Nụ cười đã không còn ấm áp như lần gặp trước đó, bây giờ, thiếu niên kỳ lạ trước mắt chỉ còn lại sự uy nghiêm của các vị thần linh trên trời, sự uy nghiêm bao la đến từ phần thần tính đã ăn sâu vào trong cốt lõi. Dùng ánh mắt từ trên nhìn xuống để quan sát Godou, quân thần cổ đại của Ba Tư, kiếm thần bất bại Verethragna mở miệng nói với giọng đầy thích thú: “… Ồ? Thì ra là nhữ sao, cậu trai trẻ loài người?”
“Cậu không phải là cái người lúc đó…” Godou nhìn Verethragna rồi đột nhiên mở miệng nói.
“Ha ha, nhạy cảm lắm, cậu trai trẻ! Trực giác của cậu tốt hơn so với rất nhiều chiến sĩ lâu năm đấy! Đúng như lời cậu nói, ta đã không còn là ta không lâu trước đó, một kẻ mất đi tất cả tính chất của thần linh. Khi đó, sự bất tuân trong ta ít ỏi vô cùng, nhưng hiện tại, ta đã lấy lại được một nửa sức mạnh, thế nên ta lại trở về là chính ta. Giờ đây, ta là Heretic bất bại quân thần.” Lớn tiếng tuyên ngôn, đi kèm với đó là uy thế vô song bễ nghễ thiên hạ, lúc này đây, vị quân thần bất khả chiến bại này mới thật sự là một ‘Heretic’.
“Mục đích của cậu rốt cục là gì?”
Nghe Kusanagi Godou hỏi như vậy, Verethragna cười phá lên một cách vui vẻ: “Mục đích? Chẳng phải ta đã nói với cậu về mục đích của mình rồi sao, cậu trai trẻ? Ta chính là kẻ chiến thắng bất khả chiến bại, thắng lợi luôn nắm ở trong tay ta. Ta là vị thần mang lấy bản chất của đấu tranh và thắng lợi, chỉ cần ta muốn, dù là kẻ thù hay đối thủ có thể chiến đấu cùng với ta, bọn hắn sẽ luôn xuất hiện để khiến ta khuây khỏa. Vì thế, ta đã tới hòn đảo này để tìm kiếm kẻ thù mạnh nhất cho mình, để cho hắn chiến đấu cùng với ta. Ta, muốn tìm kiếm cảm giác của sự thất bại chân chính. Vì tìm kiếm sự thất bại, ta tới nơi này và gọi tỉnh thần vương Melqart.
“Đánh thức Melqart?”
“Đúng! Thế nhưng kết quả ta nhận được lại chỉ là sự tổn thương đến từ cả hai phía! Hóa thân của ta nổ tung và thoát đi, thần tính của ta bị phai mờ, sức mạnh hầu như biến mất, ký ức cũng trở nên lưu lạc. Thần vương Melqart cũng trọng thương và phải ẩn nấp ở đâu đó trên hòn đảo này. Thế nhưng, ta không cần một trận đấu hòa, cho nên cuộc chiến giữa bọn ta vẫn phải tiếp tục. Vì để cho vua Melqart một lần nữa xuất hiện và chiến đấu với mình, ta mới tìm kiếm và thu lại thần lực của mình sau thời gian nghỉ phép đầy vui vẻ. Ta mong đợi chiến đấu, và lần này nhất định phải phân được thắng thua rõ ràng.”
Lời tuyên bố non nớt quái dị nhưng lại chân thật và đáng tin đến bất thường khiến Godou cảm thấy có chút khó chịu, cậu không tìm được nguyên nhân của cảm giác mâu thuẫn này, chỉ là chuyện này không quan trọng. Điều quan trọng nhất là hiện giờ, theo như cách nói của tên trước mắt này, cậu ta lại muốn kêu gọi vị thần vương gọi là ‘Melqart’ gì đó để được chiến đấu một lần nữa.
“Nên giờ, cậu trai trẻ, hãy đem bí thạch đó thu về đi thôi! Ta sẽ tạm không để ý đến tội của cậu vì đã trộm lấy hóa thân của ta lúc trước. Còn nếu cậu vẫn muốn bước chân vào cuộc chiến này và ảnh hưởng đến ta thì khi đó, sự báo ứng của ta sẽ tìm tới cậu. Hãy lùi về sau đi chàng trai, vì tiếp đó là cuộc chiến giữa các vị thần, phàm nhân như cậu không có tư cách để tham dự.”
Dường như cũng chú ý đến phiến đá mà Godou đang cầm trong tay, bất bại quân thần cười nhẹ và đưa ra lời cảnh báo, thế nhưng kiểu nói thì chỉ nhẹ tựa như là đang dặn ‘ra cửa phải nhớ tắt đèn’ mà thôi.
Cầm chặt phiến đá trong tay, sau lưng của Godou túa ra vô số mồ hôi làm ướt đẫm cả lưng áo. Cậu mắng thầm ở trong lòng: ‘Chết tiệt! Cô ả kia vẫn còn chưa xong sao? Tôi đã sắp không kéo dài thời gian thêm được nữa rồi.’
Đúng như những gì Godou đang nghĩ, nguyên nhân mà cậu mạo hiểm cả tính mạng để xuất hiện ở đây một mình như thế này chỉ là vì cậu muốn giằng co với Verethragna. Không phải là vì cậu đã sẵn sàng cho cuộc chiến với hắn hay gì mà chỉ đơn thuần là vì cậu muốn trì hoãn thời gian thêm một chút, mục đích là để cho Erica có thời gian tìm kiếm và đạt thành hiệp nghị với thần vương cổ đại Merqart.
… …
Oristano là một trong những tỉnh có nhiều quần thể kiến trúc di tích bằng đá (Nuraghe) nhất trên đảo Sardegna. Ở đây có rất nhiều những di tích làng xã và tháp cao được xây bằng đá cứng từ thời cổ đại nằm rải rác ở khắp các nơi, di tích Santo Bustel cũng nằm trong số đó, nó nằm tại bên cạnh bìa của một khu rừng rộng lớn.
“… người mà vị quân thần đó đánh thức lại là thần vương Melqart của người Phoenician sao?” Nhìn quần thể di tích không xa trước mắt, Erica phát ra lời cảm thán, “Cũng đúng! Nói tới thần linh có mối liên quan sâu xa đến đảo Sardegna mà lại có thể sánh ngang với quân thần cổ đại của Ba Tư, khiến ông ta tìm tới tận nơi để xin ‘cầu bại’ thì cũng chỉ có thần vương Melqart…”
‘Phoenician’ là cách gọi của người Hy Lạp với những người Tharros. Những người thuộc ngữ hệ Semitic như người Phoenician, người Canaan… đều sùng bái Melqart và tôn ông là vua của các vị thần, vì thế nếu nói tới thần linh mạnh nhất có thể khiến Quân Thần Verethragna tìm tới để xin cầu bại ở khu vực Địa Trung Hải này cũng chỉ có Melqart.
Như đã nói ở trên, nếu như phải lội ngược dòng lịch sử để tìm hiểu về mối quan hệ của Melqart với đảo Sardegna thì chúng ta phải lội ngược dòng về tận những năm 1500 TCN, thời kỳ đầu mà người Phoenician vẫn còn là bá giả của toàn Địa Trung Hải. Khi ấy, người Phoenician đã tìm thấy hòn đảo Sardegna này, và vì vị trí địa lý tuyệt vời của nó mà người Phoenician đã quyết định thu phục hòn đảo này rồi chợn nơi đây để xây dựng lên một trong những bến cảng chính quan trọng nhất trong khu vực Địa Trung Hải. Khi đó, tòa thành được xây ở đây để đặt cảng là thành Tyre, và Melqart chính là vị thần phù hộ của thành phố.
“Verethragna là quân thần và cũng là chiến thần cổ đại của Ba Tư, hơn nữa còn là kẻ bảo vệ ánh sáng nằm dưới trướng của thần ánh sáng theo truyền thuyết của Bái Hỏa Giáo, việc chọn một vị thần vương như Melqart cũng là điều dễ hiểu. Nếu ông ta thật lòng muốn cầu bại thì đây hẳn là lựa chọn duy nhất và tốt nhất của ông ta ở Địa Trung Hải, những vị thần còn lại thật quá yếu đối với ông ta, có gọi tỉnh cũng chỉ phí công.”
Những suy nghĩ liên tục thoáng qua trong đầu của Erica, tự nhận là khá hiểu rõ về hai vị thần trên, cô khá tự tin với suy đoán này của mình, thế nhưng lúc này, chuyện quan trọng nhất với cô không phải là chuyện đó. Lúc này, cô cần phải chú ý đến một chuyện khác quan trọng hơn.
