Quân lâm Nhị Thứ Nguyên

chương 56 : tới rồi!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sáng sớm ở đảo Sardegna, dù rằng vẫn đang trong mùa hè, thế nhưng không khí vẫn mang theo sự se lạnh của mùa xuân cùng với những giọt sương sớm.

Trong thị trấn Oliena nằm sâu trong nội lục của hòn đảo, có một tòa kiến trúc có lối phong cách khác hẳn với những tòa nhà xung quanh, nơi đây được những người dân trong trấn gọi là ‘biệt quán ma nữ’.

Trong một căn phòng dành cho khách nào đó của biệt quán ma nữ, một thiếu nữ tóc vàng mặc một bộ đồ lót Lace đang dùng tư thế ngủ hết sức là… không thùy mị để lăn lộn ở trên giường và vù vù ngủ say. Thiếu nữ có dung mạo tuyệt mỹ và vóc người vô cùng nổi bật. Nếu chỉ xét theo dung mạo và sự cao quý vẫn luôn tỏa ra đến từ trong xương cốt của thiếu nữ thì cho dù có nói đây là một vị công chúa thì cũng sẽ chẳng có gì là sai, thế nhưng lúc này, tư thế ngủ của thiếu nữ thật sự có chút…

Nói thật thì tối hôm qua, thiếu nữ đã uống khá nhiều rượu, để rồi tới cuối cùng, vua của cô đành phải tự mình ôm cô và đưa cô về phòng rồi ném lên giường mà đắp chăn cho cô ngủ.

Khi được nhà vua hỏi là có đủ tuổi để uống rượu hay hay chưa thì thiếu nữ trả lời —— ‘chỉ còn mấy tháng nữa là em sẽ tròn 16, cho nên không vấn đề gì DA✩ZE!’, đây là lý do mà thiếu nữ chống chế cho việc uống rượu của mình. Trước mặc kệ cái hậu tố có chút kỳ lạ trong câu trả lời trên, chỉ nói đến luật cấm uống rượu của Italy thôi thì theo như quy định của luật pháp, chỉ có những người đã tròn 16 tuổi mới được quyền uống rượu, còn bằng không thì cho dù chỉ kém một ngày cũng vẫn là phạm pháp, thế nhưng thiếu nữ lại hoa lệ bỏ qua pháp lệnh này, và hậu quả của nó là cô đã nốc hết hàng tá chai rượu nho nguyên chất lâu năm vô cùng đắt tiền của Zola rồi say tới mức không biết cả trời trăng mây gió.

Nếu như không phải là nhờ có đức vua của cô kịp thời ngăn cản thì cô tuyệt đối sẽ uống cho tới khi mình say tới nằm đo đất trên sàn nhà thì mới chịu thôi.

Chuyện kế tiếp, như lẽ đương nhiên, vua của cô đành phải chịu khó mà khiêng cô về phòng ngủ của cô, thay cô cởi áo, nới dây lưng, rồi đem cô ném lên trên giường và đắp chăn cho cô ngủ. Sau khi làm xong hết tất cả những thứ này, vua của cô mới rời đi mà bước về phía hương khuê của nữ phù thủy chủ nhân biệt quán.

Mãi đến tận sáng hôm nay, khi bình minh ló dạng, vua của cô mới trở về nơi này. Đương nhiên, giữa vua của cô và nữ phù thủy xứ Sardinia đã xảy ra chuyện gì, chỉ cần nhìn vào gương mặt đắc ý của cậu lúc này thì cũng có thể biết. Chưa kể đến niềm vui khi vừa được gặp lại sau một thời gian dài xa cách, chỉ nói riêng đến việc bị cấm dục suốt bao lâu thì cũng đã đủ để khiến cho Itsuka Ken sinh ra xúc động mà đem phần ngoài của nữ phù thủy xinh đẹp xứ Sardinia ăn tới sạch láng rồi.

