“… Ô ~ ồ ~~~ ! Cuối cùng cũng đã chịu trở về rồi sao, ma vương đại nhân của em ~~~ ?” Mái tóc dài lấp lánh ánh bạc đong đưa theo từng cơn gió biển khẽ thổi tới, White hime-miko tôn quý, công chúa Alice của chúng ta khẽ nói với chất giọng và vẻ mặt u oán, đôi mắt nhìn chằm chằm không ngớt vào ma vương đại nhân vừa mới trở về, Itsuka Ken.
“Khục! Khụ! Công chúa điện hạ kêu gọi như thế, tôi nào dám không tới chứ!” Bởi vì lúc nãy đã bỏ đi mà không để lại một lời nhắn nào, nên lúc này, Ma Vương Itsuka Ken-sama của chúng ta đang cảm thấy vô cùng chột dạ.
“Thật sao? Nếu như không phải vì đã có thông tin về chén thánh, liệu ngài có chịu trở về vội vàng như thế không, ma vương đại nhân của em ~~~ ?”
“Đương nhiên! Chỉ cần công chúa Alice triệu hoán, cho dù đang ở chân trời góc biển nào đi nữa thì tôi cũng sẽ lập tức trở về để xuất hiện trước mặt ngài mà, công chúa đại nhân!”
“Ý của ngài nói là, nếu em không gọi tới, ngài sẽ vẫn tự ý bỏ em lại một mình mà đi lêu lổng ở tận nơi chân trời góc biển nữa sao? Quả nhiên, sau khi cướp mất và điếm ô mất sự trong trắng của em, ngài đã hoàn toàn không còn hứng thú với em nữa mà bắt đầu đi hái hoa ngắt cỏ ở bên ngoài rồi! Ngài thật tàn nhẫn, ma vương đại nhân ~~ !” Giọng nói oan ức, thần thái thê lương, ánh mắt đau khổ, vào lúc này thì công chúa Alice hoàn toàn không khác gì một vương phi thất sủng đang phải đau khổ chờ đợi vương thượng nơi thâm cung tối mờ. Rất hiển nhiên, oán niệm của cô vào lúc này thật sự rất là lớn. Rất ~ là ~ lớn!
“Này! Này! Tôi nói hai người có thể có chừng có mực một chút cho tôi có được hay không? Ở đây còn có người ngoài! Đừng có xem tôi như không khí như thế! Mấy cái lời buồn nôn đó hai người chờ tới lúc không có ai hết rồi hẵng từ từ mà nói với nhau đi, được chứ? OK?” Thật sự nghe không nổi, người thứ ba đang có mặt lập tức kêu gào để chứng tỏ sự tồn tại của mình. Lúc này, Hoàng Tử Đen Alec, cũng là vị campione thứ 5 của thế giới, Ma Vương Alexander • Gascoyne, thật sự cảm thấy gai ốc ở trên người mình đang thi nhau mà nổi lên, anh thật sự cảm thấy nếu mình không lên tiếng nữa thì có thể mình sẽ chết rét cũng không biết chừng.
“Ồ? Tại sao ngài vẫn còn ở đây, Alexander đại nhân? Ngài không biết là việc quầy rầy cuộc gặp lại của một đôi tình nhân sau một quãng thời gian dài xa cách là thất đức lắm sao?”
“Mắc gớm! Quãng thời gian ‘dài’ xa cách đó có ‘dài’ hơn 4 tiếng đồng hồ hay không? Cô tưởng tôi không biết gì chắc? Vì biết nên tôi mới bị cô làm cho buồn ói như thế này!”
“Khục!! Được rồi, chính sự quan trọng hơn! Như vậy thì… đã có tiến triển gì mới trong việc tìm hiểu『 thánh bôi phép thuật 』sao, Alec?” Itsuka Ken rất rõ ràng, nếu còn tiếp tục như vậy nữa thì không chừng sẽ còn phải lãng phí rất nhiều thời gian, thậm chí có thể chính bản thân của cậu cũng bị liên lụy vào cái chuyện xúi quẩy này. Cho nên trực tiếp dập tắt mọi tranh chấp khi nó chỉ còn mới manh nha là tốt nhất.
“Vừa đi vừa nói đi! Lần này mục tiêu của chúng ta là Sardinia, chúng ta sẽ còn khối thời gian trên xe lửa để nói về nó!”
“Sardinia?”
“Đúng! Còn được gọi là đảo Sardegna của Italy, chúng ta phải đi gặp một nữ phù thủy cư ngụ ở đó!”
“Hả?” Vừa nghe tới nữ phù thủy của đảo Sardegna, chẳng cần phải nghĩ gì nhiều, một bóng hình yêu nhiêu mị hoặc với những đường cong mê ly của một ‘cô gái’ với khí chất đã hoàn toàn chín rũ lập tức hiện lên trong đầu của Itsuka Ken. Ba người rất nhanh đã bước vào trong khoang xe hạng nhất được Alec đặt sớm từ trước. Sau khi ngồi xuống, Alec bắt đầu tự thuật những thứ mình biết cho Itsuka Ken và công chúa Alice.
“… không biết Itsuka các hạ đã từng nghe qua về cái tên ‘Guinevere’ lần nào hay chưa?”
“Guinevere? Cái tên này dường như có chút quen thuộc…” Chỉ hơi nhớ mang máng về cái tên vừa được nghe, Itsuka Ken thật sự có chút không nhớ nổi mình đã gặp được nó ở nơi nào. Thế nhưng Itsuka Ken cũng chẳng cần phải phí thêm đầu óc của mình để suy nghĩ, Alice đã mở miệng giải thích cho Itsuka Ken bằng tri thức uyên bác của cô.
“Trong truyện ký của King Arthur, King Arthur là một vị vua trong truyền thuyết của England, là thủ lĩnh của kỵ sĩ bàn tròn (Round Table Knights), là một nhân vật truyền kỳ thậm chí là sử thi đã đi vào huyền thoại trong lòng dân chúng của Anh Quốc. Ông ấy là một quân thần bất khả chiến bại, đã dẫn theo đội quân Kỵ sĩ bàn tròn của mình thống nhất toàn bộ quần đảo Anh Quốc sau khi đế chế La Mã bị tan rã. Theo truyền thuyết, khi thanh kiếm trong đá Caliburn, thanh kiếm tuyển vua mà ông ấy đã vô tình rút ra năm xưa khiến mình được chọn làm quốc vương bị gãy đi, ông ấy đã được nhận một thanh kiếm khác để thay thế từ tiên nữ của hồ trong vùng đất của yêu tinh, đó là thanh Excalibur (Thệ Ước Thắng Lợi Chi Kiếm) được hội tụ từ ý chí kỵ sĩ của ông ấy và trăm vạn nhân dân. Nhờ vào thanh ma kiếm hùng mạnh đó cùng với chiếc vỏ kiếm có thể khiến cho ông ấy hoàn toàn bất tử (Avalon), ông ấy đã dẫn theo đội quân kỵ sĩ bàn tròn của mình chinh chiến khắp nơi để bảo vệ quốc gia và sáng tạo ra chiến công huy hoàng không gì sánh nổi với 12 chiến dịch toàn thắng liên tiếp lừng lẫy của mình.”
“… thế nhưng vị vua vĩ đại hoàn toàn không phát hiện được một điều chí mạng, đó là tâm phúc và hoàng hậu của ông đã có mối quan hệ lén lút với nhau. Điều đó khiến cho đội quân hùng mạnh của ông sinh ra một sơ hở lớn đến chết người, và đó cũng là sai lầm do chính ông ấy đã tự tay thúc đẩy mà không biết. King Arthur không hiểu lòng người ah ~ !” Nói đến cuối cùng, công chúa Alice không thể không thốt lên một câu cảm thán đầy tiếc nuối.
