Quân lâm Nhị Thứ Nguyên

chương 57 : bão tố

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mưa lớn và cuồng phong, khiến cho cả hòn đảo Sardegna dường như nhuộm trong sắc điệu u ám của ngày tận thế.

Từ khi rời khỏi thị trấn nhỏ để bắt đầu xuất phát cho đến giờ, đoàn người của Itsuka Ken hầu như đều dùng tốc độ nhanh nhất để di chuyển về phía bờ biển của hòn đảo. Từng giọt mưa to như hạt đậu đập vào cửa kính xe, vang lên những âm thanh nặng nề và giòn giã liên tiếp. Trong loại khí trời như thế này, nếu bình thường như dùng tốc độ mà nhóm Itsuka Ken đang chạy như hiện giờ, hẳn là cửa kính xe đã phải nứt ra vì những giọt mưa lớn đập liên tiếp, tình huống tốt nhất thì xe cũng sẽ bị trượt bánh mà đâm vào một thứ gì đó trên vệ đường.

Chỉ là rất may vì người lái xe của nhóm Itsuka Ken là Alter cho nên những trường hợp như trên là không thể xảy ra. Với năng lực ‘cưỡi’ đạt tới đẳng cấp cực cao của Alter hiện nay, đừng nói là chỉ lái xe chạy trong bão lớn, coi như là chạy trong mưa thiên thạch thì nếu như vẫn còn có đường để chạy, phỏng chừng cô hoàn toàn có thể khiến cho chiếc xe mình lái chạy tới nơi ngon ơ mà chỉ mang lấy một vài vết xước.

“Giờ chúng ta cần nói một vài chuyện trước khi xe đến nơi, mọi người hẳn đều đã biết về Prometheus trong thần thoại Hy Lạp rồi chứ?” Itsuka Ken nói.

“Vâng! Theo em được biết, Prometheus là một người anh hùng của thần thoại Hy Lạp có nguồn gốc là thần linh của tộc Titan. Theo như thần thoại, ông ta đã tạo ra con người từ đất sét và một phần thân thể của mình, sau đó nữ thần trí tuệ Athena mới trao cho con người trí khôn và sinh mệnh. Ông ta là vị thần bảo vệ cho loài người…” Không hổ là Erica, Itsuka Ken chỉ vừa đề cập đến thì cô đã bắt đầu tiếp lời và thuật lại hoàn chỉnh cho mọi người về câu chuyện của Prometheus trong thần thoại.

Sau khi Prometheus tạo ra loài người từ thân thể của mình, loài người bắt đầu sinh sôi nảy nở dưới sự cai quản và bảo vệ của chư thần Hy Lạp. Thế nhưng, trong lần họp mặt đầu tiên giữa nhân loại và thần linh, Prometheus đã dùng trí khôn của mình để lừa gạt Zeus khi Zeus muốn chọn lấy tế phẩm mà loài người sẽ dâng lên cho thần linh sau mỗi khi thu hoạch được. Ông lấy hai mâm thịt mỡ và xương cốt để riêng với nhau và ngụy trang cho chúng một cách vô cùng khéo léo, mâm thịt mỡ được ông dùng da trâu và xương xẩu chất lên để che đậy còn mâm xương cốt và nội tạng thì lại được ông dùng mỡ lá ngụy trang khiến Zeus nhìn nhầm.

Kết quả sau đó, Zeus vì không nhìn thấu được trò lừa gạt của Prometheus nên đã chọn mâm xương và nội tạng. Tức giận vì bị lừa gạt, cũng như vì bất mãn với hành vi thiên vị nhân loại của Prometheus, Zeus đã dùng quyền lực của mình mà đoạt đi ngọn đuốc của nhân loại khiến con người không còn có lửa để dùng. Thế nhưng sau đó, Prometheus lại một lần nữa vì nhân loại mà trộm đi ngọn ‘lửa trời’ từ trên xe mặt trời của Apollo để nhân loại có lửa mà dùng. Cũng vì hành động này, Zeus đã nổi trận lôi đình và phạt Prometheus phải bị khóa vào trên đỉnh của một ngọn núi, mỗi ngày đều phải bị chim kền kền ăn mất lá gan. Mãi đến về sau, Prometheus mới được Hercules giải cứu mà thoát kiếp giam cầm.

