“Không phiền nếu như tôi ngồi ở đây chứ?” Nhìn vẻ mặt giật mình của Kusanagi Godou, Itsuka Ken cười nói, rồi sau đó trực tiếp ngồi xuống mà không đợi Godou trả lời.
“Alter, gọi giúp ta một ly trà sữa.” Itsuka Ken nói với Alter.
Khẽ gật đầu, Alter quay người đi về phía quầy bán hàng và cũng là quầy tiếp tân của cửa tiệm để gọi món.
“Lần đầu gặp mặt! Hẳn cậu rất khó hiểu tại sao hai người như chúng tôi lại đến cái nơi như thế này. À, thực ra là vì tôi bị phiến đá mà cậu đang cầm thu hút nên muốn tới đây để xem một chút.”
“Hả! A.. ơ… Khoan! Nhật ngữ?!!!”
“Lạ lắm sao? Thế nhưng với những người như chúng tôi, ngôn ngữ căn bản không phải là vách ngăn đáng ngại gì lắm trong việc trao đổi.”
“ ‘Những người như chúng tôi’ là có ý gì?” Kusanagi Godou bày tỏ rằng mình không hiểu lắm những điều Itsuka Ken vừa nói, cậu thật sự có chút nghi hoặc.
“Đúng! ‘Những người như chúng tôi’! Tôi nghĩ nếu cậu không hiểu thì chẳng được mấy chốc nữa thì cậu cũng sẽ hiểu thôi. Được rồi! Nếu như cậu không ngại, có thể cho tôi xem một chút phiến đá cậu đang cầm trên tay được không?” Itsuka Ken hỏi.
“Cái này sao? Có thể! Cũng không phải là vật gì quan trọng! Thế nhưng mà thứ này rốt cục là cái gì?” Có vẻ như vì dây thần kinh số 8 có chút thô nên Kusanagi Godou không hề có chút ý thức phòng bị nào mà trực tiếp đưa phiến đá mà mình đang cầm cho Itsuka Ken quan sát, ngoài ra còn bày tỏ rằng mình cũng rất muốn được biết một chút gì đó về phiến đá này.
“Phiến đá này là một đạo cụ, một vật dụng chỉ có ý nghĩa với loại người như chúng tôi. Đối với những người bình thường như cậu thì nó chẳng có ý nghĩa gì hết ngoài tính khảo cổ. Cậu không tìm hiểu được gì từ nó cũng là chuyện bình thường.”
“Nói vậy cũng có khác gì không nói đâu ~ ?” Nghe cái kiểu nói không đầu không đuôi thần thần bí bí của Itsuka Ken, Godou thở dài đầy vẻ bất đắc dĩ, có vẻ như là cậu cuối cùng cũng quyết định từ bỏ sự tò mò của mình với phiến đá thần bí này: “Thôi được rồi! Không biết được cũng chẳng sao! Dù sao tôi tới đây cũng là vì muốn đem trả nó cho người khác, biết cũng chẳng có ý nghĩa gì!”
“Tâm thái thật đúng là phóng khoáng ah! Thế nhưng nếu lỡ như vật này có thể giúp cho cậu trở thành siêu nhân mà cậu lại chẳng biết gì về nó, vậy thì chẳng phải cậu có thể sẽ để lỡ mất cơ hội sao?”
“Haaa? Cậu nhìn tôi có giống như người bị Chuunibyou không? Hơn nữa còn là bị bệnh nặng tới như vậy? Vả lại thứ này vốn không phải của tôi, cho dù nó có thể giúp tôi biến thành siêu nhân hay không thì hết ngày mai, tôi cũng phải trả lại nó cho người khác. Đây chỉ là đồ mà người khác nhờ ông nội của tôi giữ giùm và giờ muốn lấy về mà thôi.” Hoàn toàn không thèm để ý đến điều Itsuka Ken vừa nói, Godou phất phất tay để biểu thị là mình không tin, chẳng muốn quan tâm và cũng chẳng có hứng thú chút nào về điều đó.
“Thật vậy sao? Vậy nếu như ngay lúc này, tôi có khả năng giúp cho cậu trở thành siêu nhân thì sao? Nếu như điều này là sự thật thì cậu sẽ quyết định như thế nào?” Nhẹ nhàng vuốt ve lấy phiến đá, Itsuka Ken cười và nhìn thẳng vào mắt Godou rồi nói.
Nhìn ánh mắt của Itsuka Ken và nghe cậu nói như vậy, Godou cảm thấy nao nao, nhưng ngay sau đó, Godou thở dài bất đắc dĩ và nói: “Nếu vậy thì tôi thà làm người thường còn hơn! Biến thành siêu nhân rồi mỗi ngày lại phải bay qua bay lại để giúp người thường cái gì… Mệt chết đi được! Năng lực càng cao thì trách nhiệm càng lớn, ngu si có đôi lúc cũng là chuyện tốt! Hơn nữa, cái chuyện đó làm sao có thể là thật chứ?”