“Ồ! Hóa là người đã thông đồng với kỵ sĩ mạnh nhất trong Kỵ Sĩ Bàn Tròn Lancelot rồi sau đó phản bội King Arthur, vương phi Guinevere ah!” Lúc này Itsuka Ken mới nhớ ra mà lấy tay chùy nhẹ một cái.
Khẽ gật đầu, Alec nói với giọng có chút không cam lòng: “Khoảng vài ngày trước, tôi đã gặp một nữ phù thủy. Không! Nếu chỉ gọi là phù thủy là đang xem thường cô ta. Có lẽ nên gọi cô ta là vua của các nữ phù thủy mới đúng. Vị phù thủy nữ vương đó đã chủ động đến tìm tôi và tự xưng là Guinevere! Hơn nữa cô ta còn nói ra một chuyện liên quan đến chén thánh và quân thần của thép để dẫn dụ sự hứng thú của tôi, và tôi phải nói là cô ta vô cùng thành công trong việc đó.”
“Vua của các nữ phù thủy?”
“Cậu cũng có thể gọi là các『 Divine Ancestor (Thánh Tổ) 』, dùng để chỉ các nữ thần đất mẹ đã sa đọa sau khi bị đánh bại bởi các vị thần anh hùng của 『 Thép 』 và bị đẩy ngã khỏi bảo tọa thần linh vốn có. Họ là những tồn tại siêu nhiên trôi nổi trong ranh giới giữa thần linh và phù thủy, là thủy tổ của các nữ phù thủy và miko.”
“Nói như vậy tức là, cô ta có thể sẽ là một ‘người’ có mối liên quan vô cùng mật thiết với King Arthur?”
“Đúng vậy đấy! Cho nên bây giờ chúng ta cần tới đảo Sardegna, vì nữ phủ thủy sống trên hòn đảo đó có mối liên quan khá lớn với vị Thánh Tổ này.” Rất rõ ràng, tất cả những thứ Alec vừa nói ra đều là những thông tin lấy được từ túc địch của anh ta, vì thế nên anh tới tỏ ra có chút không cam lòng như vậy. Tuy nhiên điều này cũng dễ hiểu, vì thân là một hime-miko có địa vị cao nhất trong giới miko và nữ phù thủy, còn có mấy ai có thể hiểu rõ về Thánh Tổ hơn Alice được nữa đây? Trừ chính bản thân các Thánh Tổ.
“Vậy thì xem ra hiện giờ, chúng ta chỉ có thể tìm vị Thánh Tổ có tên là Guinevere kia để hỏi thăm nếu còn muốn biết thêm điều gì đó về chén thánh.” Nói thật thì trong giai đoạn tất cả những con đường để tìm hiểu về chén thánh đều đang lâm vào trong vũng bùn như hiện tại, việc có một manh mối như thế đã là đáng quý. Dù rằng không biết nó sẽ dẫn đến đâu, nhưng vẫn tốt hơn là chỉ ở im một chỗ mà ngồi nhìn, hơn nữa cả 3 người đang ngồi ở đây đều rất tự tin vào bản lĩnh mình đang có nên hoàn toàn không sợ bị gài bẫy.
“Chỉ là nếu nói về truyền thuyết của King Arthur, hai người hiểu về vị vua huyền thoại của Anh Quốc đó được bao nhiêu? Nếu tôi nhớ không lầm thì ở trong chính truyện ký của King Arthur, bản thân ông ta cũng đang tìm kiếm lấy chén thánh, thế nhưng kết quả thì có vô số những dị bản khác nhau, rốt cục cái nào mới là thật? Hoặc nên nói tất cả đều có thể là sự thật và cũng có thể đều là giả?”
“Cái đó thì chỉ có trời mới biết! Cậu đi mà hỏi thượng đế ấy! Bởi vì tất cả chúng đều chỉ là thứ được biên soạn, chỉ là quá trình khác nhau thôi. Dù sao thì King Arthur sở dĩ được xem như một vị vua huyền thoại là vì ông ta không có thực. Dù rằng truyền thuyết về ông ta trải rộng toàn Châu Âu, thế nhưng Anh Quốc lại không thể nào có vị vua vĩ đại như thế, hoặc nên nói là hình mẫu thực tế của ông ta trong lịch sử dù không hề yếu, thế nhưng lại kém quá xa so với truyền thuyết được lan truyền. Dù sao thì truyền thuyết cũng vẫn chỉ là truyền thuyết mà thôi…” Alec thuận miệng nói.
“Thế nhưng Alec, không phải anh đã từng nói với tôi là chỉ khi nào vượt qua được tấm màn lịch sử và văn thơ mới có cơ hội phát hiện ra truyền thuyết thật sự về King Arthur đó sao?”
“Chuyện dĩ nhiên! Không phải sao? Lịch sử do người thắng viết lên, văn học thì thay đổi theo thời đại, vì thế chúng luôn che đậy lấy chân tướng. Đây chẳng phải đặc điểm của các truyền thuyết và huyền thoại đó sao? Chúng luôn mang theo những sự thật được ẩn chứa bằng cái mà chúng ta thường gọi là ‘nghệ thuật’!”
“Nói cách khác, vị vua bất tử của quá khứ và tương lai này chẳng qua chỉ là một hình mẫu huyền thoại hư ảo được phác thảo dùng để tạo ra một câu chuyện truyền thuyết dùng diễn tả một hoặc một vài thứ gì đó?”
“Cũng chẳng khác bao nhiêu, vì dù sao thì lúc đó… Anh quốc không phải là một nước độc lập. Tạm thời chỉ có thể xem như là một quận của đế chế La Mã. Mặc dù lúc đó, nó bị xem như một mảnh quốc thổ bị vứt bỏ nằm ở biên cảnh, thế nhưng việc tự phong ‘vua’ cũng là điều phạm húy. Hơn nữa, theo biên niên sử ký Khambriea vào thế kỷ thứ X, Arthur chỉ là một tướng quân bình thường; thế nhưng tới năm 1135 của thế kỷ thứ XII, ông ta lại trở thành vua, ghi trong quyển『 Anh Quốc Liệt Vương Ký 』, cùng với sự xuất hiện của nhà ảo thuật Merlin, đồng thời cũng trở thành người sở hữu ma kiếm Excalibur!”
Đối với những thứ như thế này, Itsuka Ken thật sự rất ít khi tìm hiểu. Khác với Izayoi vô cùng thích đọc sách, trừ khi vô cùng cần thiết, bằng không Itsuka Ken thật sự chẳng muốn đọc lấy những quyển sách lịch sử và ngồi mà bác tước từng thông tin rồi suy đoán xem chúng thật giả thế nào, nguyên nhân cậu chú ý đến King Arthur cũng chỉ là vì cậu liên tưởng đến một khả năng mà thôi. Nếu như dựa theo suy đoán trước đó về tất cả các Dị Thần của thế giới Campione rằng họ đều là những kẻ bị trục xuất khỏi『 Khu Vườn Nhỏ 』 và vô tình đến đây, vậy thì cũng không thể loại trừ khả năng vẫn còn những thứ khác không phải 『 thần linh 』 cũng bị trục xuất và vô tình tới nơi này vì nguyên nhân nào đó.
“… nói như vậy tức là King Arthur cũng có thể xem như là một loại thần linh?”
“Thần linh có đặc tính của 『 thép 』, tỷ như Quân Thần, Võ Thần, Chiến Thần, Đấu Thần v… v…, đều có thể!”
“Vậy nếu như ông ta đã là thần, vậy thì hẳn có thể dùng tư thái Heretic để xuất hiện?”
“Không! Về việc này thì tôi nghĩ cần phải mời công chúa Alice tự mình giải thích một chút!”
“Hả? Có bí ẩn gì về King Arthur trong việc này sao, Alice?”