Đảo Sardegna là một hòn đảo nằm ở phía tây của Italy, trong quá khứ còn được gọi là đảo Sardinia. Đây là một hòn đảo lớn và khá biệt lập nằm tại vùng trung bộ của Địa Trung Hải. Sardinia là một trong những vùng đất xưa nhất và lâu đời nhất của Châu Âu, nó sở hữu một nền văn hóa Italy khá đặc biệt. Lúc này, sau khi tới thủ phủ Cagliari của đảo Sardegna và rời khỏi trạm xe lửa, ba người Itsuka Ken không đón xe mà lựa chọn cuốc bộ tới một trấn nhỏ có tên là Oliena tại một vùng nông thôn thuộc tỉnh Nuoro gần đó. Sự thanh u tĩnh lặng của những cánh rừng rậm và không gian bát ngát bạt ngàn của vùng nông thôn trên đường đi đến thị trấn nhỏ Oliena khiến cho người ta không thể không cảm thấy rằng đây thật sự là một nơi tốt để ẩn cư với những người muốn tìm kiếm cảm giác bình an và yên tĩnh.
“… là nơi này!” Dưới sự dẫn đường của Alec, ba người nhanh chóng tìm được ngôi nhà của nữ phù thủy được đặt trong thị trấn, một ngôi nhà không lớn lắm với những căn phòng và đình viện lịch sự và trang nhã. Có vẻ như chủ nhân của ngôi nhà không yêu thích lắm trong việc chăm sóc khu vườn của mình nên trong đình viện có khá nhiều cỏ dại, nhưng điều đó vẫn không làm mất đi sự xinh đẹp của khu vườn. Trong khu vườn cũng có nhiều hoa cỏ lạ hiếm khi trông thấy được trồng ở khắp nơi.
“Có hẹn trước với người ta hay không? Nếu lỡ như cô ta không có ở đây…”
“Yên tâm đi! Cái chuyện cơ bản như thế làm sao tôi có thể quên chứ?” Không bận tâm đến cái chuông được đặt trước cửa, Alec vừa nói vừa trực tiếp bước vào trong ngôi nhà có chút u ám và khả nghi của nữ phù thủy với thái độ cứ như đang bước vào nhà mình. Alice và Itsuka Ken chỉ có thể liếc nhau một cái bất đắc dĩ rồi bước vào theo.
“… ôi chao, thật hân hạnh được chào đón những vị khách chịu viếng thăm ngôi nhà không mấy sang trọng và hiếm khách này của tôi!” Một giọng nói đầy sự quyến rũ và cuốn hút thu hút lấy sự chú ý của cả ba người. Mái tóc dài màu nâu sẫm xỏa tung trên bờ vai thơm trắng muốt, chiếc váy tựa như váy ngủ có chút mỏng manh màu sậm tối vừa đủ để che đậy nhưng cũng là tô điểm thêm cho thân thể thướt tha, thùy mị và gợi cảm của người vừa lên tiếng. Nhan sắc xinh đẹp thùy mị chín mọng đầy quyến rũ, một viên mĩ nhân chí ngay dưới khóe mắt tăng thêm vẻ mị hoặc, nữ phù thủy có sức cuốn hút đến chí mạng với các chàng trai của đảo Sardegna đang đứng ngay trước thềm nhà và dùng tư thái thùy mị mang theo chút lười biếng để chào đón 3 vị khách vừa ghé thăm.
“Ô, đây chẳng phải là Alice đó sao?” Nữ phù thủy xứ Sardegna, một người cũng giống với Alice, một nữ phù thủy đã đạt tới ranh giới cao nhất của phép thuật, phát ra tiếng thở dài đầy cảm thán khi nhìn thấy người quen của mình.
“Đã lâu không gặp, bà già! Hơn 2 năm rồi chứ nhỉ?”
“… ha ha ha! Đúng là đã lâu rồi, thế nhưng cô vẫn là cô bé chẳng đáng yêu và thiếu lễ phép như hồi đó nhỉ? Hay ta nên bảo là thân phận công chúa của cô có ích trong việc trốn tránh các bữa học lễ nghi? Gọi một cô gái xinh đẹp và trẻ trung như ta là ‘bà già’ thì đúng là…”
“Gọi ‘bà già’ mới là lễ nghi chính thức để thể hiện sự tôn kính đối với những người đã sống hơn 100 tuổi á!” Alice tiếp tục phun nọc độc như thói quen thường ngày của mình, khi mà cô đã hiểu quá rõ bà chị phù thủy nhìn như thùy mị ở trước mắt là người ra sao.
