản chất, vậy thì Ye Jian vĩnh viễn là an toàn tuyệt đối.
Mà Al-chan tuy rằng không biết nguyên nhân tại sao sự tồn tại của Ye Jian lại đặc biệt như vậy, nhưng Al-chan cũng chẳng cần quan tâm tới điều đó, loli-sama chỉ cần biết rằng Ye Jian đặc biệt, vậy là đủ rồi.
Huống hồ, cho dù không cân nhắc tới điểm này, Al-chan cũng sẽ không nghi ngờ việc liệu Ye Jian có thể thành công hay không. Người mà Bạch Dạ Vương chân tâm thật lòng thừa nhận là nghĩa đệ, sao có thể khiến cho bản thân thất vọng chỉ với việc cỏn con này?
Đương nhiên, nếu nhìn theo kết quả thì mọi chuyện quả thực diễn ra đúng như những gì Al-chan tưởng tượng, nhiệm vụ hoàn thành phi thường hoàn mỹ, kẻ trông chừng phong ấn hoàn toàn bị đánh tan, Shiryu cũng bình yên được giải phóng và trở về, mà chư thần trên cao thì lại vẫn không hề hay biết.
Thế nhưng, cho dù là Al-chan thì cũng không thể ngờ được là ngay thời khắc cuối cùng, khi mọi chuyện vừa thành công xong, thì lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy.
Kẻ địch hùng mạnh nằm ngoài dự tính đột nhiên xuất hiện, sau đó lại có cả Tâm Ma.
“Tên đó sao, nói cứng thì là tay chân hoặc con rối của Thiên Địch mạnh nhất của tôi đi. Ừ, kẻ địch trời sinh, không chết không thôi.”
Ye Jian dùng có như vậy để qua loa Al-chan.
Al-chan và Shiryu cũng biết vậy, nhưng cả hai không nói gì, chỉ là trong lòng hai người nghĩ ra sao thì không ai biết.
“Về phần Tâm Ma…”
Nhớ lại giấu mộng hạnh phúc dài dằng dặc ẩn giấu sâu trong đáy lòng, thần thái và khí chất của Ye Jian bỗng trở nên ôn hòa và bình an chưa từng có.
Con gái… sao?”
Mặc dù chỉ là ảo cảnh sinh ra từ tâm ma, nhưng từ nơi sâu xa nhất của vận mệnh trường hà, Ye Jian lại chân thật cảm nhận được, đó không chỉ là một giấc mộng đơn giản như vậy. Có lẽ, trong một tương lai xa xăm nào đó của cậu, mộng cảnh đó sẽ trở thành sự thật cũng không phải là một hi vọng xa vời.
“Như vậy cuối cùng đệ đệ làm sao tỉnh lại? Theo người ta được biết thì Tu La Thần Phật từ khi bắt đầu sinh ra thì cũng đã có Tâm Ma, đó chính là thí luyện kinh khủng nhất đối với bản thân của mỗi Thần Ma. Có rất nhiều tồn tại chính vì như vậy mà bị mai táng trong tâm ma thí luyện, cũng tại vậy mà người ta cứ tưởng… cứ tưởng là đời này vĩnh viễn cũng không thể được gặp lại đệ đệ rồi.”
Thống khổ mà cúi thấp đầu, Al-chan tự trách. Trời mới biết là suốt mười ngày qua, loli-sama đã sống như thế nào. Cảm giác dày vò vì cho rằng ‘chính bởi do mình chủ quan cùng tính sai nên mới khiến đệ đệ bị như vậy’ khiến loli-sama đau tới thấu cả tim gan.
“Ara, kẻ ác như ta làm sao có thể dễ dàng chết đi như vậy chứ? Xưa nay ác nhân luôn là kẻ sống tới cuối cùng nhất, càng ác thì càng sống lâu. Chẳng phải có câu là ‘tai họa di ngàn năm’ sao? Kẻ chí ác như ta nếu không di họa thế gian chừng vài chục kỷ nguyên thì sao có thể chết chứ?”
Về phần, làm sao tỉnh lại, Ye Jian cười một tiếng. Đại khái là vì dã tâm cùng ước mơ thúc đẩy cậu đi? Tại sao xưa nay kẻ thành công luôn là các kiêu hùng? Đó là bởi vì dã tâm cũng khát vọng của những kẻ đó luôn là mãnh liệt nhất, thuần túy nhất đi.
