“———— rốt cục thì chuyện này là như thế nào?! Cái thứ đó thật sự là thần thú? Làm sao cậu ta biết? Hơn nữa trong tình huống này mà lại chơi mất tích? Rốt cục cậu ta bỏ đi đâu rồi?” Vừa vội vàng chạy trốn và quan sát những chuyện đang xảy ra xung quanh, Kusanagi Godou nhịn không được mà lớn tiếng phàn nàn. Lần đầu tiên trong đời, cậu cảm thấy thế giới xung quanh của mình thật khó hiểu, vì vô số những chuyện lạ cứ liên tiếp ùa đến bên cạnh cậu mà chẳng hiểu vì sao.
Vốn chỉ vì muốn trả lại một món đồ thay cho ông của mình nên cậu mới tới hòn đảo Sardegna này với tâm thái là ‘đi du lịch một chút hẳn cũng không tệ’. Thế nhưng giờ, cậu chẳng còn giữ được tâm thái đó nữa. Mấy tiếng trước, cậu cảm thấy có thể gặp được và ngồi ăn chung một bàn thiếu niên có mái tóc màu tím bạc và nữ hầu có mái tóc màu ánh trăng kia cũng đã là một chuyện rất bất khả tư nghị (không thể ngờ tới), thế nhưng giờ, cậu còn cảm thấy bất khả tư nghị hơn. Cậu thấy cái gì? Một con lợn rừng dài hơn 50m!!! Mà cái tên đi cùng với cậu còn nói rằng đây là thần thú?
Thần thú là cái gì? Coi như Godou không thể hiểu được chính xác nó là thứ gì thì coi như chỉ thông qua sự tiêm nhiễm và hiểu biết đến từ anime, manga, sách vở, cậu cũng có thể đoán được một chút. Thậm chí coi như cậu dốt hơn nữa thì chỉ dựa vào mặt chữ, cậu cũng không thể nào hiểu sai. ‘Thần’ và ‘thú’, đây chẳng phải từ ghép dùng để chỉ loài ‘mãnh thú’ đạt tới mức ‘thần minh’ sao? Hơn nữa cậu cũng không đui, chỉ nhìn kích thước và sức tàn phá của con vật khổng lồ đang phá phách khắp thành phố này thì cậu cũng đã bắt đầu có được một chút khái niệm về việc cái gì được gọi là ‘thần thú’ rồi.
Không hề nghi ngờ, Godou đã hoàn toàn tin chắc rằng ‘thần thú’ là một thứ gì đó vô cùng ‘siêu đẳng’, ‘khủng khiếp’ và ‘nguy hiểm’. Đây là tất cả những định nghĩa của cậu về từ ‘thần thú’.
Cậu hoàn toàn không cho rằng mình hiểu sai, vì trong tình huống lúc này, cái con lợn rừng với thân hình to lớn đến mức không thể nào tưởng tượng nổi đang phá phách ở đằng kia hoàn toàn phù hợp với những định nghĩa đó. Tiếng gầm gừ có thể khiến cho toàn thành phố đều chấn động, bước chân mạnh mẽ khiến cho mặt đất phải vỡ ra, cơ thể khổng lồ và rắn chắc có thể khiến cho những công trình kiến trúc bị đụng phải đều phải vỡ nát, đây quả thực là một thứ vô cùng nguy hiểm.
Lúc đầu, Godou còn tưởng là mình chỉ đang gặp phải ác mộng. Thế nhưng khi cậu còn chưa kịp định thần lại thì cái tên đi cùng cậu đã trực tiếp quăng ra một quả bom khiến cho đầu óc của cậu bị nổ tới choáng váng. Cái gì mà cái thứ ở đằng kia là thần thú, rồi thì còn nhiều thứ tương tự như vậy như là thần linh, ma thuật sư, phù thủy… đều tồn tại ở thế giới này. Mặc dù rất không muốn tin, thế nhưng cậu không thể không tin. Nhìn cái thứ khổng lồ đang nhảy nhót rất là ‘vui sướng’ ở đằng kia, cậu không thể không chấp nhận rằng tất cả những thứ vốn chỉ nên tồn tại ở trong thần thoại này đều là thực.