“… chỉ là thật không ngờ Zola-nee lại không ngăn cản, ha ha ~ đây quả thật là một kinh hỉ không thể tưởng tượng được ah…”

Hồi tưởng lại những việc vừa xảy ra, Itsuka Ken cảm thấy là trong người mình có một ngọn lửa đang rừng rực mà thiêu đốt, bởi vì thật quá là hương diễm. Hôn sâu thì cũng thôi, thật không ngờ là tới lúc sau, nữ phù thủy xinh đẹp xứ Sardinia lại để mặc cho cậu giày vò tới như vậy, đây quả thật là một chuyện khiến cho Itsuka Ken cũng cảm thấy không thể tin được. Nhớ với thân thể nóng bỏng có thể hòa tan cả những cụm băng tuyết lạnh lẽo nhất cùng với tiếng than nhẹ dịu dàng trêu chọc tâm hồn người vang lên bên tai khi nãy của nữ phù thủy xứ Sardegna, vị vua của chúng ta thật sự có chút kích động tới không thể nào kềm nổi.

Mặc dù chỉ là chút tiếp xúc thân mật đầu tiên và nhẹ nhàng ở mặt bên ngoài, thế nhưng vị vua trẻ vẫn cảm thấy dư vị của nó dường như vẫn còn đang quấn ở trong đầu của cậu.

“Lần sau tuyệt đối phải khiến cho việc này tiến thêm một bước! Bất luận như thế nào cũng phải khiến cho chị Zola thổi cho mình một chút mới xong, bằng không thì nín mãi cũng không phải là cách. Mình cũng không muốn nhịn tới nỗi nhìn đâu cũng có thể khiến cho tinh trùng xộc lên não, lúc đó thì…” Nghĩ tới hình ảnh mất mặt đó, Itsuka Ken rùng mình.

Hạ quyết tâm, vị vua trẻ cuối cùng cũng đem ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt ép xuống. Nếu không phải là vì sợ vị nữ hoàng tóc bạc kia có thể sẽ đột nhiên xuất hiện và phá hư chuyện tốt của mình với nữ phù thủy xứ Sardinia thì phỏng chừng lúc này, vị vua trẻ của chúng ta có lẽ đã tiến vào cuộc trao đổi sâu của tình yêu với nữ phù thủy xứ Sardegna mà bất chấp cả luân lý đi à?

“Được rồi! Kế tiếp cũng nên đánh thức công chúa ác ma nhỏ bé của ta dậy thôi.”

Nhìn gương mặt đang ngủ vô cùng ngon ngọt của thiếu nữ tóc vàng, vị vua trẻ cười cười và vươn tay vỗ nhẹ nhẹ lên đôi má của cô rồi gọi: “Erica ~ ! Erica ~ !”

“Ơ… ừm…”

Đôi tay ngọc nắm lấy bàn tay của nhà vua, nói mớ vài câu rồi… tiếp tục ngủ.

“Này ~ ! Erica, dậy đi! Sắp tới giờ điểm tâm rồi! Mọi người đều đang đợi em đấy…”

“Hô… ưm…” Dường như nghe ra được đây là tiếng của Itsuka Ken, là vua của cô đang gọi cô, thế nên công chúa ác ma tóc vàng ngủ càng thêm ngọt ngào và sung sướng.

“Nè ~ ! Không phải em nói là hôm nay muốn đi điều tra thông tin của thần vương cổ đại sao? Nếu không dậy mà ăn sáng thì em có thể bị trễ đó!”

“Ưm ~ để cho em ngủ thêm một chút nữa thôi ~ dù sao cũng là ngày nghỉ…”

“ẦM ————!”

Ngay lúc này, cửa phòng bị đá văng ra một cách thô bạo, một vị nữ vương tóc bạc ăn mặc chỉnh tề bước vào trong căn phòng. Không nói một lời, cô lập tức cầm lấy thanh kiếm màu đen của mình và chém thẳng về phía thiếu nữ tóc vàng còn đang muốn ‘duỗi lưng mệt mỏi’ kia.

“OANH ————!!!”

Chiếc giường lớn cứ thế mà bị tách làm đôi, còn công chúa ác ma tóc vàng thì lúc này cũng đã nhẹ bỗng mà đáp xuống bên cạnh của chiếc giường vừa bị phá hỏng.

“CÔ… CÔ VỪA LÀM GÌ ĐÓ ———— ???!!!” Erica hét lên trong sự giận dữ, thế nhưng nữ vương tóc bạc lại không trả lời.

Trong ánh mắt nghiến răng nghiến lợi của thiếu nữ tóc vàng, nữ vương tóc bạc chỉ hơi liếc mắt và nhìn chằm chằm về phía vị vua trẻ một chút rồi sau đó ung dung bước ra khỏi căn phòng cứ như là chưa hề có việc gì xảy ra. Gương mặt cô bình tĩnh tựa như chỉ vừa làm việc gì đó rất nhỏ bé mà không phải là vung kiếm mà chém về phía một người nào đó.