Nghĩ tới đây, theo thói quen, Ye Jian vươn tay muốn sờ đầu của Al-chan một cái, nhưng mà nghĩ tới tính cách ‘hung tàn’ của vị loli-sama này, bàn tay chỉ mới giơ lên một nửa chợt khựng lại giữa không trung.
“Ừ, có thể thừa nhận bản thân là đại ác nhân, người ta chính là thích tính cách như vậy của đệ đệ.”
Al-chan một bên lộ ra vẻ thỏa mãn mà gật gật đầu, một bên thì dùng đôi tay nhỏ nhắn non mềm của mình để cầm lấy tay của Ye Jian, sau đó đặt nó lên trên đầu của mình.
“So với những thần phật giả tạo thích khoác lên mình tấm áo choàng của ‘Ánh Sáng’ và ‘Thiện Lương’ mà tuyên dương ‘Công Lý’ của chúng, đệ đệ tốt hơn chúng vô số lần.”
Đối với lời tán thưởng này của loli-sama, Ye Jian chỉ bất đắc dĩ mà liếc mắt nhìn về phía Shiryu cũng đang vui vẻ dạt dào một cái, rồi âm thầm thở dài.
“Thiếp thân cũng cho rằng đứa nhỏ này đáng yêu hơn những thần phật xấu xí kia vô số lần.”
“Tuy là rất cao hứng vì được Shiryu-nee tán thưởng, nhưng có thể đừng gọi tôi là ‘đứa bé’ hay ‘đứa nhỏ’ được không? Nói gì đi nữa tôi cũng là nam nhân có vợ rồi, hơn nữa dùng ‘đáng yêu’ để hình dung đàn ông thì thật có chút…”
“Arara? Thiếp thân nói gì sai chăng? Hơn nữa so với chúng ta, ngươi chẳng lẽ không phải chỉ là một ‘đứa bé’ thôi sao?”
Shiryu tựa hồ rất thích trêu cợt ( đùa giỡn ) Ye Jian, phải nói là duy chỉ có điểm này, nàng là Al-chan hoàn toàn hợp phách.
“Bất quá, nếu ngươi đã nói như vậy, kia…”
Shiryu có chút nghẹo đầu mà làm ra vẻ trầm tư, chỉ có điều bộ dạng đáng yêu này của nàng lại khiến Ye Jian chợt cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
“Đúng rồi, nếu ngươi đã xưng thiếp thân là ‘Shiryu-nee’, như vậy về sau, thiếp thân liền gọi ngươi là ‘otouto-kun’ đi, thế nào?”
“Không được! Không được! Tuyệt đối không được! Chỉ có chuyện này là Al-chan sẽ không đáp ứng!”
Tựa như bị cướp mất món đồ chơi yêu mến nhất, loli-sama nắm thật chặt cánh tay của Ye Jian và đem cậu che ở sau lưng.
“Có quan hệ gì? Chỉ là xưng hô mà thôi, thiếp thân chắc chắn sẽ không giành với ngài.”
“Thật sự? Thật sự sẽ không cướp?”
Al-chan có chút cảnh giác mà trừng mắt với Shiryu, đối với loli-sama mà nói, thì kẻ nguy hiểm nhất có thể cướp mất đệ đệ khỏi tay mình, tuyệt đối chính là nữ yêu tinh ương dân họa thế trước mặt này. Cũng không phải là vì Al-chan không có lòng tin vào bản thân, mà là Al-chan không có lòng tin vào đệ đệ. Với tính háo sắc của đệ đệ, có trời mới biết được là đệ đệ có thể giữ vững được tự chủ được trước dung nhan họa thế ma mị này của đối phương không.
“Al-dono thế nhưng là ân nhân của Shiryu, Shiryu như thế nào lại có thể chủ động cướp đoạt tình cảm chân thành của ngài?”
“… Được rồi, nếu ngươi đã nói như vậy, ta đây liền tạm thời tin tưởng ngươi một lần đi. Nếu là Shiryu, vậy liền đặc biệt cho phép gọi như vậy.”
Này! Đây rõ ràng là đang kiếm cớ a! Thật sự có thể tin tưởng sao?
Phát hiện được ánh mắt trêu tức như có như không của Shiryu, Ye Jian bất đắc dĩ, trong lòng cậu điên cuồng mà thét lên.
Xem ra, vận mệnh bị xem như là con mồi của cậu đã bị xác định rồi. Đối mặt với tồn tại như là Nữ Hoàng ma cà rồng, cậu cũng chỉ có thể bó tay chịu trói.
