Quân lâm Nhị Thứ Nguyên

chương 55 : nghiệt duyên

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Thời gian trôi qua thật là nhanh, chỉ mới đó thôi mà cậu ta cũng đã có cháu rồi, anh chàng Ichirou đó…” Nhìn Kusanagi Godou, Zola thở dài đầy cảm xúc.

“Lucretia-san, đây là thứ mà ông tôi đã nhờ tôi đem tới và trả cho cô, xin cô nhận…”

“Này! Chẳng lẽ cậu không biết lịch sự là gì à? Đây là bữa tối, chẳng lẽ cậu muốn đại nhân Lucretia • Zola phải rời bàn ăn để nhận lấy phiến đá đó của cậu rồi đi cất xong mới trở lại để ăn tiếp sao?” Erica chỉ trích.

“Tôi…” Không giải thích được, Godou chỉ có thể cúi đầu im lặng để biểu thị sự áy náy. Cậu biết là lần này mình có chút quá hấp tấp, mọi chuyện ùa tới làm rối loạn tiết tấu suy nghĩ của cậu.

“Ha ha, không sao! Sự nóng nảy và hấp tấp là lỗi lầm có thể tha thứ được với tuổi trẻ, lúc trước tiểu điện hạ cũng từng như thế mà. Tôi nhớ là lúc đó cậu ta với công chúa Alice…”

“Nè! Nè! Có lửa thì cũng đừng để cháy lan lên trên người của tôi chứ? Lúc nào cũng lẩm bẩm chuyện cũ đó là thói quen của mấy ông già, nếu làm như thế mãi sẽ khiến cho trái tim trở nên già nua đó!” Đột nhiên bị lan tới, Itsuka Ken cuối cùng cũng không giữ được sự bình tĩnh. Làm sao mà giữ được bình tĩnh chứ? Khi mà lúc trước, cậu và công chúa Alice đã có cả khối việc vô cùng xấu hổ với nhau như là đóng kịch Ma Vương và công chúa, đấu võ mồm và đùa dai v… v…, nếu mà giờ để lộ hết ra thì cậu còn biết để mặt mũi của mình ở đâu bây giờ?

“Ai nha nha? Chuyện bí ẩn của bệ hạ với Alice điện hạ sao? Nếu như có thể, xin Lucretia đại nhân hãy nói cho chúng tôi biết đi! Tôi nghĩ là Alter đại nhân hẳn cũng rất muốn biết về những điều đó chứ? Về tình sử đào hoa của bệ hạ!” Erica nói với đôi mắt phát sáng, còn Alter không trả lời, xem như ngầm đồng ý.

“Cũng được! Nếu như có cơ hội, tôi sẽ kể cho mọi người nghe về những bí mật nhỏ giữa tiểu điện hạ và công chúa Alice, người bây giờ đang là Bạch Phi điện hạ, từng chuyện một ~ !”

“Vâng! Xin hãy nói cho chúng tôi biết đi!”

Nghe hai cô gái cứ tự nhiên bàn đi bàn lại về việc tiết lộ bí mật của mình như thế nào và ra sao mà chả thèm quan tâm là mình đang ngồi đây, Itsuka Ken cảm thấy vô cùng buồn rầu. Không ngờ cả Zola cũng có lúc giống cô gái mới dậy thì tới vậy, quả nhiên bà tám với nhiều chuyện luôn là thiên tính của phụ nữ.

Không thể ngăn cản, Itsuka Ken quyết định phân tán sự chú ý của mọi người, nên cậu nói với Godou: “Được rồi! Godou, đem phiến đá đó của cậu trả cho chị Zola để chị ấy nhìn xem đi!” Nghe Itsuka Ken lên tiếng, lại thấy Zola gật đầu, Godou mới lấy phiến đá được cất trong chiếc túi xách đang treo bên ghế ra để đưa cho Zola.