“Như những gì Erica đã nói, Prometheus là anh hùng đối với nhân loại trong thần thoại Hy Lạp, thế nhưng theo nghĩa nào đó, ông ta cũng đại diện cho ‘trí tuệ’ và ‘ăn cắp’, trong đó ‘ăn cắp’ là điểm nổi bật nhất. Cũng vì thế mà quyển grimoire ‘Bí Kíp của Prometheus’ có ẩn chứa thần lực của vị thần ăn trộm này có công dụng chính là đánh cắp quyền năng sức mạnh của thần linh rồi cất giữ, và đương nhiên khi tới lúc cần thiết, nó cũng có thể dùng để phóng quyền năng mà mình đã đánh cắp ra.”

“Đánh cắp sức mạnh của thần linh?” Trong khi Erica không khỏi sợ hãi và thán phục vì công dụng của quyển grimoire, thì Godou lại hoàn toàn là buồn bực và cảm thấy xui xẻo cho mình. Vốn dĩ cậu cứ tưởng rằng đây chỉ là vật kỷ niệm gì đó nên mới chịu xung phong trả nó thay ông nội, ai mà ngờ được nó lại là thần vật chứ? Cũng tại vậy mà giờ cậu mới bị cuốn vào trong cái vòng xoáy nguy hiểm này, thật xui xẻo!

“Con ngựa trắng mà Godou đã thấy lúc trước giờ đang được phong ấn trong phiến đá này, đó là một trong những hóa thân của Verethragna, nó đại diện cho mặt trời. Phải nói là cậu rất may mắn đó, Godou à, vì nếu như Verethragna không bị mất trí nhớ và trùng hợp gặp phải cậu, hơn nữa còn cầm lấy phiến đá này khi mà đang than vãn và muốn đặt hi vọng ở cậu để tìm kiếm thất bại thì phiến đá này hầu như chẳng thể nào phong ấn được quyền năng ‘ngựa trắng’ của Verethragna đâu. Phỏng chừng trường hợp có khả năng xảy ra nhất sẽ là phiến đá này bị cướp đi, còn cậu sẽ bị hắn giết chết vì dám cầm lấy thứ này tới ngay trước mặt của hắn.”

“… nói vậy thì tôi có nên bảo là mình rất may mắn hay không?”

“Cậu cứ nói đi?”

Liếc xéo Itsuka Ken một cái, Godou tựa như một oán phụ mà lên tiếng phàn nàn: “Nếu cậu đã biết cái thứ này từ sớm vậy tại sao không nói sớm cho tôi biết? Nếu tôi biết sớm thì…”

“Thì sao? Cậu sẽ tin? Tin giống như lần đầu mà chúng ta nói chuyện với nhau ấy hở?”

“Ây…” Godou ỉu xìu.

Thua! Hoàn toàn không cãi lại được! Itsuka Ken nói không sai, cho dù lúc đó Itsuka Ken có nói với cậu thế nào đi nữa thì cậu cũng sẽ không tin, chẳng phải là lúc đó cậu đã phản ứng như thế sao? Coi như là tới tận bây giờ, dù đã biết rõ chân tướng nhưng cậu vẫn cảm thấy như mình đang rơi vào trong sương mù vậy, căn bản vẫn chẳng biết được gì cả.

“Đừng nản như vậy! Verethragna không phải thích bắt nạt kẻ yếu mà là muốn chiến đấu và được nếm thử cảm giác bại trận, bằng không thì hắn cũng đã không tặng cho cậu một hóa thân của mình, đây cũng là cơ hội mà cậu có thể đánh bại Verethragna. Đây là vinh hạnh của cậu! Cho nên hiện giờ, việc mà cậu cần phải làm nhất là ngồi và nghĩ xem, mình có thể dùng quyền năng ‘ngựa trắng’ được chứa ở trong này như thế nào, nó là cọng rơm cứu mạng của cậu đó!”