“Ồ! Đúng rồi, đúng rồi, hiện tại thân thể của đệ đệ như thế nào? Mặc dù Tâm Ma quả thực là thí luyện cá nhân kinh khủng nhất, nhưng nếu như thành công vượt qua, vậy tuyệt đối sẽ có sự thay đổi về chất. Đệ đệ đâu này?”
Nghe được Al-chan hỏi như vậy, Ye Jian rốt cục cũng bắt đầu chú ý tới tình huống hiện tại của cơ thể mình.
Hệ thống Khế Ước Virus • Đẳng cấp: S++ ( có thể trao đổi các loại bug từ cấp SSS trở xuống. Lần thăng cấp tiếp theo cần 1.500.000 điểm năng lượng. )
Tên họ: Ye Jian ( Diệp Kiện )
Chủng tộc: ——
Chức nghiệp: Nhị Thứ Nguyên Phá Hoại Giả
Tuổi: 16.
Thiên phú: [ Thời Gian ], [ Vô Hạn Thần Hóa ].
Công pháp: 『 Phệ Linh 』• sơ cấp
Gift: Thời Không, Bất Tử, Tinh Lọc, Băng Phôi ( tan vỡ ).
Thần cách: Phệ Linh
Pháp tắc: Tạm thời chưa có.
Bảo cụ: 『 True Longinus 』
Không gian hệ thống: Cấp độ S++
Ma Thú Khế Ước: Fenrir.
Ký sinh: Great Red ( Vĩ Đại chi Hồng )
Huyết khế: Ophis ( vô hạn Long thần )
Nhiệm vụ trước mắt: Không
Điểm năng lượng còn thừa: 631.000
Đây chính là bảng thuộc tính của Ye Jian ( theo tiêu chuẩn của hệ thống ) sau khi vượt qua Tâm Ma.
Ngoại trừ thành quả trực tiếp thấy được bên ngoài là thêm được 600.000 điểm năng lượng, còn lại tựa hồ cũng không có thay đổi gì lớn.
Không, cũng không hẳn vậy.
Đầu tiên là về Thiên Phú, tất cả hạn chế của thiên phú [ Thần Hóa ] đều đã được xóa bỏ.
Điều này có nghĩa là gì? Nghĩa là từ nay về sau, với mọi đối thủ cùng cấp bậc, sự tồn tại của cậu đồng nghĩa với ‘nghiền ép’.
Đương nhiên, Ye Jian cũng minh bạch là thời gian kéo dài của [ Thần Hóa ] vẫn được móc nối trực tiếp với sức mạnh linh hồn của cậu, một khi linh hồn bị suy yếu quá mức thì [ Thần Hóa ] cũng sẽ mất đi hiệu lực.
Thay đổi thử hai chính là Gift [ Phá Hoại ], hiện đã tiến hóa thành 『 Băng Phôi 』.
Về chuỗi tiến hóa của Gift này, kỳ thực bản thân Ye Jian cũng không hiểu rõ lắm, cậu chỉ biết là nó có bốn bước từ thấp đến cao là [ Phấn Toái ], [ Phá Hoại ], [ Băng Phôi ], [ Hủy Diệt ].
Bốn Gift này là từng bước, từng bước mà tấn thăng.
Mà Gift [ Hủy Diệt ], nó là một trong những Gift bản nguyên cao cấp nhất, sánh ngang với Gift [ Thời Không ] cùng [ Sáng Tạo ].
Nói thật thì Ye Jian cũng không hiểu tại sao Gift [ Phá Hoại ] của mình đột nhiên tiến hóa thành [ Băng Phôi ], nếu phải miễn cưỡng tìm lý do thì có lẽ cũng chỉ có một lý do rồi.
Đó là sau khi cậu thành công tiêu diệt Thanh Trừng Giả, cậu nhớ mình đã ra lệnh cho thần cách 『 Phệ Linh 』 nuốt sạch mọi thứ có trong biển ý thức, trong đó, hẳn có cả phần bản nguyên đã tạo thành năng lực [ Chung Cực Ma Quang ] của Thanh Trừng Giả. Gift [ Băng Phôi ] rất có thể chính là kết quả sinh ra sau khi Gift [ Phá Hoại ] của cậu nhận được bản nguyên của [ Chung Cực Ma Quang ].
Đó là sự thay đổi của Gift [ Phá Hoại ], kế tiếp, mới là mấu chốt nhất.
Nhìn một chút về phía mục ‘Pháp Tắc’ xuất hiện trên bảng thuộc tính, ánh mắt của Ye Jian nóng rực.
Tuy rằng trạng thái của nó được ghi là ‘Tạm thời chưa có’, nhưng sự xuất hiện của cột pháp tắc này cũng đồng nghĩa với việc, Ye Jian lại có thể tiếp tục tiến bộ để bước tới cảnh giới cao hơn rồi.
Rốt cục, rốt cục cũng có thể đột phá tới tầng thứ cao hơn, nắm giữ lấy sự huyền ảo của ‘Chân Lý’.
Cho dù việc nắm giữ được ‘chân lý’ có độ khó hoàn toàn không thua gì việc khắc chế tâm ma, nhưng với Ye Jian, mọi việc lại bất đồng, bởi vì cậu có một con đường tắt.
Cậu sở hữu một năng lực khủng bố mà chưa ai từng có, đó là năng lực cướp đoạt pháp tắc. Chỉ cần đánh thắng được thần linh sở hữu pháp tắc, vậy thì thông qua linh cách 『 Phệ Linh 』của mình, cậu có thể cắn nuốt ( cướp bóc ) pháp tắc của thần linh bị cậu đánh bại đó.
Rốt cục lại có thể bắt đầu hành trình cướp đoạt của mình rồi.
Giờ khắc này, Ma Vương của sự tham lam lại một lần nữa bắt đầu mở ra nanh vuốt đáng sợ nhất của bản thân.
Giờ, đã lại tới lúc cậu bắt đầu săn mồi, chẳng qua chuyến đi săn này sẽ trở nên càng gian nan, càng điên cuồng, càng mạo hiểm hơn so với trước. Nhưng cảm giác này, sao không phải là thứ mà Ye Jian vốn theo đuổi đâu?
“Này ~~~! Cười hư hỏng như vậy, rốt cuộc là đã gặp được chuyện tốt gì?”
Suy nghĩ tung bay của Ye Jian bị tiếng kêu của loli-sama cắt đứt.
“Không có gì, chỉ là có tiến hóa tốt thôi. Cực kỳ tốt.”
“Thật vậy chăng?”
Nghe Ye Jian trả lời như vậy, Al-chan dường như còn cao hứng hơn cả chính bản thân cậu nữa, nhưng mà rất nhanh, loli-sama lại bắt đầu hồ nghi.
“Nhưng mà không đúng ư, rõ ràng hơi thở trên người đệ đệ yếu như vậy.”
“Theo cái nhìn của thiếp thân, bản chất của đệ đệ hẳn là đã có sự tiến hóa về chất, nhưng bởi vì thân thể vẫn còn suy yếu do dư âm của cuộc chiến lần trước nên đệ đệ mới trông yếu như vậy. Hẳn là vì vẫn chưa hoàn toàn khôi phục chứ?”
Không hổ là Shiryu điện hạ, hoàn toàn chính xác.
Bất quá mới nhanh như vậy mà đã gọi ‘đệ đệ’, đây có phải là thuận miệng quá không? Người chị mới này của Ye Jian thật sự khiến người ta nhìn không thấu.
“Giống như Shiryu-nee vừa nói, lần này thật sự là nhân họa mà đắc phúc.”
“Hô! Vậy là tốt rồi! Vậy là tốt rồi! Nếu thế thì đệ đệ liền cẩn thận mà dưỡng thương đi, về sau còn cần tới đệ đệ hỗ trợ…”
“Hửm ~~ ???”
Hình như cậu vừa nghe được chuyện không thể sơ sót gì đó ấy nhỉ.
“Cái… Không có! Không có gì hết! Tốt rồi, đệ đệ nghỉ ngơi thật tốt đi, người ta với Shiryu-chan còn phải xử lý một việc.”
“Chờ một chút! Dưỡng thương cái gì, vẫn là để tôi trở lại Khu Vườn Nhỏ đi.”
“Không… Đượ–Được rồi. Lần này người ta đặc biệt cho phép đệ! Thực… Thực là một đứa em bốc đồng.”
Không đúng! Con loli này tuyệt đối không thể nào đáp ứng cậu dễ dàng như vậy.
Tuyệt đối là có gì đó không đúng.
Ye Jian đã ngửi được mùi ‘âm mưu’ đang thoang thoảng.