“Vậy sao? Nói cũng đúng! Dù sao nếu không thấy tận mắt thì sẽ chẳng có người bình thường nào tin vào chuyện này. Thế nhưng mà Godou ơ, cậu mang bản chất của những kẻ như thế, cho nên mọi thứ sẽ đến với cậu nhanh thôi. Sớm muộn rồi cậu cũng sẽ biết, những lời tôi vừa nói kia là thật hay giả dối.” Lúc này, Alter đã bưng ly trà sữa mà Itsuka Ken muốn về và đưa tới trước mặt cậu.
“Đúng rồi! Nói đi cũng phải nói lại! Ở độ tuổi như cậu hiện giờ mà đi một mình đến Italy như vậy thật không có gì sao? Hay là trước kia cậu cũng đã từng tới nơi này rồi?” Gạt chuyện của phiến đá qua một bên, Itsuka Ken cầm lấy tách trà của mình và nhấp một ngụm rồi nói sang chuyện khác.
“Không hề! Tôi chưa bao giờ tới Italy, đây là lần đầu tiên tôi tới nơi này, cũng tại vậy mà tôi chẳng hiểu chút tiếng Ý nào. Việc trao đổi thật sự khá là phiền toái, nhưng vẫn ổn.”
“Vậy người nhà của cậu đồng ý sao?”
“Ngoại trừ đứa em gái còn đang tức giận ở nhà của tôi thì không ai phản đối. Cha mẹ tôi chẳng bao giờ thèm để ý đến chuyện này. Vốn dĩ người nên tới nơi này là ông nội của tôi, thế nhưng tôi cảm thấy rằng nếu như ông tới đây thì có lẽ gia đình tôi sẽ có chuyện lớn. Thậm chí có thể sẽ dắt thêm một đống rắc rối về nhà nên đành phải đi thay ông.” Nhớ tới cái tính hào hiệp đến quá đáng và năng lực giao thiệp tốt đến đáng sợ của ông nội mình, Godou thở dài.
“Xem ra cậu cũng thật vất vả.”
“Tôi cũng nghĩ vậy đấy! Chỉ là không có cách ah…”
Hai người thiếu niên, mặc dù chỉ mới gặp nhau lần đầu, thế nhưng, hoàn toàn tự nhiên, họ trò chuyện và trao đổi với nhau một cách vô cùng hợp duyên tựa như hai người bạn tốt. Ở bên cạnh, Alter chỉ ngồi im lặng và lắng nghe, không hề phát biểu bất cứ ý kiến và cái nhìn nào của mình. Trong suy nghĩ của Godou, cô gái mặc đồ đen có mái tóc màu bạc trong vắt này có lẽ là nữ hầu hoặc là bảo tiêu của thiếu niên trước mắt. Trong suy nghĩ của Godou vào thời điểm hiện tại, kỵ sĩ hay hiệp sĩ gì đó vẫn chỉ là một khái niệm quá xa đối với Godou, hầu như chỉ là một từ ngữ còn nằm trong từ điển. Cậu sẽ không gắn ghép nó với bất cứ sự vật có tính chất hiện đại nào, vì thế dùng nữ hầu hoặc là bảo tiêu để hình dung cũng đã là cực hạn với cậu.
Thời gian dần trôi qua, Kusanagi Godou cuối cùng cũng dùng xong bữa điểm tâm của mình. Đem phiến đá cất vào trong túi hành lý, cậu có chút lúng túng, gãi đầu rồi nói: “Ừ thì… Rất cao hứng vì có thể gặp được cậu ở đây, thế nhưng bây giờ, tôi…”
“Muốn trả phiến đá đó ngay bây giờ sao?”
“Cũng không phải! Lần đầu tới Italy, tôi định đi dạo chơi đâu đó quanh đây một chút, còn phải mua một chút quà gì đó về cho em gái để xin lỗi vì đã thất hứa. Còn về phiến đá này thì tôi dự tính chờ đến ngày mai rồi mới bắt xe lửa để tới thị trấn mà chủ nhân nó đang sống để trao trả, nói chung là tôi định chờ tới mai mới trả phiến đá này.”
“Thật sao? Nếu vậy thì cậu không ngại việc chúng tôi nhập bọn với cậu chứ?” Itsuka Ken cười nói.
Nghe Itsuka Ken nói như vậy, Godou có chút giật mình.
“Đừng ngạc nhiên như thế chứ? Dù sao cậu cũng không biết tiếng Ý, có chúng tôi đi chung chẳng phải sẽ tiện hơn rất nhiều sao? Hơn nữa chẳng phải cậu cũng nói là muốn tìm Lucretia • Zola để trả phiến đá đó sao? Trùng hợp là hiện giờ, tôi cũng đang có chuyện muốn tìm cô ấy, cho nên chúng ta hoàn toàn có thể đi chung. Cùng mục tiêu với nhau mà.”
“Hả? Vừa nãy tôi có nói qua chuyện đó sao?”
“Cậu thật đúng là đãng trí. Mới nói xong chưa được bao lâu đã quên rồi?”
“Aha… Thật xin lỗi! Có đôi khi đầu óc thật có chút không tốt!” Lúng túng xoa xoa mũi của mình, Godou cười ngượng rồi lấy ví ra chuẩn bị tính tiền.
“Tiền ăn tôi đã trả rồi. Coi như tôi mời cậu một bữa!”
“Không nên! Không nên! Lẽ ra phải để tôi mời hai người mới đúng…”
“Ha ha! Không cần phải ngại! Dù sao tôi cũng không phải là mời không. Nói không chừng chút nữa, cậu sẽ phải ‘ra máu’ rất nhiều đó.”
“Ây… Nếu vậy thì xin giơ cao đánh khẽ, chừa lại cho tôi chút tiền để mua vé máy bay với xe lửa để trả đồ với về Nhật…” Kusanagi Godou hơi lúng túng nói đùa với Itsuka Ken, sau đó thở dài thỏa hiệp. Dù sao thì cậu không phải là người chi li hay để ý mấy chuyện nhỏ, cùng lắm thì mai mốt mời người ta ăn lại một bữa là được. Chỉ là Godou hoàn toàn không biết, về sau, thứ cậu phải trả không phải chỉ là mời ăn một bữa đơn giản như cậu đang tưởng tượng. Có thể là cậu thật sự sẽ phải ‘ra máu’ nhiều lắm.
“Yên tâm đi! Nếu như không đủ tiền thì cùng lắm cậu ở đây làm công tạm một thời gian để kiếm là được rồi. Ha ha!!
“Tôi không biết làm bảo tiêu, đương nhiên cũng không biết làm bảo mẫu!”
“Ầy! Đừng xem thường mình như thế, cậu có thiên phú lắm đấy, Godou-kun à!”
“Nếu vậy thì tôi thà không có còn hơn! Mà tại sao tôi có mà cậu lại biết trong khi tôi cũng không biết? Hơn nữa gọi tôi Godou là được rồi, đừng… Ah! Đúng! Từ nãy đến giờ tôi vẫn còn chưa biết tên cậu… Ô? Cũng không đúng! Tôi nhớ là tôi cũng chưa từng giới thiệu cho cậu biết tên của tôi? Làm sao cậu biết?” Kusanagi Godou giật mình nói. Mặc dù ngoài mặt thì cậu có vẻ rất kinh ngạc, thế nhưng mà ở trong lòng thì lại nghĩ thầm ‘chắc có lẽ là mình lại quên mất rồi?’.
“Tôi nói, cậu đãng trí thì cũng phải có mức độ chứ? Kusanagi Godou, ông nội gọi là Kusanagi Ichirou, ngoài ra còn có một cô em gái dễ thương nhưng hung dữ với anh hai gọi Kusanagi Shizuka… Cậu nói xong thì đều đã quên mất rồi? Cho dù là thỉnh thoảng cậu mới nói lẻ tẻ từng thứ thì đó cũng không phải là lý do để cậu có thể quên nhanh tới như vậy chứ? Cậu là cá vàng sao?”
“Tôi thật sự nói nhiều tới như vậy?” Mồ hôi hột ứa ra trên trán của Godou, cậu thật sự bắt đầu cảm thấy có chút lo lắng cho cái chứng hay quên của mình rồi.
“Đương nhiên! Bằng không thì cậu nghĩ tôi làm sao biết tên cậu và người nhà của cậu rõ như vậy?”
“Ây… Thật sự là do tôi quên mất sao?” Vừa nói nhỏ, Godou vừa cố gắng nghĩ lại cuộc đối thoại vừa rồi, chỉ là đến cuối cùng thì cậu chẳng thể nhớ được gì hết ráo. Cậu đành phải chịu thua mà bước ra ngoài quán ăn, Itsuka Ken và Alter thì đi theo phía sau của cậu.
“Master, tôi thật sự không hiểu được mục đích của ngài là gì khi làm việc này. Đối với những kẻ thuộc tầng lớp hạ đẳng như vậy, tại sao phải lãng phí tinh lực và thời gian nhiều như thế?”
“Bởi vì như thế mới càng thêm thú vị. Hơn nữa, ai nói với em rằng cậu ta thuộc tầng lớp hạ đẳng? Coi như hiện tại là vậy, tương lai cũng chưa chắc là vậy. Nói không chừng thì chẳng cần bao lâu nữa, cậu ta cũng sẽ là một Tân Vương, dĩ nhiên, đó là khi cậu ta có lựa chọn chính xác, bằng không sống được hay không cũng thành vấn đề.”
“Ngài tính đào tạo cho cậu ta trở thành thủ hạ tâm phúc của ngài?”
“Đừng đùa, Alter! Ta làm gì có nhiều thời gian tới mức để làm việc đó? Chỉ là vì nếu như trung tâm của lốc xoáy bị tản mất, những thứ vốn phải bị cuốn vào trong đó sẽ trở nên rải rác, đến khi đó ta lại phải tự mình chạy đi tìm. Vất vả lắm! Ta nói vậy, em đã hiểu được chưa?”
Đôi mắt chợt lóe, Alter không truy vấn nữa. Thân là vĩ đại bất diệt quân thần, Alter rất thông minh, cô đại khái đã bắt đầu hiểu được một chút mục đích của Itsuka Ken là gì rồi.