“Dù cậu có nói như thế thì…” Godou còn chưa thở dài xong thì Erica đã tức giận mà ngắt lời: “Cậu có còn là đàn ông hay không? Chẳng lẽ cậu không còn biết làm gì ngoài việc than thở sao?! Tại sao vua của tôi lại vừa ý một người vừa nhát gan vừa vô dụng như cậu chứ? Nếu cảm thấy sợ hãi thì mau cút xuống xe đi, không ai thèm cản đâu!”

“Đừng có ở đó mà nói móc! Cô thì có hơn gì tôi mà bày đặt làm tài cao? Nhìn cái bộ dạng căng cứng của cô xem, có khác gì tôi đâu chứ?”

“Hừ! Ngu xuẩn! Là kỵ sĩ của nhà vua thì đương nhiên phải luôn luôn cảnh giác, thế nên tôi mới tập trung để chuẩn bị chiến đấu như thế này! Nếu không hiểu thì xin đừng phô bày sự ngu xuẩn của mình ra để khoác lác.”

“Kỵ sĩ dự khuyết gì đó mà thôi! Cái gì mà ‘kỵ sĩ của nhà vua thì đương nhiên phải luôn luôn cảnh giác’? Cô tưởng tôi ngốc sao? Nếu không sợ thì đừng có để thanh kiếm của mình cứ run lên như thế! Ở đây không có ai bị mù đâu!”

“Không cãi nhau với cậu! Xin hãy câm miệng lại cho tôi! Chúng ta tới nơi rồi.”

Cơn mưa to càng lúc càng lớn, tựa như trút nước, nếu như không phải đã biết rõ rằng đây là mưa thì cho dù có nói là đang ở dưới chân của một ngọn thác cũng không khác bao nhiêu. Cả bầu trời và mặt đất dường như đều đang rung lên trong luồng áp lực kinh khủng không biết từ đâu tới. Không gian xung quanh chỉ có hai màu đen và xám đậm là chủ sắc điệu.

Theo lời quát mắng của Erica, Godou nhìn ra bên ngoài, và thông qua lớp cửa kính, cậu nhìn thấy khung cảnh kinh khủng và rung động nhất mà cậu từng biết đến trong cuộc đời sắp đủ 16 năm của mình. Một con chim lớn xinh đẹp rực rỡ đang hót lớn ở trên bầu trời, một con bò mộng có đôi sừng vàng hùng tráng, một con lạc đà có lông dài bao phủ và đôi răng nanh sắc nhọn, loài sơn dương với đôi sừng sắc bén. Cả bốn con thần thú đang ở trong bão tố mà gầm thét một cách điên cuồng, mỗi một con đều có kích thước to lớn không thua gì thần thú lợn rừng đã từng xuất hiện ở thành phố Cagliari trước đó.

“Kia… Là thiếu niên lúc đó —— !” Bước xuống khỏi xe, Godou cố gắng nhìn lấy mọi thứ từ trong cơn bão lớn. Dù rằng mưa rất to, thế nhưng Godou vẫn có thể nhìn thấy được là ở nơi ngay giữa, nơi đang bị bao vây bởi bốn con thần thú, có một thiếu niên quái dị đang đứng đó, trong tay cầm một cây kiếm vàng. Thiếu niên đứng đó, phiêu miễu và xuất trần tựa như không thuộc về nhân gian, thế nhưng dường như toàn bộ thế giới lại đang chuyển động quanh thiếu niên này, cứ như nơi thiếu niên đang đứng chính là trung tâm của thế giới.

“Là Verethragna! Đó đều là những hóa thân của ông ta?” Lúc này, bộ quần áo của Erica đã biến thành bộ quần áo hiệp sĩ màu đỏ đen đặc trưng của Copper-Black Cross. Cô cũng đã bước ra khỏi xe và ngước mắt nhìn lên bầu trời, đôi mắt của cô nheo lại thể hiện sự tập trung và căng thẳng khá cao độ.

“Nếu ta đoán không sai thì hẳn những thần thú này đều đang trong trạng thái bùng nổ và mất kiểm soát, giống như thần thú lợn rừng khi đó. Hẳn nhiên là hắn đã bị địch nhân của mình, vị thần vương cổ xưa kia, gây thương tích khá nghiêm trọng, khiến cho hóa thân cũng thoát ly khống chế, ký ức cũng đánh mất. Mà ta nghĩ là thương tích nặng nhất mà Verethragna gặp phải hẳn là việc mất ký ức, bằng không có lẽ cuộc chiến giữa hắn và thần vương đã kết thúc từ sớm rồi.”