“Theo biểu hiện của vị quân thần kia thì hóa thân của ông ta đã bị mất kiểm soát sau trận chiến với thần vương Melqart, thần tính cũng mất gần như hoàn toàn. Nếu vậy thì thần vương Melqart cũng hẳn phải bị trọng thương, nếu không cũng sẽ không ẩn nấp ở đâu đó trên đảo mà không thể hiện mình ra như hiện tại.” Erica phân tích.
“Điều đó là tất nhiên, bằng không đường đường là thần vương của toàn biển Địa Trung Hải, nếu không phải là vì cần thiết thì sao có thể giấu mình ở cái nơi như thế này? Cho nên, đây chính là cơ hội cho em. Erica, nếu như em có thể thuyết phục được vị thần vương đang bị trọng thương đó…”
“Em hiểu rồi! Xin ngài cứ yên tâm và giao cho em đi, vua của em! Dù cho thần linh có cản bước thì cũng sẽ không thể nào ngăn cản được bước chân của em tiến tới bên cạnh ngài” Cam đoan với sự tự tin mãnh liệt, có thể thấy được là quyết tâm lúc này của Erica cao tới mức nào.
“Được rồi! Vị trí của ông ta hẳn đã ở gần phía trước! Nếu có kết giới, ta sẽ mở nó ra thay cho em, việc còn lại em phải tự mình xử lý, chúc em may mắn, Erica!”
Hào quang màu lưu ly phát ra từ trong lòng bàn tay của Itsuka Ken và bắn về phía trước. Với những chú thuật sư như Erica, việc có thể nhìn rõ được mọi thứ trong bóng tối quả thật là một việc quá đơn giản. Vì thế, trong mắt cô, ngay khi luồng hào quang màu lưu ly của Itsuka Ken bắn ra thì không gian phía trước dường như nổi lên một lớp sóng gợn vô hình rồi biến mất, cô hiểu, vua của cô vừa phá bỏ lớp kết giới bảo vệ và ngụy trang của nơi này.
“Đi đi! Dưới lòng đất của quảng trường này có một ngôi đền thờ, ‘khí’ của Melqart tỏa ra từ hướng đó.” Nhìn theo phương hướng mà Itsuka Ken đang chỉ, Erica quan sát kỹ thì quả nhiên cô phát hiện được có một hang động hình tam giác được che đậy dưới lớp cỏ khô và gỗ mục. Nhìn về phía vua của cô một cái, sau đó, Erica gật mạnh đầu và bước những bước chân dứt khoát để tiến vào trong hang động.
“Alter!”
“Đã hiểu!”
Không cần phải nhiều lời, Alter lập tức hiểu được ý của Itsuka Ken và ẩn vào trong bóng tối.
“Thiện thần của Bái Hỏa Giáo, còn có thần vương nguyên mẫu của ma vương Bael sao? Thật không biết là lần này lại có kinh hỉ gì đang chờ mình đây? Cái đám tối cổ ma vương chết tiệt đó chẳng có ai là kẻ hiền lành, thế giới này thật đúng là rắc rối ~ !”
Nhìn lên bầu trời màu đen với mưa giông bão tố đang chập chờn, ánh mắt của Itsuka Ken phảng phất nhìn xuyên qua vách tường của thứ nguyên, bắn về phía thế giới mà thần ma đang hoành hành nào đó. Nơi đó mới thật sự là chiến trường của cậu, nơi đó mới là nơi cậu mong chờ, nơi cậu khát vọng. Chỉ là hiện giờ, thực lực của cậu vẫn còn quá yếu, cho dù thật sự tới nơi đó, cậu cũng chỉ có thể làm một vị tướng nhỏ mà thôi.
Vì thế, điều mà cậu cần làm hiện tại là điên cuồng mà hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống rồi tăng thực lực của mình lên, cho tới khi cậu có thể dẫm nát tất cả dưới chân rồi thì mộng tưởng sẽ cách cậu gần hơn một bước.
Itsuka Ken chưa bao giờ quên rằng mộng tưởng lớn nhất của cậu là gì, đó là khát khao cũng là đại chí nguyện của cậu. ‘Đem hậu cung của mình trải rộng khắp toàn bộ nhị thứ nguyên’, đây là ước mơ mà ‘thực lực tối thượng’ cũng chỉ có thể trở thành một phần ở trong đó, cậu sẽ không bao giờ quên và từ bỏ dã tâm đó dù phải đối mặt với bất cứ điều gì, kể cả việc biến toàn bộ chư thiên vạn giới thành kẻ địch.