『 những người như chúng tôi 』 —— hóa ra là vậy! Mặc dù là người có thần kinh khá là thô, thế nhưng Godou thật sự không ngu ngốc, giờ thì cuối cùng cậu cũng hiểu những lời đó có nghĩa là gì rồi. Hóa ra cái tên kia cũng là một tồn tại khó tin trong cái thế giới khó tin đó sao? Chẳng trách cái tên đó dám nói là có thể khiến cho mình biến thành siêu nhân, ‘siêu nhân’ không phải có nghĩa là ‘siêu việt nhân loại’ sao? Nếu vậy thì ảo thuật gia hay chú thuật sư gì đó thì cũng có khác gì siêu nhân đâu chứ?
“Cái tên tồi tệ đó! Sao có thể vừa có việc thì liền bỏ chạy mà chẳng thèm để ý đến người khác như thế, đúng là… Ah! Hả?” Nghĩ vẩn vơ, Godou không chú ý tới một cái hố nhỏ đang ở ngay dưới chân mình nên đạp thẳng vào. Hụt chân và mất thăng bằng, Godou té văng về phía trước, phiến đá cậu đang cầm trong tay cũng văng ra. Chịu đựng cảm giác đau đớn khá kịch liệt, cậu cố gắng đứng dậy, chỉ là khi vừa ngước đầu để nhìn về phía trước thì cậu phát hiện một thiếu niên kỳ lạ.
‘Được rồi! Lại thêm một thứ kỳ lạ nữa!’ Godou nghĩ thầm, thế nhưng bây giờ không phải là lúc để quan tâm cái chuyện như thế này, cậu vội vàng hét lớn: “Này! Đừng có đứng ngẩn người ra như thế! Mau chạy đi! Không thấy gì sao? Cái con quái vật đằng kia…” Nói tới đây, Godou bỗng nghẹn lại. Cậu cảm thấy mình hơi bị ngu quá. Cái tên Itsuka Ken gì đó đi cùng với cậu lúc nãy đã nói cho cậu biết là với những thứ siêu đẳng như ‘thần’ hay ‘thần thú’, nếu như không có chú lực thì không thể nào nhìn hoặc nghe thấy nổi, thậm chí cả bản thân cậu nếu như không nhờ có phiến đá mà cậu vẫn đang cầm trước đó thì cũng không thể nào phát hiện được chân tướng của mọi chuyện là như thế nào, phiến đá đó thực chất là một quyển ma đạo thư.
Giờ, cậu thực sự không biết phải nói như thế nào để thuyết phục thiếu niên trước mắt là nên chạy khỏi cái nơi nguy hiểm này. Thiếu niên này trông còn nhỏ tuổi hơn cả cậu, lại chẳng có chút gì giống như là một pháp sư, nếu như bây giờ mà cậu dùng ‘sự thật’ để thuyết phục người thiếu niên này thì hẳn sẽ bị xem như lừa đảo hoặc thần kinh chứ?
“Ha ha ha… !!!! Ah ~~ ! Ngày hôm nay thật là một ngày thú vị! Lại có thể gặp được liên tiếp hai người thú vị như thế này! Đúng không, cậu trai trẻ?”
“Thú vị? Phải là ‘kỳ quái’ mới đúng! Cả ngày hôm nay tôi chỉ toàn gặp được những người ‘kỳ lạ’ với một đống việc ‘kỳ lạ’ đi kèm theo. Mà Nhật ngữ của cậu cũng quá ‘kỳ lạ’ đi!”
“Đừng để ý việc nhỏ mà! Miễn là chúng ta có thể giao tiếp được với nhau một cách hoàn chỉnh bằng ngôn ngữ, thì mọi lỗi lầm đều có thể cho qua!”
Được rồi! Thật là lại thêm một kẻ ‘kỳ lạ’ nữa. Godou vuốt vuốt trán của mình. Lúc này, cái con thần thú ở đằng kia vẫn đang tiếp tục việc phá phách, tiếng động vang dội phát ra từ đằng xa vẫn luôn đang không ngừng nhắc nhở cậu là nên mau chóng rời khỏi cái chỗ này, vì thế cậu đưa tay về phía thiếu niên và nói: “Được rồi! Nếu vậy thì trước tiên hãy trả phiến đá mà cậu đang cầm lại cho tôi. Hơn nữa mau chạy khỏi đây đi! Ở đây thật sự không an toàn!”
“Thứ này là của nhữ sao?”
“Không! Tôi tới đây là để trả lại nó cho người khác thay cho người nhà của mình.”
“Thật sao? Ha ha ha ha ha, ra là vậy! Nếu thế cũng không tệ ơ ~ ! Nếu vậy thì từ rày về sau, nó thuộc về nhữ rồi, hỡi kẻ 『 ăn trộm 』!” Tiếng cười to đi kèm với lời tuyên bố không sao giải thích được. Mặc dù nghe qua thì đây có vẻ như là một lời xúc phạm, thế nhưng Godou không hề cảm thấy có bất cứ sự xúc phạm nào phát ra từ câu nói của người trước mặt này, ngược lại còn khiến người ta có chút thoải mái. Thật kỳ lạ! Là do khí chất sao?
Godou cảm thấy hôm nay thật sự là một ngày bất hạnh của mình, còn có cái gì mà 『 ăn trộm 』. Xin thề với trời là trong suốt 15 năm cuộc đời của mình, Godou chưa từng ăn trộm của ai một lần nào dù chỉ là một viên kẹo, thế quái nào mà bây giờ cậu lại bị thiếu niên kỳ lạ trước mặt này gọi là ‘ăn trộm’? Cậu kêu lên với giọng hơi bực mình: “Tôi đã nói là nó không phải của tôi! Tôi tới đây là để trả nó cho người khác!”
“Ta đã nói là nó thuộc về nhữ đấy, vì vậy, ai cũng không thể lấy đi!”
“Haaa? Cái tên này, cậu cho rằng mình là ai vậy? Nói khoác không biết ngượng như thế, chẳng lẽ cậu còn có thể là chủ nhân của thứ này hay sao? Tôi còn không ngớ ngẩn đến mức không phân biệt được nam với nữ!” Liên tiếp gặp toàn những chuyện kỳ lạ, Godou cảm thấy tiết tấu làm việc và suy nghĩ của mình hoàn toàn bị xáo trộn. Thật sự không hiểu được là cái thằng nhóc kỳ lạ này đang nói cái gì, cậu giật lại phiến đá và thở dài đầy bực bội.
“Ta sao? Ha ha ha, ta là… Ồ? Đến cùng là gì vậy nhỉ?”
Giời ạ! Cái này cũng quá hố cha đi! Thật đúng là nhức hết cả bi! Nhìn bộ dạng nghiêm túc tự suy nghĩ của thiếu niên trước mắt, Godou cảm thấy mí mắt với khóe miệng của mình đang giật lên liên hồi. Cuối cùng, cậu nhịn không được mà hỏi một câu: “… tôi có thể hay không hỏi một chút là, cậu sẽ không nói với tôi rằng cậu đang mất trí nhớ hay điều gì đó đại loại như thế chứ? Đây là kiểu giỡn chơi mới nào đó sao?!”
Godou chỉ đơn thuần là vì nhịn không nổi mà muốn nhả rãnh một cái nên mới đặt câu hỏi, thế nhưng thật không ngờ là thiếu niên trước mặt lại nghiêm túc suy nghĩ câu hỏi của cậu và trả lời ngay: “Nga! Đúng vậy! Quả thật là mất ký ức! Ta đã mất sạch tất cả những ký ức về quá khứ của mình! Đây thật là một tình huống thật khiến cho người ta bực mình! Thật tệ nếu như đi ra ngoài mà không có ký ức!”
Mặc dù nghe thế nào đi nữa thì kiểu nói ung dung của người trước mắt không thể không khiến cho người khác nghĩ rằng đây chỉ là một trò đùa. Thế nhưng Godou vẫn thật lòng đưa ra lời đề nghị: “Nếu thật sự đã mất trí nhớ thì tôi nghĩ rằng cậu nên tới bệnh viện hoặc đồn cảnh sát nào đó đi! Tôi sẽ dẫn đường!”
“Nếu thế thì không cần! Cho dù không thể nhớ được tên và quê quán của mình, thế nhưng chẳng có gì quá cấp thiết. Tôi chỉ cần biết bản chất quan trọng nhất của mình là được rồi! Vì ta là kẻ chiến thắng. Thắng lợi luôn trong tay ta! Đây là bản chất của ta, thứ không thể nào dao động và thay đổi, cho dù ta phải đối mặt với bất cứ địch nhân hay sự khiêu chiến nào. Ta sẽ luôn là kẻ chiến thắng.”
“… vậy sao!” Lời nói ngạo mạn đến cùng cực, khiến cho Godou cảm thấy rằng tất cả chỉ là nói nhảm. Cậu đã lười tới chẳng muốn nói gì với thiếu niên trước mắt nữa nên chỉ thuận miệng mà qua loa.
Nhưng sau đó, với đôi vai rũ xuống thể hiện sự thất vọng và chán nản đến khôn tả, thiếu niên tiếp tục lời giải thích: “Cũng chính vì thế, nên ta chưa bao giờ được nếm trải cảm giác bại trận. Và cũng vì thế, ta mới đánh thức vị vua cổ xưa của các vị thần để giao chiến cùng hắn. Thế nhưng đến giờ, ta vẫn không thể được toại nguyện mà nếu trải cảm giác ‘thua’. Nha, dù sao với tư cách là chiến binh thực sự, cho dù không muốn nhưng chỉ cần bắt đầu trận đấu, ta sẽ không tự chủ được mà trở nên nghiêm túc khi đối đầu với đối phương. Vì ta chỉ muốn nếm thử cảm giác bị thua thực sự mà không phải chỉ là một tàn thứ phẩm…”
Rồi đột nhiên, thiếu niên ngẩng đầu lên và nhìn về phía Godou rồi nói: “Cho nên, ta giao hi vọng của mình cho cậu vậy, cậu trai trẻ! Hi vọng vào một lúc nào đó, nhữ sẽ có thể bước đến trước mắt ta. Hãy cố gắng mà trở thành chiến binh mạnh nhất đi, cậu trai trẻ.”
“Tôi bảo… chừng đó cũng đã đủ với cậu rồi chứ? Gì và ‘giao hi vọng’ cho tôi, hơn nữa tôi…” Đột nhiên, một tia sáng nóng rực lóe lên cắt đứt lời của Godou. Luồng sáng vừa hiện lên bao trùm lấy cậu và phiến đá. Trong một nháy mắt, Godou tưởng chừng như cậu đã nhìn thấy một con ngựa trắng đang phát sáng và lao về phía mình, thế nhưng ngay sau đó lại biến mất tăm. Hoa mắt? Godou không hiểu được điều gì vừa xảy ra, và khi cậu quay đầu lại thì thiếu niên kia cũng đã biến đi đâu mất.
“Gì vậy? Hôm nay rốt cục là ngày gì? Tại sao cứ liên tục gặp phải những thứ loạn xì ngầu như thế chứ? Lại là một pháp sư nữa sao?” Godou lầu bầu.
“Người bên kia!” Lại một giọng nói nữa vang lên, thế nhưng lần này lại là thanh âm không linh và uy nghiêm của một cô gái. Cậu nhận ra âm thanh này, là cô gái tóc bạc đi cùng với thiếu niên có mái tóc màu tím bạc lúc trước.
Bất đắc dĩ quay người lại, thế nhưng ngay lập tức, tóc gáy trên người của Godou đều trở nên dựng đứng, cơ thể cũng cứng đờ. Một thanh gươm hiệp sĩ bảng to đang kè sát vào cuống họng của cậu, cậu dám khẳng định là nếu như biên độ xoay người vừa rồi của cậu chỉ cần lớn hơn chút nữa thì cậu tuyệt đối sẽ bay đầu ngay, hoặc tốt nhất cũng phải chảy máu xối xả vì bị cắt đứt động mạch cổ. Chuyện này là thế nào?!!!!!!!
“Cầm phiến đá đó và đi theo ta!”
“Tôi…”
“Câm miệng!” Một luồng khí lạnh thấu xương chợt tràn ra khiến cho toàn thân của Godou đều trở nên lạnh buốt. Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ đây chính là cái được gọi là ‘sát khí’ sao? Nhìn đôi mắt lạnh lẽo của nữ vệ sĩ, không đúng, là nữ hoàng màu đen đang đứng trước mặt, Godou biết là cô hoàn toàn không nói đùa. Nếu không đi theo thì sẽ chết!
Trong lòng sợ đến phát run, Godou đành phải nhút nhát mà thành thật bước theo phía sau nữ hoàng điện hạ không dám phát ra một tiếng nào. Sau khi đi được một lúc, tầm mắt của Godou bỗng trở nên khoáng đạt, vì những vật thể chắn ở xung quanh đều biến mất. Trong mắt cậu, cậu nhìn thấy con heo rừng khổng lồ trước đó vẫn luôn phá phách khắp nơi đang bị cuốn vào trong một luồng gió lốc cực lớn và kêu rên, một vài tia chớp vàng chợt lóe lên trong cơn lốc và chém sâu vào trong người của con heo rừng lớn. Sau đó, gió lốc chợt biến mất cùng với thần thú heo rừng. Lúc này, Godou mới chú ý tới việc thiếu niên có mái tóc tán toái màu tím bạc đã đứng ở một chỗ gần đó từ rất lâu, đồng thời trong ngực của thiếu niên còn ôm một nữ hiệp sĩ tóc vàng trông tựa như nữ vương vậy.