“Ngài nói vậy là sao? Nói vậy tức là cuộc chiến giữa hai người đó vẫn chưa xong?”

“Đúng! Hẳn em còn nhớ Verethragna đã từng nói với Godou là mình chưa từng thua một lần, vậy thì khả năng lưỡng bại câu thương giữa hai bên là rất lớn. Vị thần vương kia có lẽ cũng đang bị trọng thương chưa khỏi. Cũng vì thế mà hai bên mới tạm thời ngưng chiến cho đến giờ.”

Nghe phân tích của Itsuka Ken, Erica nhìn chằm chằm về phía cuộc chiến kinh thiên động địa của bốn con thần thú và một thiếu niên thần đang diễn ra ở trên trời, cô đã đoán được đầu đuôi mọi việc.

“Nói như vậy tức là hiện giờ, bất bại quân thần đang tìm cách thu hồi lại những hóa thân của mình để khôi phục sức mạnh?”

“Uh! Hẳn nhiên là những hóa thân khác đều đã được thu hồi, thiếu niên và kiếm vàng, bốn con thần thú khác, bạch mã ở chỗ của Godou, giờ hẳn là chỉ còn có bốn con này. Dù bị vây, nhưng ta nghĩ mọi chuyện sẽ được Verethragna giải quyết vô cùng nhanh chóng, cây kiếm đó của hắn quả thật là thần diệt cụ ah!”

“Giờ chúng ta nên làm thế nào? Ngăn cản ông ta sao? Nếu như tiếp tục để mặc như thế này thì toàn bộ hòn đảo sẽ…”

“Không sao hết! Từ lúc đi ra, kết giới của ta đã bao trùm toàn bộ nơi này. Mưa lớn có thể sẽ gây ngập lụt một chút, thế nhưng những sức mạnh thần bí thì đều đã bị kết giới của ta hoàn toàn triệt tiêu, cho dù còn sót lại một phần nhỏ cũng chỉ có thể tạo ra một vài hố đất là cùng!”

Nhận được sự cam đoan của Itsuka Ken, Erica thả phần băn khoăn cuối cùng của mình xuống. Sau đó, thân thể cô trở nên thẳng tắp, cô đã sẵn sàng cho trận chiến sắp tới của mình.

“Nếu vậy thì giờ cũng đã tới lúc em nên ra tay! Erica • Blandelli xin được hướng về vua, chứng minh và dâng lên tồn tại của mình. Erica ở đây thỉnh nguyện.” Nói xong, Erica bước về phía trước.

“Đợi một chút, Erica!”

“Ngài có gì sai bảo, đức vua của tôi?”

Vỗ vỗ bờ vai đang kéo căng của Erica, Itsuka Ken vừa cười vừa nói: “Đừng quá khẩn trương, cô gái nhỏ của ta! Bây giờ chưa phải là lúc để em phải ra tay. Giờ, việc mà em cần làm là thả lỏng người và dưỡng đủ sự sắc bén. Chờ tới khi mục tiêu của em đến, đó mới là lúc em chứng minh tài hoa và dũng khí của mình. Đến khi đó đừng khiến cho ta thất vọng là được!”

Đôi mắt màu hổ phách tựa như một liều thuốc an thần cực lớn đối với Erica, sự cổ vũ đến từ chính vị vua mình tôn thờ khiến cô cảm thấy tự tin và an tâm hơn bao giờ hết, cảm giác khẩn trương cũng dần phai nhạt đi.

“YES! My Lord!” Erica quỳ một chân trên đất và làm lễ của thần tử, thế nhưng Alter, dù đang đứng bên, cũng không hề nói bất cứ điều gì. Cô chỉ liếc nhẹ Erica một thoáng rồi lại dùng ánh mắt lạnh băng không hề có chút gợn sóng nào của mình để nhìn về phía thiếu niên Dị Thần đang chiến đấu ở trên bầu trời. Nếu chỉ nói về thân phận Quân Thần, King Arthur cũng là biểu trưng cho sự thắng lợi và bất tử.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio