Trong luồng gió lồng lộng mang theo đôi chút vị mặn của biển, trên một bãi cát nào đó của đảo Sardinia, một thiếu niên đặc biệt có vẻ ngoài khoảng chừng 15 tuổi đang lẳng lặng ngắm nhìn mặt biển mênh mông và thì thào: “… lại có thể khiến cho máu nóng trong người ta sôi lên, rốt cục là tồn tại nào đó (Tiếng Ý)?”
Làn da màu trắng ngà, mái tóc đen dài đến vai, mi tâm có vân ấn, lớp áo choàng dài phong sương cổ lão và cách ăn nói quái dị đầy lão thành, đây là một thiếu niên kỳ lạ. Xin thứ lỗi cho việc dùng từ ‘kỳ lạ’ để hình dung một người, thế nhưng người thiếu niên này thật sự rất kỳ lạ, kỳ lạ đến mức khiến cho người ta có cảm giác rằng kẻ này không nên thuộc về nơi trần thế.
“Người ở bên kia, xin dừng bước! —— xin tha thứ vì sự quấy rầy đột ngột, thế nhưng có thể cho phép tôi được hỏi vài câu không?” Khi thiếu niên quyết định kết thúc việc ngẩn người và cất bước định đi thì bất chợt có một giọng nói thanh cao nhưng có chút ngạo mạn xen lẫn với sự áp bách chợt vang lên từ sau lưng, thế nhưng, cậu không dừng bước.
Mái tóc dài màu hoàng kim khẽ đung đưa theo từng làn gió biển. Trong bộ váy đỏ đắt tiền, sự hoa mỹ và cao quý không ngừng tỏa ra theo từng tia nắng mặt trời đang chiếu rọi. Khí chất cao quý hồn nhiên thiên thành xen lẫn chút uy nghiêm, nét kiêu hãnh và tự tin tỏa ra từ trong cốt tủy, thiếu nữ tựa như một nữ hoàng thật sự chậm rãi bước về phía thiếu niên, chỉ là giờ khắc này, nét mặt của cô tràn đầy ngưng trọng.
“Thật vui, nhưng cũng có thể là thật bất hạnh khi phải gặp cậu ở đây, thế nhưng có thể nói cho tôi biết về những gì mà cậu đã làm trong ba ngày qua hay không? Hoặc cậu nên thành thật nói cho tôi biết về tung tích của 『 Heretic God 』 đang ở đâu trên hòn đảo này, được chứ? Tất cả những nơi đã từng có sự xuất hiện của thần linh trong ba ngày qua là Bosa, Orgosolo và Barumini. Vì sao luôn luôn có sự xuất hiện của cậu? Chẳng lẽ đó là điều ngẫu nhiên thần kỳ nào đó của thần linh sao?” Dùng giọng khẳng định để nói ra câu nghi vấn, thiếu nữ có tên là Erica Blandelli dùng thái độ tuyệt đối tự tin để phát ra lời tuyên án của mình với người trước mặt.
“Tôi là Erica • Blandelli, đại hiệp sĩ của liên hợp 『 Copper-Black Cross 』 của Milan. Cho dù ở vùng đất vắng vẻ nơi phía nam này, tổ chức của tôi cũng có không ít thành viên đang cư ngụ và làm việc tại đây. Trong ba ngày qua, đã có không ít người của tôi thấy cậu trên đất này, mọi cử động của cậu đều nằm dưới mí mắt của tôi. Nếu vậy, cậu có gì muốn giải thích hay không?” Giọng nói đầy tự tin, Erica nhìn chăm chú về phía thiếu niên, thế nhưng, thiếu niên không trả lời. Từ đầu đến cuối, thiếu niên hoàn toàn không hề có chút phản ứng nào đối với những lời nói của Erica, thậm chí ngay cả việc quay lưng lại để nhìn cô một cái cũng chẳng màng, đây quả thật là một sự coi rẻ trần trụi.
Thế nhưng, đối với sự coi rẻ của thiếu niên, Erica hoàn toàn không tức giận, ngược lại bắt đầu nở một nụ cười đầy cao ngạo và nói: “Ara… cho dù tôi đã nói nhiều đến như vậy rồi mà vẫn quyết định giữ im lặng sao? Thật hết cách! Nếu việc chờ đợi trong hòa bình đã không thể đem lại hiệu quả, vậy thì xem ra cuộc trao đổi này phải dùng kiếm để tiếp tục thôi. Nói lý lẽ với một người chẳng muốn nói lý với mình thì đúng là đàn gảy tai trâu.”
Vóc người nhỏ nhắn nhưng lại hết sức hoàn mỹ của Erica bắt đầu trở nên thẳng băng, những lời ngâm xướng tựa như thánh âm chợt cất lên từ trong đôi môi nhỏ: “Đến đây, hỡi sư tử của thép. Sinh vật biểu trưng cho ý chí của sư tử, chất thép mang lấy bản chất tinh hoa của chiến tranh.” Chiếc đầm dạ hội hoa lệ lập tức biến thành chiếc một áo ngắn với những đường vân đen đỏ xen kẽ nhau cùng chiếc quần bó sát thân màu đen thon gọn. Quang mang diệu thiểm, một ma pháp trận với những đường vân tỏa ra ánh sáng đỏ rực hiện ra trước mặt Erica và một chiếc đầu sư tử màu thép bạc nhô ra từ trong đó.
“… hưởng ứng lấy bàn tay và giọng nói này của ta! Tên của ngươi là Cuore Di Leone, chiến binh kế thừa trái tim của vua sư tử.” Trong tiếng gầm thét của chiếc đầu sư tử màu thép bạc, Erica đưa tay vào trong chiếc hàm mở rộng của con sư tử. Cô quát nhẹ một tiếng và một thanh kiếm mảnh lóe lên những tia sáng màu bạc được cô rút ra.
“Hiệp sĩ Erica • Blandelli thề rằng, ta sẽ đáp lại sự trung thành của ngươi bằng sự vũ dũng và tinh thần của hiệp sĩ.” Sau khi ánh hào quang biến mất, thiếu nữ, với thanh kiếm của mình trong tay, đã hoàn toàn sẵn sàng cho việc chiến đấu sắp xảy ra tiếp đó. Cô buông ra tối hậu thư của mình: “Cơ hội cuối cùng: nói cho tôi biết tất cả, hay là chúng ta sẽ có một cuộc chiến ngay tại đây.”
Rốt cục, thiếu niên cũng chậm rãi xoay người lại và nhìn về phía Erica. Trên gương mặt của thiếu niên lúc này hiện lên một nụ cười nhợt nhạt thong dong đầy lão thành không phù hợp với tuổi: “Thật đúng là một đứa nhỏ không biết tuân thủ lễ nghi gì cả. Tuốt kiếm và chỉ thẳng về phía ta, ngay cả những chiến binh dũng mãnh nhất mà ta từng biết trước đây cũng chẳng có ai dám làm loại tráng cử hỗn xược này. Những kẻ vô tri có đôi khi thật ghê gớm.”
“Ara… Tự tin vào thực lực của mình đến thế sao?” Đối với lời cảnh báo của thiếu niên, Erica chỉ đáp lại bằng một nụ cười nửa miệng. Ưỡn ngực và bước nhẹ về phía trước, đôi mắt của Erica không hề bỏ qua mất cứ chuyển động nào của thiếu niên. Đôi tay cong lên và thanh kiếm bắt đầu tỏa ra những tia hào quang, đây là điềm báo cho một đòn tấn công sắp xảy đến.
“Nếu đã có thể không ngại ngần mà thể hiện sự khiêu khích như vậy, vậy hẳn cậu đây sẽ không ngại khi tôi, Erica • Blandelli, dùng danh tiếng của bản thân và thanh Cuore • Di • Leone đang cầm này để ngỏ lời tuyên chiến chứ? Là hiệp sĩ, tôi sẽ không để ai chạy thoát khỏi cuộc quyết đấu với mình, cho dù đối thủ mạnh mẽ đến nhường nào.”
“Ha ha ha, thật thú vị! Lời nói của cô khiến tôi có hứng. Nhưng đáng buồn thay, tôi đã không còn thời gian để phung phí ở đây nữa.”
“Ôi chao ~ ! Chưa bao giờ có ai dám từ chối lời mời quyết đấu của tôi. Phải trải nghiệm cái cảm giác bị khước từ lần đầu tiên ở một nơi không ngờ được như thế này, thật đúng là khuất nhục không sao tưởng nổi!”
“Đừng nói như thế nha! Nếu cô thật sự có thời gian và còn có thể gặp lại, tôi cũng không ngại chơi với cô. Thế nhưng bây giờ ——” Đem ánh mắt chuyển về phía sau lưng của Erica, thiếu niên nở một nụ cười trêu cợt và nói tiếp: “… có một thứ rắc rối hơn muốn xuất hiện rồi.”
Ngay khi thiếu niên vừa nói xong thì một tiếng gầm thét điếc tai chợt vang vọng khắp thành phố.
『 hống hống hống hống hống hống hống hống hống hống hống hống hống hống hống hống hống hống hống hống hống rống!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! 』
“RẦM!!!!!” Một tiếng va đập cực lớn vang lên. Tròng mắt của Erica co thắt lại, cô lập tức chuyển người và nhìn về phía sau lưng. Một con 『 Lợn Rừng 』! Một con 『 Lợn Rừng 』 khổng lồ có chiều dài tối thiểu là 50m, từ dưới biển, đang dùng tư thái hủy thiên diệt địa để xông tới và lao thẳng vào trong thành phố. Tất cả những nơi nó đi qua, bất luận có là công trình kiến trúc to lớn và rắn chắc đến mức nào, cũng đều bị đập thành phế tích.
“Đó… là Dị Thần? Không! Là thần thú?”
“Ha ha, là gì chứ? Tại sao cô không tự mình tìm hiểu và nhìn bằng chính mắt mình đi? Nếu như số phận cho phép, chúng ta sẽ còn gặp lại, cô bé thú vị!”
“Cái gì…?” Khi Erica còn chưa kịp phản ứng thì thiếu niên đang đứng sau lưng cô đã biến mất. Đã không còn thời gian để chú ý đến thiếu niên kia nữa, lúc này, Erica phải dành tất cả sự tập trung của mình cho mục tiêu phía trước.
Gạt phắt chuyện của thiếu niên qua một bên, đôi mắt của Erica nhìn chằm chằm vào thần thú khổng lồ đang phá phách ở trước mắt. Mục tiêu của cô khi rời Milan để đến đây là vì muốn dùng việc phải đối mặt với Dị Thần để tạo áp lực cho chính mình mà rèn luyện bản thân, giờ, mục tiêu đã xuất hiện, cô không có lý do gì để đi chú ý một người không liên quan nữa. Tối thiểu thì trước mắt, thiếu niên đã không bày tỏ ra bất cứ dấu hiệu nào có liên quan đến dị thần, và cũng không tạo ra bất cứ sự kiện nguy hiểm nào đối với thành phố này, còn thần thú trước mắt, nếu không nhanh chóng ngăn cản thì chỉ cần vài phút nữa thôi, thành phố biển này có lẽ sẽ phải xóa sổ.
“Bay lên, hỡi trường ngoa của Hermes!” Vứt bỏ mọi ý nghĩ của mình về thiếu niên kia, Erica sử dụng chú thuật để nhanh chóng di chuyển đến vị trí đối diện với thần thú heo rừng.
『 hống hống hống hống hống hống hống hống hống hống hống hống hống hống hống hống hống hống rống!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! 』 Tiếng gầm rú của con heo rừng vẫn tiếp tục vang lên. Chỉ là tiếng gầm rú mà thôi, thế nhưng những kiến trúc chung quanh đều dao động kịch liệt mỗi khi âm thanh lan đến. Lúc này, con vật khổng lồ đã ngừng việc phá phách ở khu vực vắng vẻ của rìa ngoài thành phố và bắt đầu tiến sâu vào bên trong. Nếu như để nó tiến vào khu dân cư trung tâm, sẽ có vô số những người dân bình thường phải mất mạng oan uổng. Nghĩ vậy, Erica tăng nhanh tốc độ.
Nhảy lên nóc của một tòa nhà đối diện khá xa với thần thú khổng lồ, Erica nhíu mày nói nhỏ: “… đúng là thần thú, tương tự với ba con ở ba nơi trước đó!” sau đó, cô lập tức rút kiếm và ngưng tụ chú lực. Cô thì thào: “Thế nhưng bất kể là thứ gì, nếu đã là kẻ thù vậy thì không có lý do gì để phân vân và e sợ nữa! Lên thôi! Để ta xem bản thân có thể làm được những gì với cái thứ này!”
Thanh kiếm màu bạc dài và mảnh của Erica bắt đầu lóe lên những tia hào quang. Bước nhẹ về trước một bước, cô vung mạnh thanh kiếm của mình một cái, một đường kiếm khí hình trăng khuyết màu đỏ thẫm phun ra và bắn về phía con heo rừng.
“BÙM ————!!!” “ÉCCC ——————!!!” Kiếm khí đã trúng đích, con vật khổng lồ hét lên một tiếng đầy đau đớn và quay đầu lại nhìn về phía Erica. Nó trợn đôi mắt khổng lồ và đỏ rực của mình lên và thét lên giận dữ. Bốn chân căng lên, nó chợt lấy đà và xông về phía cô.
“Hỡi trái tim của vua sư tử, đáp lại sự vũ dũng của ta đi!! ———— Cuore • Di • Leone!!!” Đôi mắt lóe lên sự kiên nghị và cứng cỏi, Erica mặc kệ sự đe dọa và áp lực ùa tới từ lợn rừng mà tiếp tục đợt tấn công của mình. Từng lần từng lần một, cô lần lượt chém ra vô số kiếm khí, cái sau mạnh hơn cái trước, cô muốn dùng tất cả sức mạnh của mình để trì hoãn bước chân của nó lại, nếu có thể khiến cho nó kiêng dè và tạm dừng lại thì càng hay hơn, vì như thế thì cô sẽ có thời gian để chuẩn bị cho thuật thức phong ấn. Cô đã từng làm việc này rất nhiều lần cùng với đồng đội của mình trước đây, nên lần này cô cho rằng nếu không có gì ngoài ý muốn, dù chỉ có một mình, cô cũng có thể hoàn thành việc này mà không có trở ngại gì cả.
Thế nhưng, mọi chuyện không hề xảy ra theo mong muốn của Erica. Thần thú heo rừng này có sức mạnh ngoài mức cô tưởng tượng. Trước những đòn tấn công liên tiếp và càng lúc càng mạnh của cô, heo rừng vẫn không hề chùn bước, nó xông về phía cô với tốc độ càng lúc càng nhanh. Những đòn tấn công của Erica dường như chỉ càng thêm kích thích sự hung tợn ẩn chứa bên trong của thần thú lợn rừng.
『 hống hống hống hống hống hống hống hống hống hống hống hống hống hống hống hống hống hống rống rống!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! 』 Trong tiếng gào thét, đôi răng nanh của lợn rừng đâm sầm vào tòa nhà mà Erica đang đứng. Tòa nhà bị gãy làm đôi và nát vụn dưới xung lực mạnh mẽ của thần thú heo rừng. Bị ảnh hưởng của luồng xung lực khổng lồ này, Erica trượt chân và bị văng khỏi sân thượng của tòa nhà đang gãy vỡ.
Trong khi cô đang chới với và chuẩn bị ổn định lại cơ thể mình để tiếp tục cuộc chiến với heo rừng, bỗng nhiên, cô cảm thấy thân thể của mình chợt nhẹ và một giọng nói từ tốn cất lên từ bên cạnh, một giọng nói quen thuộc mà cô đã không ngừng mơ tới nó suốt sáu năm qua: “Xem ra em vẫn còn phải cố gắng nhiều cho việc trở thành một ngự thân kỵ sĩ hợp cách đó, kỵ sĩ dự khuyết của ta ~ ! Chật vật như thế này thật không thích hợp với hình tượng của em chút nào!”
“————!!” Đôi mắt trợn to với vẻ bất khả tư nghị, Erica mặc kệ tất cả mà quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra, và trước mắt cô, vị vua mà cô mơ ước và chờ đợi suốt sáu năm qua đang nhìn cô với nụ cười trêu ghẹo của mình.