“Này! Đứng lại đó cho tôi! Cô đang có ý gì đó?! Dùng kiếm để chém thẳng vào người khác mà không chút run tay như thế mà chẳng có lý do…”

“Được rồi, Erica! Alter đã đi rồi. Khục! Nói tóm lại là em hãy mặc quần áo vào trước đi! Hở hết cả rồi kìa!”

Trong bộ đồ lót đáng yêu màu trắng nhạt, da thịt bóng loáng non mềm tựa như sữa bò và vóc người nổi bật của thiếu nữ đang không hề giữ lại mà phô bày ra trước mắt của Itsuka Ken.

Gương mặt đỏ lên một cách ẩn giấu, thiếu nữ hơi thẹn thùng che người lại, thế nhưng ngay sau đó, cô lại khôi phục sự thong dong của mình và trêu cợt nhà vua: “Ara ~ chẳng lẽ ngài đã bị vẻ đẹp của em làm cho mê mẩn rồi sao, vua của em? Nếu như ngài muốn thì ngay bây giờ, Erica có thể dâng lên cho ngài một sự phục vụ vô ~ cùng ~ đặc ~ biệt ~ đó ~ !”

Nói xong, liếm nhẹ lấy đôi môi anh đào màu hồng nhợt, Erica nở một nụ cười vui vẻ và phủ mị rồi rón rén di chuyển lại gần đức vua.

“Bành ————!!!”

Cửa phòng lại một lần nữa bị lật tung, và lần này là một lưỡi đao gió lóe lên rồi lướt qua ngay trước mũi của Erica khoảng chừng vài tấc. Erica cảm thấy là dường như nếu không phải bộ ngực của cô cũng thuộc loại khá lớn thì hẳn lưỡi đao gió đó sẽ còn gần nữa cho xem, phỏng chừng có thể là xát ngay trước mũi của cô cũng chưa biết chừng.

Nụ cười trên mặt trở nên cứng ngắc, Erica nghiến răng nghiến lợi mà trừng mắt nhìn về phía cửa chính, thế nhưng, tàn niệm, ở đó chẳng có lấy một bóng người nào.

“Tranh thủ thời gian để mặc xong quần áo và xuống dưới để ăn điểm tâm đi! Bây giờ cho dù em có muốn làm gì đi nữa thì Alter cũng sẽ không cho em có cơ hội để làm đâu, muốn gì thì cũng phải chờ tới khi em hoàn thành được khảo nghiệm của mình cái đã rồi hãy nói.” Nói một câu ám dụ vô cùng mịt mờ, Itsuka Ken cầm lấy bộ quần áo đang nằm trên đất mà đưa cho thiếu nữ.

“Hãy chờ xem! Cô ả đen thui lạnh như băng đó, em nhất định sẽ giải cứu ngài khỏi tay của cô ta! Hãy chờ xem!” Xem ra cho dù thiếu nữ tóc vàng có cao quý và ưu nhã đến mức nào thì cũng đã hoàn toàn bị chọc tức sau hai lần ‘suýt chết’. Cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua mối thù này.

“Ha ha, vậy thì ta chờ em làm điều đó. Giờ ta đi xuống trước, mọi người sẽ chờ em ở tầng dưới! Nhớ xuống mau lên đó!”

Nói xong, vị vua trẻ vung nhẹ tay một cái rồi bước ra cửa. Phế tích của chiếc giường và cánh cửa vừa bị phá hư đột nhiên bay lên và tụ tập lại với nhau rồi sau đó hoàn toàn phục hồi cứ như chưa hề xảy ra chuyện gì, không có bất cứ dấu hiệu của sự hư hại nào được lưu lại.

Thấy như vậy, thiếu nữ nhoẻn miệng và nở nụ cười: “Thật không hổ là vua của em!”

… …

“… Godou, đã hạ quyết định chưa?”

Vốn đang ăn một cách xả láng, thế nhưng vừa nghe Itsuka Ken hỏi như thế thì cái mặt của Godou lập tức trở nên buồn thiu, cậu dừng việc ăn uống lại và rũ vai xuống rồi nói với giọng hơi bực bội xen lẫn buồn khổ: “Còn quyết định sao nữa? Nếu đã trốn không thoát mà chỉ có thể chọn giết hoặc bị giết thì có ai lại muốn chết đâu? Cũng chỉ có một lựa chọn thôi không phải sao? Cũng chỉ còn biết thử một lần! Tối thiểu thì tôi không muốn mình phải chết trong khi đang bỏ trốn.”

Nói với giọng nghe vô cùng bất đắc dĩ, thế nhưng Itsuka Ken vẫn có thể phát hiện được khi nói những lời này, là trong mắt của Godou phóng ra một tia điên cuồng của loài dã thú đã bị dồn đến góc chết.

“Vậy thì tốt! Dù sao đây cũng là chuyện của cậu và tên thần linh đó. Bị cái tên đó để ý, theo nghĩa nào đó cũng là vận may của cậu đó! Ha ha!”

“Đừng có nói chuyện mà không đau eo! Đây mà là vận may cái gì? Vận xui tám đời của tôi thì có!”

Nói một câu phàn nàn đầy sự cam chịu, Godou lại bắt đầu ăn một cách hùng hổ. Loại thức ăn sang trọng, cao cấp nhưng thanh nhã mang hương vị của Italy mà cậu đang được ăn hiện giờ không phải là thứ có thể thấy được một cách tùy ý, cậu không muốn lãng phí cơ hội hiếm có này. Ở nơi trung tâm thành phố, thứ tốt nhất mà cậu có thể mua được cũng chỉ có sandwich và sữa bò pha hột gà, cao hơn nữa thì là bánh mì kẹp thịt nóng, hoặc cao hơn nữa thì cũng chỉ là những món ăn cao cấp thường thấy của những nhà hàng lớn mọc nhan nhản trên khắp thế giới thôi; còn với món điểm tâm thanh nhã mang lấy mùi vị đặc trưng của Ý như thứ cậu đang ăn lúc này thì chỉ có ở những nhà hàng cao cấp của những thị trấn nông thôn, may ra thì còn có thể hưởng thụ lấy, giống như cậu hiện tại.

“Thật không ngờ là có ngày Erica này lại phải ngồi cùng bàn với một người ăn uống thô lỗ như thế, đúng là không thể tưởng tượng nổi mà.” Ăn uống một cách ưu nhã, Erica không hề bỏ qua cơ hội để có thể đả kích Godou. Nói thật lòng thì ngay lúc này, cô rất muốn cái tên trước mắt và cô ả đen thui ngồi ở đằng kia lập tức biến đi, để cô và vua của cô có thể ngồi riêng hai người với nhau, khi đó thì có muốn làm chuyện gì cũng được.

“Thật tốt là chúng ta có cùng ý kiến! Tôi cũng không ngờ được là có một ngày lại phải ngồi ăn chung với một cô gái ích kỷ, xấu xa và chẳng biết nói lời tốt đẹp nào như cô! Thật đúng là không thể tưởng tượng nổi!”

“Ara! Nếu vậy thì tại sao cậu còn không mau cút đi?”

“Vậy thì tại sao người tới sau như cô lại còn ngồi ỳ ở chỗ này?”

“Ha ha! Là kỵ sĩ dự khuyết của nhà vua, ngài ấy ngồi ở đâu thì đương nhiên tôi phải ngồi ở đó rồi. Còn cậu, cậu thì có liên quan gì mà còn ngồi ở đây chứ?”

“Bởi vì tôi là khách ở đây, và chủ của ngôi nhà này không cho thấy rằng tôi sắp phải bị đuổi cổ, thế nên phiền cô đừng có dùng ánh mắt hẹp hòi để nhìn về phía tôi nữa, vì cô cũng chỉ là khách ở đây giống tôi mà thôi, nữ sĩ nhỏ mọn.”

“Nhỏ mọn? Cậu đang nói về chính mình sao?”

“Tôi…”

Godou còn chưa kịp nói thì một tiếng sấm khủng khiếp chợt vang lên khiến cho ánh nến trong ngôi nhà cũng phải run lên một lần. Bầu trời đang nắng ráo bỗng nhiên chuyển thành mưa to và trút những giọt nước lớn xối xả lên toàn thị trấn.

“Tới rồi! Cơ hội của hai người cũng tới rồi đấy! Mau chuẩn bị đi, chúng ta cũng phải xuất phát rồi.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio