“Bây giờ hình như đã là buổi tối rồi chứ? Quấy rầy người khác vào thời điểm này liệu có ổn không?” Godou lên tiếng.
Giống như những gì Godou vừa nói, bây giờ đã là buổi tối muộn. Lúc mà con thần thú lợn rừng bị gió lốc tiêu diệt xong thì trời cũng đã bắt đầu xế chiều, sau đó hai bên lại ngồi nói chuyện với nhau gần cả tiếng đồng hồ và tốn mấy tiếng nữa để ngồi trên xe lửa, nên tới khi cả bốn đều đã đi vào nội lục của đảo Sardegna và tới được thị trấn nông thôn nhỏ Oliena thì tinh không đã giăng đầy trên bầu trời đêm.
“Chẳng lẽ không đi ăn gì trước một chút sao? Trưa nay tôi còn chưa được ăn cơm, sáng cũng chỉ có một ổ sandwich khi ngồi chung với cậu, sau đó còn phải chạy khắp nơi để trốn rồi lại tiếp tục tới nơi này mà chưa ăn gì. Cảm giác bụng cứ xôi lên thật là khó chịu.”
“Thật đúng là một nam sinh vô tích sự, chỉ đói có một chút đã rên rỉ ầm ỹ lên như thế rồi!” Đối với lời than vãn của Godou, Erica trực tiếp biểu thị sự khinh bỉ.
“Ai nói những lời đó cũng không tới phiên cô, cái đồ ích kỷ tham ăn tục uống! Rốt cục thì khi trên xe lửa, ai là người đã ôm hết tất cả thức ăn đã nhận được cho mình mà chẳng thèm chia cho ai lấy một miếng nào thế? Cô đúng là một người phụ nữ xấu xa và keo kiệt.”
“Cái gì?!!!! Keo kiệt? Tham ăn tục uống? Cậu dám nói tôi là ‘keo kiệt’ và ‘tham ăn tục uống’ ngay trước mắt của đức vua?” Dường như bị xúc phạm trước những lời nói của Godou, Erica nổi đóa mà xách eo và lớn tiếng khiển trách: “Nghe cho kỹ đây, cái tên nam sinh vô tích sự kia! Cho tới bây giờ, tôi, Erica • Blandelli, chưa bao giờ nói là mình có bất cứ quan hệ nào đối với kẻ đáng thương như cậu, vậy thì tại sao tôi phải chia sẻ thức ăn của mình cho cậu, một kẻ không quen biết chứ?”
Không cho Godou có cơ hội để phản bác, Erica vỗ ngực mà lớn tiếng tuyên bố: “Được! Bởi vì cậu đã nói về tôi như thế, tôi sẽ chứng minh cho cậu thấy sự hào phóng của mình. Trước khi tới đây, tôi đã dặn trước những người trong tổ chức 『 Copper-Black Cross 』 của mình phải chuẩn bị xong một bữa tiệc tốt nhất trong cửa tiệm sang trọng nhất để tôi có thể đón tiếp nhà vua. Vốn dĩ tôi không có ý định để cậu đi cùng, thế nhưng lần này tôi sẽ phá lệ mà mời cậu đi ăn một bữa chung với tôi và vua của tôi. Hãy mang lấy lòng biết ơn mà nhận lấy sự bố thí này đi!”
“Vậy thì đúng là rất biết ơn! Cảm tạ vì cô là một cô gái ác liệt nhưng rộng rãi. Tôi tuyệt đối sẽ không khách khí.” Nhìn Erica như vậy, Godou cảm thấy hình như mình đã hiểu được phần nào tính cách của cô. Thật đúng một cô gái háo thắng, chẳng thế mà cô gái tóc bạc kia lại dùng phương thức nói chuyện như thế với Erica ngay từ lần gặp mặt đầu tiên. Đúng là ‘thỉnh tướng không bằng khích tướng’, cậu phải nhớ điều này để sau này còn có thể cãi nhau với cô nếu như cô gây sự mới được.
“Hừ! Nếu như cậu khách khí thì chỉ khiến cho tôi cảm thấy dối trá mà thôi! Nếu vậy, vua của em ~ ngài có thể đi cùng em được không?” Giọng nói ngọt xớt và vẻ mặt nhiệt tình như lửa, khác hẳn với biểu lộ khinh bỉ khi nói với Godou, Erica thật sự khiến cho Godou biết được cái gì được gọi là ‘trở mặt nhanh hơn lật sách’.
“Không cần! Chúng ta sẽ trực tiếp tới nhà của chị Zola, ta đã thông báo trước với chị ấy rồi!”
“Chị Zola?” Đến lúc này, Erica mới chợt phát hiện và không khỏi kinh ngạc vì cách xưng hô của Itsuka Ken với phù thủy xứ Sardinia, làm thế nào mà cô ả phù thủy của xứ Sardinia kia có thể được đức vua gọi là ‘chị’? Đây là vinh quang bực nào chứ?
“Ừ! Chỉ là nickname quen thuộc giữa ta và chị ấy, có vấn đề gì sao, Erica?”
“Ngài và nữ phù thủy xứ Sardinia đó quen thân nhiều đến vậy sao? Ngài quen được cô ta từ khi nào? Nếu em nhớ không lầm thì hình như cô ta đã một mực ẩn cư ở đây từ rất lâu, làm sao ngài quen được với cô ta?”
“Ta quen chị ấy từ rất sớm. Ừ, hẳn là em còn nhớ lần gặp mặt đầu tiên giữa hai người chúng ta 7 năm trước chứ? Khi đó ta đã phải vội vã bỏ về, đó là vì ta phải đi cùng với Alec và Alice tới hòn đảo này để tìm chị Zola, mục đích là muốn tìm hiểu về thánh bôi phép thuật. Nói chung là ta và chị ấy quen nhau từ lúc đó.” Vừa đi về phía biệt quán của ma nữ, Itsuka Ken từ từ nói cho Erica về việc của 7 năm trước.
“Thánh bôi phép thuật?”
“Ừ! Và sau đó bọn ta cũng gặp phải một vài rắc rối nhỏ, mai mốt nếu như có cơ hội, ta sẽ từ từ kể cho em nghe. Thế nhưng trước đó, đừng khiến ta phải thất vọng đó, Erica!”
“Xin yên tâm, vua của em! Bước chân của em nhất định sẽ có thể tiến tới bên cạnh ngài… ~!”
“Đúng rồi! Itsuka, từ sớm tôi đã muốn hỏi nhưng không có cơ hội, cái từ ‘Dị Thần’ mà cậu vẫn luôn nhắc đến lúc trước là gì vậy?” Bị cắt đứt cuộc đối thoại với nhà vua, Erica tỏ ra rất khó chịu, thế nhưng Godou mặc kệ, cậu tiếp tục nhìn về phía Itsuka Ken và chờ đợi câu trả lời.
“Nhảy ra khỏi thần thoại và tạo thành tai nạn nơi hiện thế, đó chính là Dị Thần, hoặc cậu có thể gọi là Tà Thần cũng được. Trong mắt của người thường, những phá hoại xảy ra bởi các Dị Thần đều xuất hiện dưới hình thức thiên tai, tựa như con lợn rừng kia, những phá hoại nó gây ra đều sẽ bị người thường tưởng là do bão hoặc động đất.”
“Nếu vậy thì có khác gì với thiên tai đâu?” Godou lẩm bẩm.
“Vốn dĩ chính là thiên tai. Sự xuất hiện của bọn họ chính là thiên tai đối với phàm thế, trong mắt của tôi, những thứ được gọi là 『 Heretic God 』 đó căn bản chỉ là một đống hàng giả tạp nhạp thôi.” Nhún vai, Itsuka Ken biểu thị sự xem thường của mình với các Heretic God, không hề có chút kính sợ nào.
“Nói cũng đúng! Thần linh gì mà kiểu đó chứ? Chỉ xem truyền thuyết thì cũng biết, thần linh đều là những người giám hộ và bảo vệ cho nhân loại trước thiên tai nên mới được thờ phụng. Nếu chỉ biết đi phá hư thì không gọi là tà thần thì còn là gì? Bảo là đồ giả cũng không sai!” Godou cũng gật gù đồng ý.
“Ôi chao? Thật không ngờ là cậu cũng có thể nói được một câu triết lý đến vậy! Là tôi xem thường cậu nha ~~~” Nghe Godou phát biểu, Erica kinh ngạc mà thốt lên một tiếng, thế nhưng trong mắt đầy vẻ chọc ghẹo.
“Vậy thì thật biết ơn quá! Cảm tạ vì lời khen!” Tức giận mà liếc xéo về phía Erica một cái, sau đó Godou tiếp tục hỏi Itsuka Ken: “Nếu như vậy thì nhân loại phải làm sao để đối phó với 『 Heretic God 』? Nếu cứ để như vậy thì chẳng phải sự phá hư và mức thiệt hại sẽ càng lúc càng lớn sao?”
“Có rất nhiều tình huống có thể xảy ra khi có Dị Thần xuất hiện! Thần và thần cũng có thể chém giết nhau khiến có một bên chết đi, một bên khác suy yếu và dần biến mất. Ngoài ra Dị Thần cũng có thể bị phong ấn bởi một chú thuật sư cao tay ấn nào đó, cũng có thể là do một tổ chức thực hiện việc đó. Hoặc cũng có thể bị giết bởi những kẻ có khả năng thí thần —— những diệt thần sư! Nói chung là có rất nhiều cách, cùng tắc biến, biến tắc thông mà. Trong thế giới ngầm mà người thường không biết, có rất nhiều tổ chức chú thuật tồn tại cũng chỉ vì muốn đối phó với Dị Thần và bảo vệ nơi mình sinh sống, rất nhiều tổ chức được thành lập đều là vì lý do đó.”
“Ây… nếu vậy tức là… cậu cũng xem như là một chú thuật sư sao?
“Không phải! Vua là ————” Erica nghe tới đây thì lập tức kích động muốn giải thích, thế nhưng Itsuka Ken xua tay cản lại, cậu lắc đầu nhìn Godou rồi cười nói: “Nếu cậu nói tôi là một chú thuật sư thì cũng không sai! Về phần những thứ khác, tôi đề nghị cậu nên dùng chính đôi mắt của mình để chứng kiến thì tốt hơn, Godou!”
“Đôi mắt của mình? Nếu như tôi có thể dùng mắt để nhìn được thì tôi còn hỏi làm gì…” Buồn khổ mà thì thào một câu, sau đó Godou quyết định im lặng vì cậu biết là có lẽ mình sẽ chẳng thể hỏi thêm được điều gì có ích nữa.
“Chúng ta tới rồi! Ô? Biệt quán của ma nữ? Thật sự khắc lên trên biển số nhà rồi? Ha ha ha…” Nhìn tấm bảng giới thiệu được treo trước cửa nhà có ghi bốn chữ 『 Biệt Quán Ma Nữ 』, Itsuka Ken không khỏi nở nụ cười. Lúc trước cậu cũng chỉ đùa một chút thôi, thật không ngờ là Zola lại thật sự ghi như vậy trên biển số nhà của mình.
“Đây chính là chỗ ở của nữ phù thủy đó sao?” Nhìn sân vườn khá lộn xộn với khá nhiều hoa và cỏ dại mọc xen kẽ trông có chút hoang phế, cùng với những ngọn đèn leo lét khiến cho ngôi nhà trở nên lạnh lẽo và u tối dưới bóng đêm, cả Erica và Godou đều không thể không đồng ý rằng căn nhà này thật sự phù hợp với cái tên ‘Biệt Quán Ma Nữ’.
『 đã tới rồi sao? Thật là không ngờ! Đã sáu năm không gặp rồi, vậy mà ngài vẫn không hề thay đổi gì cả, thưa tiểu điện hạ! 』 Đúng lúc này, một con mèo đen xuất hiện trước cửa quán và phát ra âm thanh lười biếng đầy quyến rũ.
“Mèo… nói chuyện?” Godou lại bị sợ đến hết cả hồn và bật thốt lên, rồi sau đó lại phải nhận lấy sự khinh bỉ của nữ vương áo đỏ: “Baka! Có cái gì phải ngạc nhiên chứ? Con mèo đó là Familiar, tiểu thư Lucretia là phù thủy thì sao có thể không biết những thứ bình thường như vậy chứ? Thật là mất mặt!”
“Không cần cô giới thiệu cho tôi!”
“Được rồi! Chúng ta nên vào trong thôi. Đứng trước cửa và để cho chủ nhà phải chờ lâu là hành vi rất không lịch sự!” Nói xong, Itsuka Ken đi theo con mèo đen mà bước vào trong nhà, trên mặt hiện lên nụ cười hoài niệm. Trong nhà, một cánh cửa phòng đã được mở sẵn từ sớm, ngọn đèn treo trước cửa đã được mở lên và phát sáng mạnh hơn so với những ngọn đèn khác.
Đi theo con mèo đen bước vào khu vực phòng trong, Itsuka Ken nhìn thấy có một chiếc bàn to đã được đặt sẵn với khá nhiều thức ăn đã được trưng bày trước trên mặt bàn, những ngọn nến linh lung mờ ảo đang được đốt lên dọc theo chiếc bàn dài. Rất hiển nhiên là sau khi nhận được lời hẹn trước đến từ Itsuka Ken, nữ phù thủy xứ Sardinia đã chuẩn bị sẵn một bữa tiệc rượu với quy cách cao cấp nhất dành cho việc chào đón.
“Chào mừng đã tới với biệt quán phù thủy, tiểu điện hạ, và tất cả các vị khách nhân.” Trong bộ lễ phục nữ tính màu rám nắng và mái tóc hơi rối màu nâu sẫm được xõa dài qua vai, tư nhan thành thục, quyến rũ và phủ mị của nữ phù thủy xứ Sardegna quả thật là một liều thuốc phiện không thể cưỡng lại được đối với bất cứ ai trông thấy, khiến cho ánh mắt của tất cả đều phải tập trung về phía bà. Người phụ nữ có vóc người nổi bật và dung nhan tuyệt sắc này hoàn toàn không hổ danh là ‘ma nữ’, sự quyến rũ đến mức tận cùng luôn không ngừng được tỏa ra từ trong từng hành vi, tự nhiên như thể nó đã được hòa vào trong cốt tủy.
Đã sáu năm không gặp, thế những nữ phù thủy xứ Sardegna vẫn xinh đẹp và quyến rũ như ngày nào, thậm chí càng thêm chín mọng, càng thêm hương diễm. Dù rằng tuổi đã quá trăm, thế nhưng phong tư của nữ phù thủy xứ Sardinia có thể khiến cho thiếu nữ đôi mươi cũng phải cúi đầu xấu hổ. Trẻ trung nhưng quyến rũ, cho dù nhìn như thế nào đi nữa thì cũng không ai có thể tin được rằng người phụ nữ này không phải là cô gái chỉ vừa quá đôi mươi.
“Đã lâu không gặp, chị Zola! Có nhớ tôi không?” Tiến về phía trước, mãi cho tới khi cả hai bên chỉ còn cách nhau nửa cánh tay, Itsuka Ken mới dừng lại và cười nói. Cả hai nhìn nhau với những cảm xúc khó tả, thế nhưng vẻ mặt của hai người vẫn ung dung và thoải mái, tựa như cả hai chỉ mới xa cách và không gặp nhau có vài ngày mà thôi, một sự ăn ý khó tả.
“Đương nhiên là nhớ! Tôi còn ngỡ rằng tiểu điện hạ là quý nhân hay quên, mỗi ngày bận đến trăm công nghìn việc nên đã quên mất người ‘chị’ này rồi chứ?” Mặc dù đang cười, thế nhưng mà ai cũng có thể nghe được sự u oán ở trong đó. Chỉ là, Itsuka Ken nghe xong lại cười, và nụ cười thật sự rất vui vẻ.
“Sao có thể chứ? Chẳng lẽ việc trở thành người đầu tiên được tôi chủ động tới thăm sau khi vừa trở về vẫn còn chưa đủ để cho thấy sự quan tâm của tôi với chị sao, chị Zola? Cả Alice cũng còn chưa được tôi gặp mặt sau khi trở về.”
“Ngài vẫn dẻo miệng và ngọt ngào như vậy, thưa tiểu điện hạ. Thế nhưng ngài thật sự nên gọi cho Alice đi, con bé đã phải chờ ngài rất lâu rồi đó! Ai ~~”
“Cô ấy sao? Mặc dù không gặp mặt, thế nhưng tôi đã trao đổi với cô ấy không ít bằng ý thức rồi. Chị không cần phải lo lắng về điều đó nữa, chị Zola.”
“Nếu là vậy thì tốt rồi! Như vậy, hãy ngồi xuống trước đã. Chúng ta có thể vừa ăn vừa nói chuyện với nhau, cũng để cho ngài có thể giới thiệu cho tôi biết về những gương mặt mới.” Zola cười gật đầu và mời mọi người ngồi xuống để bắt đầu bữa tiệc.