“Nếu vậy, đối với hai vị đây, mặc dù đã không cần phải xác nhận nữa, thế nhưng trước đó, theo như lễ phép cần có khi gặp mặt nhau lần đầu tiên, tôi xin được phép tự giới thiệu trước. Thiếp thân là Lucretia • Zola, mọi người còn thường gọi tôi là phù thủy xứ Sardinia, hai vị hẳn phải là Hoàng Tử Đen Alexander • Gascoyne và Lord Samele Ken • Istuka-dono?” Đôi mắt lười biếng dường như hơi sáng lên một chút, thần thái cung kính, đối với những Diệt Thần Vương Giả, cho dù là những phủ thủy đã đạt tới mức tối thượng cũng không có tư cách để ngồi nói chuyện ngang hàng.
“Nếu có thể thì xin hãy gọi tôi là Alec thôi. Có thể được gặp cô cũng là vinh hạnh của tôi, ma nữ điện hạ!” Alec cũng chẳng sĩ diện mà dùng lễ nghi và phương thức thăm hỏi đầy ưu nhã và ân cần phù hợp với thân phận quý công tử để chào hỏi.
“Còn tôi là Ken • Istuka! Sự mỹ lệ của cô khiến cho người tán thưởng, ma nữ điện hạ!”
“Ha ha ha, thì ra là vậy! Sự khác nhau nằm ở đây sao?” Nở một nụ cười thân thiện với Itsuka Ken, Lucretia • Zola quay về phía Alec và nói với một nụ cười xã giao: “Mặc dù một người có thể trở thành 『 Vua 』khi còn rất trẻ là một điều đáng để tự hào, thế nhưng nếu ngạo mạn đến mức khi gửi thư thông báo mà chỉ có một dòng ngắn ngủi là『 ngày mai tới quý địa, hi vọng được gặp 』 mà chẳng có lấy cả tên người gửi không phải là quá khả nghi sao? Nếu có thể xin hãy học tập thêm một chút từ Itsuka-dono, nếu có thể học thêm một chút về phong độ thân sĩ từ ngài ấy thì thật tốt quá, nếu ngài không muốn danh hiệu ‘Hoàng Tử’ mình đang có phải khóc thầm.”
Châm chọc một vị vua mà chẳng có chút sợ hãi nào, phù thủy xứ Sardinia thật sự hiểu quá rõ về lòng người, 100 năm tuổi đời đã cho cô một kho tàng phong phú đến tận cùng về tri thức lẫn kinh nghiệm.
“Nếu thế thì thật đáng tiếc, bà già! Bởi vì đây không phải sự ngạo mạn mà là thói quen ác liệt thường thấy khi cư xử với các nữ sĩ của Hoàng Tử Đen. Xin đừng phiền lòng!” Lần này, người mở miệng là Alice, cô nói với giọng đầy vẻ oán trách và bất mãn, sau đó lại lập tức phun nọc độc về phía Alec: “Đúng là… Nếu như vậy còn không bằng không hẹn trước. Xem ra so với vẻ bề ngoài thì ở bên trong, ngài lại là một người hoàn toàn chẳng biết cách cư xử gì với phụ nữ. Những kiểu nói lịch sự và tâng bốc của anh chẳng khác gì kiểu nói chuyện ngu ngốc của một đứa học sinh mới lớn đang học đòi.”
“Nhiều chuyện! Ai cần cô xen vào chuyện của tôi? Lucretia • Zola, hôm nay chúng tôi tới đây vì có một chuyện quan trọng muốn nhờ cô giải đáp!” Bỏ qua những lời chê bai dè bỉu của Alice, Alec trực tiếp nhảy vào chủ đề chính và bắt đầu hỏi: “Về thân phận của Guinevere, về mối quan hệ giữa quân thần của『 thép 』Lancelot với các nữ phù thủy như các cô, còn có…” Alec còn chưa kịp nói tiếp thì đã bị Itsuka Ken vỗ một cái vào vai: “Tôi nói… chẳng lẽ anh không biết cách trao đổi nào tốt hơn sao? Anh hỏi nguyên một tràng như thế thì người ta biết phải trả lời cái nào trước bây giờ? Hơn nữa anh dự định để cả ba người bọn tôi đứng chung với anh ở ngoài trời như thế này mà trao đổi sao?”
“Ây… Nói cũng đúng! Là tôi hơi vội. Nếu vậy…” Alec im lặng nhìn về phía Zola, thế nhưng đối phương lại thở dài và lắc đầu: “Haizz…, thôi được rồi! Tôi đã hiểu. Xem ra đã xảy ra chuyện gì đó rắc rối. Khi nghe nói có một Campione đang thăm dò về chén thánh từ bốn năm trước, tôi đã biết sẽ có ngày này. Nếu không ngại thì mọi người hãy vào trong hàn xá của tôi trước đi.”
Dường như vì cảm thấy vô cùng thất vọng đối với người mang danh ‘Hoàng Tử’ là Alec, nên sau khi nói xong, Zola chỉ hơi gật đầu với Itsuka Ken và Alice một cái rồi trực tiếp quay người đi vào trong nhà.
Đối với việc Campione, vua của loài người, đến tận nhà mình để tìm hiểu về điều gì đó như thế này, theo lễ nghi, việc pha trà là tất yếu. Nên khi cả bốn người đều đã vào trong phòng khách, Zola bèn đi pha chút trà, mùi thơm thoang thoảng đặc biệt của trà lài dần lan tỏa trong phòng khách. Sau khi Zola ngồi xuống, Alec lại không kịp chờ đợi mà hỏi ngay: “Thưa tiểu thư Lucretia • Zola, chuyện đầu tiên mà tôi muốn hỏi là về chuyện của Guinevere, bởi vì trước khi tôi tới đây, đã có một người tự xưng là Guinevere tới tìm tôi. Cô ta nói về chuyện của chén thánh và quân thần của thép, cho nên tôi muốn xin sự giải đáp từ cô.”
“Quả thật y như những lời đồn: cậu chẳng hề biết cách cư xử như thế nào cho tốt với phụ nữ, Hoàng Tử Đen ạ! Thế nhưng giờ tôi sẽ không so đo với cậu về điều đó, vì nếu đã có tới 2 campione đến tận ngôi nhà này chỉ vì muốn một vài câu trả lời từ tôi, tôi sẽ biết điều mà trả lời thẳng thắn. Nếu nói về Guinevere, điều đầu tiên, cô ta là một tồn tại vốn dĩ nên trở thành nữ hoàng của các 『 Thánh Tổ 』. Cô ta mang trong mình một nửa dòng máu của thần linh, là con gái của thần, là tồn tại vượt qua khái niệm về nhân loại và nữ tính. Tôi nghĩ cả Alice cũng chưa từng được nhìn thấy cô ta một lần nào, đúng không?”
Alice nghe vậy thì gật đầu, Alec lại không nhịn được mà tiếp tục hỏi: “Nếu nói như thế thì cô ta hẳn phải có mối quan hệ gì với cô, tiểu thư Lucretia • Zola?”
“Chúng tôi từng là cộng tác với nhau trong việc nghiên cứu một chủ đề… Đã từng, khi cô công chúa đó vừa chuyển sinh chưa được bao lâu thì cô ấy từng đến tìm và đề nghị với tôi: ‘nếu như cô có hứng thú với 『 thép 』, vậy có muốn cùng tôi tìm kiếm 『 Vị vua xuất hiện ở nơi tận cùng của thế giới (King Who Manifests At the World's End) 』hay không?”
“『 Strongest of Steel (Tối Cường ‘Thép’) 』? Đây là vấn đề thứ ba của tôi, chẳng lẽ cô gái tên là Guinevere đó thật sự có mối quan hệ đặc biệt với『 Strongest of Steel 』?” Nhận được câu trả lời bất ngờ, đừng nói là Alec, cả Itsuka Ken cũng bắt đầu cảm thấy hứng thú. Vấn đề này đã được nhấc lên khi cả ba còn ở trên xe lửa, thế nhưng cuối cùng cũng chẳng đi đến đâu vì hoàn toàn không có manh mối gì, nếu như bây giờ có thể biết được câu trả lời rõ ràng hơn từ phù thủy xứ Sardinia thì không còn gì tốt hơn.
“Vị vua xuất hiện ở nơi tận cùng của thế giới, vị thần 『 thép 』mạnh nhất trên cõi đời này, vua của sự kết thúc v…v… Những thông tin hay sự hiện hữu của ông ta chỉ có những phù thủy, pháp sư, tu sĩ cổ xưa nhất mới có thể biết được một chút. Mặc dù có thể sự hiểu biết của họ về 『 Strongest of Steel 』hơi khác biệt với nhau, thế nhưng có một điều mà tất cả họ đều biết, 『 Strongest of Steel 』 là kẻ thù trời sinh của tất cả các campione. Là Heretic God mạnh nhất của『 thép 』, được sinh ra để giết sạch tất cả những kẻ Diệt Thần. Có thể nói hắn là —— Người Anh Hùng Vĩ Đại Tiêu Diệt Triệt Để Các Quỷ Vương (The Devil King - Exterminating Hero Artos), đây là danh xưng khái quát nhất về vị thần đó.”