“Đây là thứ mà ông nội tôi muốn trả, xin cô nhận lấy!”

“Ồ? Hóa ra là 『 Bí kíp của Prometheus 』 sao? Không ngờ là cũng đã tới ngày tôi lại cầm lấy quyển grimoire này, thật hoài niệm!” Nhận lấy phiến đá và nhìn nó một chút, Zola cảm thán.

“Sao cơ? Đó là bí kíp của Prometheus?!!” Erica hét lên kinh ngạc, thế nhưng Zola lại không trả lời mà đột nhiên hơi nhíu mi và nhìn phiến đá một cách tỉ mỉ, sau đó bà hỏi: “… chàng trai! Trên đường tới đây, cậu đã…”

“Biết ngay là chị có thể phát hiện điều đó mà! Trên đường tới đây, Godou có gặp phải một Heretic God, và vị thần đó để ý tới cậu ta.”

“Ra là vậy! Nếu vậy thì, chàng trai, xem ra ta không thể nhận lại phiến đá này được rồi, vì nó đã thuộc về cậu! Nó đã không còn là của ta nữa, hãy lấy về đi!” Hơi trầm ngâm một chút, sau đó Zola đem phiến đá đưa trả lại cho Godou. Khi Godou hỏi về lý do thì bà nói: “Cho dù đó là dị thần thì vẫn là thần. Nếu đó đã là quyết định của thần linh, vậy thì theo lẽ đương nhiên của vận mệnh, nó thuộc về cậu. Cậu cần nó để đi thực hiện sứ mạng của mình, ta không có năng lực can thiệp, cũng không muốn can thiệp.”

“Hả? Cái này…”

“Godou, không phải là tôi đã nói với cậu rồi sao? Cậu bị thần linh để ý rồi, đó không chỉ là chúc phúc mà còn là nguyền rủa, cậu không trốn được đâu. Cho nên bây giờ cậu hãy nhanh mà chọn đi: cậu muốn giết hay là bị giết? Phiến đá đó là cơ hội duy nhất mà quân thần bất bại đó đã đưa cho cậu để cậu có thể tiêu diệt hắn. Nếu muốn thắng, vậy thì cậu cần nó. Còn về năng lực của nó, tới lúc cậu đã đưa ra lựa chọn của mình, tôi sẽ nói cho cậu biết nó có thể làm gì.” Nghe Itsuka Ken nói như vậy, Godou chỉ có thể cười khổ và cúi đầu. Mặc dù đã bỏ qua tâm lý may mắn, thế nhưng muốn cậu nhanh chóng hạ quyết định, dễ vậy sao? Muốn một thiếu niên 15 có thể dứt khoát hạ một quyết định có liên quan tới sự sống của mình ngay tức thì thật sự là quá khó.

“Được rồi! Mọi người nên ăn cơm trước đi! Sau khi ăn xong, tôi sẽ để cho Familiar dẫn mọi người tới phòng của mình. Nếu không ngại, mọi người có thể ở lại đây vài ngày cũng được.” Zola dùng đôi mắt đầy ẩn ý để liếc về phía Itsuka Ken một cái, rồi sau đó bắt đầu gọi mọi người cùng ăn cơm.

Cơm nước xong xuôi, trời cũng đã tối. Đêm ở Oliena yên tĩnh đến đáng sợ, hầu như không có lấy cả tiếng côn trùng kêu. Trong biệt quán của phù thủy, ánh đèn trở nên leo lét dập dờn. Vào lúc đêm khuya thế này, có lẽ mọi người đều đã đi ngủ cả rồi chứ? Thế nhưng trong căn phòng riêng của chủ nhân biệt quán, người ở bên trong vẫn thức và đang trò chuyện với nhau.

“… Hóa ra cô ta chính là Tà Thần King Arthur sao? Thảo nào cô ta cho tôi cảm giác thật kỳ lạ, vừa không phải phù thủy lại vừa không phải là kỵ sĩ. Chỉ là… ngài thật lợi hại ơ, tiểu điện hạ ~ ! Thu phục thần linh làm thuộc hạ cho mình, đây quả thật là chuyện chưa từng có, nó có thể khiến cho cả thế giới đều phải run lên vài lần đó. Cho tới giờ, tôi chỉ nghe những dị thần bướng bỉnh đó bị giết chết hoặc phong ấn mà thôi, nhưng chưa từng nghe nói họ có thể bị thu phục. Ngài thật là đáng sợ.” Trong chiếc áo ngủ mỏng manh và đơn bạc, Zola dùng gương mặt ung dung và quyến rũ để nhìn Itsuka Ken, thế nhưng ánh mắt bà lại lộ ra sự khiếp sợ.

“Tính ra thì cũng là nhờ có vận mệnh yêu mến, nhưng dù vậy tôi vẫn gặp phải phiền toái không nhỏ, bằng không cũng đã không cần đến sáu năm để dưỡng thương rồi mới trở về.” Lắc nhẹ đầu, Itsuka Ken thở dài bất đắc dĩ. Lúc này, cậu đang ngồi xếp bằng ngay bên cạnh của Zola.

“Thế nhưng ngài vẫn hoàn thành tráng cử mà xưa nay không ai có thể làm được này rồi, nó không đáng giá sao? Chỉ là vết thương của ngài hẳn không sao rồi chứ? Hơn nữa làm vậy có ổn không?”

“Vết thương đã khỏi rồi, không để lại một vết sước. Còn về King Arthur, bây giờ thì cô ấy là Alter, là kỵ sĩ chỉ thuộc về tôi, đã không còn là King Arthur đơn thuần như trước đó nữa. Sẽ không có chuyện ngoài ý muốn nào có thể xảy ra, tôi có thể khẳng định!”

“Nếu ngài đã có thể khẳng định như vậy thì tôi yên tâm! Ngài hẳn cũng biết là Dị Thần đều là những kẻ kiệt ngạo bất tuân, nếu cũng đã không thoát ly thần thoại mà trở thành dị thần, hi vọng ngài thật sự nắm chắc. Lại nói tiếp, chàng trai kia hẳn cũng là đứa con của số phận chứ? Mặc dù không thể sánh bằng ngài, thế nhưng có thể gặp được một dị thần mất trí nhớ và được quan tâm, lại trùng hợp cầm trong tay grimoire『 Bí kíp của Prometheus 』 khiến dị thần đó có thể trao cho cậu ta quyền năng của hóa thân 『 ngựa trắng 』 thì quả thật không mấy ai trên đời này có thể sánh bằng.” Chủ đề chuyển tới Godou, Zola không khỏi phát ra lời cảm thán, sau đó bà dùng ánh mắt ẩn ý nhìn Itsuka Ken một cái rồi nói tiếp: “Hơn nữa, điều may mắn nhất là cậu ta còn gặp được vị vua mạnh nhất như ngài và được ngài quan tâm. Tôi nên nói gì về điều này đây?”

“Đừng nói như vậy! Tôi chỉ đứng ở đằng sau và hơi đẩy cậu ta một chút vào lúc cần thiết thôi. Tôi không hề làm gì với cậu ta cả, đừng nói như thể tôi là người xấu như thế!”

“Thế nhưng sự thật chẳng phải là vậy sao? Thậm chí còn xấu xa hơn. Ngài có thể đứng sau và âm thầm thao túng mà chẳng phải làm gì. Chàng trai kia hẳn sẽ trở thành Diệt Thần Vương thứ chín của thế giới… Hả? Không phải sao?” Thấy Itsuka Ken lắc đầu, Zola ngạc nhiên.

“Có lẽ phải là thứ mười mới đúng! Mặc dù diệt thần là vĩ nghiệp không mấy người làm được, thế nhưng Erica vẫn luôn lập chí phải trở thành ngự thân kỵ sĩ của tôi, và khảo nghiệm mà Alter đưa ra để kiểm tra xem con bé có thể trở thành kỵ sĩ của tôi hay không lại là phải giết được đối thủ hiện giờ của bất bại quân thần, một vị Thần Vương cổ đại! Nếu Godou có thể hoàn thành được thí thần vĩ nghiệp thì không có lý do gì để Erica không làm được cả, vì cường giả là người có thể khiến cho khả năng nhỏ nhất cũng biến thành tuyệt đối, con bé có tiềm chất đó.”

“Erica • Blandelli sao? Thật không ngờ tiểu điện hạ lại vừa ý thần đồng của đất Milan, nếu như Alice biết, con bé không chừng sẽ…”

“Không có việc gì! Không có việc gì! Lấy năng lực và trí thông minh của Alice thì sao có thể không biết được những chuyện xảy ra ở Milan chứ? Hai thần đồng nổi tiếng và xuất sắc nhất của đất Milan gần như cãi nhau tới trở mặt với tổ chức của mình chỉ vì tôi, thậm chí còn liều mạng phân rõ cả giới hạn với campione thứ tám là Kiếm Vương, chuyện này đã bị đồn ra khắp toàn thế giới rồi. Muốn kiểm tra xem đó có phải là thật hay không chẳng phải là điều gì quá khó đối với Hội Trí Giả. Phải nói là hai con bé này thật sự đã khiến tôi cảm động!”

Nghe được Itsuka Ken nói như vậy thì nụ cười trên mặt của Zola trở nên càng thêm phủ mị và quyến rũ, nhưng rồi bà mở miệng và trêu chọc: “Nghe nói là tiểu điện hạ đã chọn hai con bé làm kỵ sĩ dự khuyết khi cả hai chỉ mới có chín, mười tuổi phải không ~ ? Ngài quả thật đúng là…”

“Đừng nói như vậy! Đó hoàn toàn là trùng hợp! Lúc đó cả hai còn chưa nổi tiếng gì mấy, mà tôi thì ở tít mãi England với Alice thì làm sao mà biết được rồi có ý đồ chứ? Hoàn toàn là trùng hợp!”

“Thật vậy sao?”

“Đương nhiên!”

“Vậy tại sao lúc đó tiểu điện hạ lại muốn tới 『 Copper-Black Cross 』 của Milan mà không phải là những tổ chức khác?”

“Ây…” Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Itsuka Ken, Zola cảm thấy rất là sung sướng, chỉ là bà không tiếp tục công kích Itsuka Ken nữa mà chỉ bước lên giường rồi nói: “Tốt rồi! Hôm nay chúng ta chỉ nói tới đây thôi. Đêm đã khuya, cũng nên đi ngủ rồi. Vậy nên, chúc ngài ngủ ngon, tiểu điện hạ!”

“Ngủ sao? Cũng được! Ngủ sớm một chút cũng tốt!” Nói xong, Itsuka Ken lập tức chui tọt vào trong chiếc chăn mỏng của Zola và nằm ỳ luôn ở trong.

“Ah…?”

“Nếu vậy, chúc ngủ ngon, chị Zola!” Không cho Zola cơ hội để từ chối, Itsuka Ken lập tức tắt đèn và hơi co người lại rồi nhắm mắt ngủ. Thân thể của Zola kéo căng lên trong vài phút rồi cũng từ từ buông lỏng.

“Ôi ~~ thật đúng là nghiệt duyên ~~” Zola xoay người, khẽ vuốt nhẹ lấy gò má của Itsuka Ken một chút rồi than nhẹ. Dưới ánh sáng mờ ảo nhưng rõ nét của ánh trăng khuya, bà quan sát kỹ lấy gương mặt đẹp trai nhưng đáng yêu của Itsuka Ken một hồi, rồi sau đó cũng chìm dần vào giấc ngủ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio