Trong thần điện dưới lòng đất ——
Dựa theo sự cảm ứng của chú lực, Erica nhanh chóng bước dọc theo con đường bằng đá và tiến sâu vào bên trong. Nói đi cũng phải nói lại, loại kiến trúc đồng điện (chỉ những tòa thần điện giấu trong thần điện) này rất thường thấy ở các tòa di tích cổ của người cổ đại. Những kẻ sùng thần ngày xưa đã dựa theo trí tuệ và óc sáng tạo siêu việt sự hiểu biết của tri thức hiện đại để dựng nên những kiến trúc hùng vĩ và kỳ bí như thế này, khiến cho các nhà khảo cổ ngày nay vẫn luôn phải thán phục, đó quả thật bí ẩn của văn minh nhân loại.
Thần điện không sâu lắm, đại khái chỉ mới đi khoảng chừng hơn 10 phút thì bước chân của Erica đã bắt đầu chậm lại. Bước chân của cô trở nên dứt khoát nhưng chậm rãi, bởi vì lúc này, cô đang trực tiếp cảm nhận thấy sự áp bách đến từ một nơi sâu xa nào đó của cung điện. Đây là thần uy, điều đó chứng tỏ rằng thần linh đã phát hiện ra cô và cô đã không thể che giấu được tung tích của mình nữa.
“Hỡi kẻ cuối cùng cũng sẽ đi về hướng của cái chết, nói cho ta nghe, nhữ đến đây vì điều gì?” Giọng nói ầm ầm như tiếng sấm, trầm thấp mà uy nghiêm, mỗi một âm thanh tựa như một chiếc chùy đập thẳng vào trong đầu của Erica khiến cô thoáng choáng váng một chút. Thế nhưng, không dừng bước và cũng chẳng do dự, Erica vẫn đi một cách đầy kiên nghị để bước tới cửa động đã hiện ra ngay trước mắt mình.
Tầm mắt bỗng trở nên khoáng đạt, một tòa thần điện hiện ra trước mắt cô. Toàn bộ ngôi đền thờ này được bao quanh bởi một dòng suối ngầm trong vắt chảy ra từ một hang động sâu xa nào đó bên trong thần điện, một con đường lát đá trải rộng từ nơi cô đang đứng tới tận tế đàn cuối cùng của một thần điện, chỉ là hiện giờ thì con đường này đã bị bao phủ bởi cát và đá.
Trên tế đàn trông tựa như một bệ phun nước lớn được đặt nơi mép suối, có một người đàn ông khổng lồ ở tuổi sung mãn đang ngồi ở trên. Đây là một người đàn ông có đầu tóc rối bù, mặt mũi đầy râu, cơ bắp to lớn, thân thể cứng cáp và đôi mắt vô cùng dũng mãnh, một cơ thể biểu trưng cho sức mạnh. Cơ thể khổng lồ và cường tráng của ông được bao trùm bởi một lớp áo giáp được bện bằng da thú có lẽ là trang phục đặc hữu của dân tộc mình, trông nó khá rách rưới. Ngoài ra ông còn khoác một lớp áo choàng đã rách tả tơi nữa.
Thế nhưng cho dù ăn mặc rất tả tơi và đầu tóc vô cùng bù xù thì từ trên cơ thể của người đàn ông khổng lồ này, Erica vẫn cảm nhận được sự uy nghiêm khó có thể tưởng tượng. Đây chính là thần vương có uy nghiêm áp đảo chúng thần và cũng là cường giả mạnh mẽ nhất trong thần thoại của người Phoenician.
“Để cho nhữ nhìn thấy hình dạng và vẻ ngoài thê thảm của ta lúc này thật là một điều đáng tiếc. Ngươi hiểu sao? Ông già này đã bị thương nặng, và ta đang cần gấp thời gian cho việc chữa chạy vết thương đó. Ta đang chờ mong tới thời điểm cơ thể mình lại tràn ngập sức mạnh.”
Cảm giác áp bức có thể khiến cho bất cứ kẻ nào cũng phải quỳ xuống đột nhiên dần dần biết mất, theo đó, vua của các vị thần chợt than nhẹ: “Nếu vậy, biết tên của ông già này không? Nếu biết chẳng lẽ không nên nói ra tên của ta sao? Hay là nhữ cho rằng tên của một vị vua cổ xưa đã không còn quan trọng như thế nữa? Rốt cục là cái nào đây?”
Trông thấy thiếu nữ nhân loại giật mình vì lời nói của bản thân, vua của các vị thần nở một nụ cười vui vẻ đầy lỗ mãng.
“Erica sợ hãi. Tên hoàng phát của ngự thân phải là Melqart —— nếu tôi không nhầm.” Trả lời một cách nghiêm túc và tôn trọng, thế nhưng Erica hoàn toàn không dám có chút thả lỏng nào, vì thần linh, nhất là Dị Thần, luôn là một đám hỉ nộ vô thường vì những lý do quái đản. Đừng nhìn lúc này, vị thần vương này đang rất hào phóng mà tưởng lầm, bởi vì bất cứ lúc nào, chỉ cần Erica hơi có chút sai lầm khiến ông nghĩ rằng bị xúc phạm, vậy thì ông sẽ không hề keo kiệt mà đem cơn thịnh nộ của mình rải lên người cô. Đối mặt với những người như vậy, Erica biết rằng sự cẩn thận không bao giờ là thừa.
“Ha ha ha! Đúng! Ông già này chính là Melqart, nhưng ta cũng rất ưa thích cái tên Bael, Baal • Hadad cũng không tệ. Thế nhưng trên hòn đảo này, ông già này nên được gọi là Melqart, chính là như thế! Ha ha ha ha ha!” Tiếng cười như sấm vang vọng khắp đền thờ khiến cho mọi thứ rung lên, những mảnh đá vụn rớt ra từ trong những khe nứt, dòng suối quấn quanh cung điện ngầm cũng trở nên nổi sóng cuồn cuộn.
Vị thần vương của biển Địa Trung Hải này dường như cảm thấy thật cao hứng khi vẫn còn có người thường nhớ đến ngự danh của mình.
“Nếu vậy hỡi bé gái nhân loại may mắn có thể vào được đến nơi này. Nhữ, vì sao mà đến?” Đôi mắt to như chuông đồng bỗng nhiên trợn lên và nhìn về phía Erica, áp lực dường như đã hóa thành thực chất bao phủ lấy cô khiến cho cô cảm thấy khó lòng động đậy, sự sợ hãi tràn ngập toàn thân, tay chân dường như cũng đã bắt đầu phản bội lại ý chí. Không phải là vì Erica quá yếu đuối hay nhát gan, đây chỉ đơn thuần là sự sợ hãi đến từ bản năng sâu xa nhất cơ thể khi phải đối mặt với một sinh vật có tầng thứ cao hơn mình quá nhiều. Dù đã chuẩn bị tinh thần, và cũng không thiếu sự quyết tâm, thế nhưng lúc này, Erica cảm thấy là mình vẫn còn quá ngây thơ và non nớt.
Đây không phải là thứ mà một người bình thường có thể chống lại, cô đã quá tự kiêu với ý nghĩ rằng ‘mọi thứ cũng chỉ đến thế’ khi nghĩ về Heretic God, nên giờ đây, với sai lầm không thể chấp nhận được đó, cô bất lực trước sự chuẩn bị tâm lý thiếu chu đáo của mình. Lúc trước, khi phải đối mặt với thần thú, dù rằng nó rất mạnh mẽ, thế nhưng vì nó không thể hạ được cô một cách dễ dàng và cũng chẳng khiến cô cảm thấy sự áp bức về tâm lý, thế nên cô vẫn nghĩ rằng ‘thần linh có lẽ cũng chỉ như vậy’. Đây là một sai lầm trong tiềm thức mà cả chính cô cũng không phát hiện ra, vì cô quá kiêu ngạo, và giờ đây cô bắt đầu phải trả giá vì điều đó.
So với thần thú mà cô đã từng gặp mặt trước đây, vị thần vương này đáng sợ hơn nhiều, đáng sợ đến mức cô không thể nào diễn tả được điều đó bằng lời nói. Dù là dị thần thì đó vẫn là ‘thần’, hơn nữa Melqart còn là vua của các vị thần, sự đáng sợ và mạnh mẽ của ông là không cần phải bàn cãi. Ông là một vị thần chân chính thống trị lấy bầu trời và cũng là vua cai trị lấy mặt đất.
“Chẳng biết nên nói gì sao? Thôi được rồi! Ta khoan dung cho sự mạo phạm của nhữ, nên giờ đây, ta giao cho nhữ một nhiệm vụ: hãy mau trở lại mặt đất và cố gắng chuẩn bị cho sự phục sinh của một vị vua mạnh mẽ cổ xưa. Hãy nói cho những kẻ phàm tục đó biết là đối với những con sâu cái kiến đã làm ô nhiễm mặt đất mình cai trị, Melqart đang phẫn nộ vô cùng. Vì thế, với hòn đảo nhỏ bé này, ta sẽ dùng đôi tay bằng sắt này nhấn chìm nó vào trong biển cả —— nhữ hãy cứ đi mà cảnh cáo bọn hắn như thế.”
Nộ ngôn vang lên khiến cho đầu óc của Erica chợt khôi phục tỉnh táo. Cắn răng và cố gắng lấy lại quyền kiểm soát đối với thân thể của mình, Erica chật vật nhìn về phía bóng người hùng tráng cao ngạo trước mắt và thì thào nói nhỏ: “… muốn nhấn chìm… toàn bộ hòn đảo?”
“Đúng như thế, hỡi đứa bé không thể nào thoát khỏi số mệnh tử vong của mình! Khi món đồ chơi của nhữ đã dính đầy lấy bùn và đất, nhữ sẽ phải làm gì? Chính là như thế: lấy nước sạch và tẩy chúng đi! Nếu trên lãnh thổ của ta tràn ngập những thứ sâu bọ khiến cho ta chán ghét, ta sẽ rửa tất cả chúng đi bằng chính nước biển của Địa Trung Hải này. Hiểu chưa?” Tựa như nói một chân lý đương nhiên, thần vương Melqart nhẹ nhàng tuyên ra bản án mà mình đã phán quyết cho toàn bộ hòn đảo.
“Được rồi —— hiện giờ ông già này đang phải bước trên con đường đối chiến với một kẻ thù phiền toái. Vì để chuẩn bị cho cuộc chiến với hắn, ta muốn ngủ say để hồi phục lại vết thương cho mình. Hãy mau rời đi! Nếu như còn tiếp tục mạo phạm đến sự uy nghiêm của ta, cho dù ta có rộng lượng đến đâu cũng sẽ cảm thấy mất hứng, đứa nhỏ!”
Nghe được lời quát lui của Melqart, sắc mặt của Erica trở nên hơi trắng bệch, cô bắt đầu trở nên hơi bối rối. Sự mạnh mẽ đến quá đáng của thần vương Melqart đã làm rối loạn mạch suy nghĩ của Erica. Cho dù có là 1 trong 2 thiên tài nổi danh nhất của đất Milan thì hiện giờ, Erica vẫn chỉ là một cô bé mới 16 tuổi. Như lời chú của cô từng nói, cô chưa từng có cơ hội để có thể được đối mặt với một Dị Thần thật sự, nên khi lần đầu tiên phải đối mặt với tồn tại vượt qua cực hạn của nhân loại, Erica trở nên đánh mất sự bình tĩnh vốn có của cô. Đây là lỗi lầm thường thấy của tân binh khi ra trận lần đầu tiên, giờ cũng là thứ mà Erica đang mắc phải. Nếu không thể khiến cho mình hoàn toàn tỉnh táo lại thì Erica tuyệt đối sẽ phải thất bại toàn diện trong cuộc đối đầu này.
“… hả? Vẫn còn chưa đi sao?” Ngữ khí dần trở nên bất thiện, áp lực tỏa ra từ trên người của thần vương Melqart bỗng chốc cũng tăng lên gấp bội phần.
Tâm đã rối loạn, Erica đã bắt đầu cảm thấy không biết nên làm thế nào. Cô điên cuồng mà cố gắng kiểm soát lại tất cả của mình, thế nhưng sự thành công dường như đang cách cô càng lúc càng xa, nếu không phải là vì trong lòng cô vẫn còn một phần cố chấp không thể nào lay chuyển được thì hẳn là lúc này, Erica đã gục ngã.
Ngay khi Erica tưởng chừng như mình đã sắp kề bên thất bại, thì bỗng nhiên, một thanh âm lạnh đến thấu xương bỗng nhiên truyền vào trong đầu cô khiến cho mọi bối rối bỗng chốc đều tan biến —— ‘Nếu như mi chỉ có một chút xíu quyết tâm và đảm lượng như thế thì hãy chết ở nơi này đi! Xem ra master đã thực sự nhìn lầm!’
Lời nói lạnh như băng, lại khiến cho sức lực toàn thân của Erica đều trở về, tất cả những bối rối, hoang mang và sợ hãi cũng đều bị dập tắt. Hóa ra nữ vương màu đen đó vẫn luôn quan sát cô, điều đó cũng đồng nghĩa là ánh mắt và sự quan tâm của vị vua cô tôn thờ cũng chưa từng rời cô một bước, vậy giờ, cô đang làm cái gì thế này? Rõ ràng cô đã tuyên thệ —— ‘chỉ cần ý muốn của ngài hướng tới đâu thì thanh gươm của em sẽ quay về phía đó’, ‘dù cho thần linh có cản bước thì cũng sẽ không thể nào ngăn cản được bước chân của em tiến tới bên cạnh ngài’, thế nhưng tại sao bây giờ cô lại trở nên chật vật như vầy?
Sáu năm ròng rã, cô đã bỏ ra tất cả mọi thứ của mình cũng chỉ vì mong có thể được tiến đến bên cạnh vua, chỉ mong là có thể trở nên xứng đáng với vị trí kỵ sĩ của ngài ấy. Giờ, cô chỉ còn cách nó một bước chân, chẳng lẽ cô lại cam chịu thất bại ngay lúc này sao? Vua của cô sẽ thất vọng đến mức nào khi biết được điều này? Sự tự tin và thong dong vốn có, niềm tin và quyết tâm không thể lay chuyển được của cô đã đi đâu? Cô bỏ chúng ở đâu rồi? Chẳng lẽ chỉ một chút thần uy này đã có thể bôi diệt chúng rồi sao?
Những ý nghĩ chớp nhoáng lóe lên trong đầu của Erica, và rất nhanh chóng, sự thong dong và tự tin vốn có của cô lại trở về. Khóe miệng chợt kéo lên một chút là lẩm bẩm một tiếng cảm ơn không cất thành tiếng, Erica nhìn thẳng về phía Dị Thần Vương bằng đôi mắt lấp lánh những tia sáng. Giờ khắc này, đây mới thực sự Erica • Blandelli.
Nhìn thấy sự thay đổi trong thần thái của Erica, đôi mắt của thần vương Melqart chợt híp lại một chút, sau đó ông cất giọng nói ồm ồm của mình: “Sao? Nhữ hẳn đang muốn nói ra suy nghĩ của mình? Nếu vậy ta cho phép nhữ lên tiếng!”
“Vâng! Nhưng trước đó, tôi xin tự giới thiệu trước! Xin ngự thân ngài tha thứ cho sự vô lễ đầy bất cẩn này, tôi là Erica • Blandelli, là kỵ sĩ của Đọa Thiên Chúa Tể, mặc dù vẫn chỉ là dự khuyết. Hôm nay tôi đến đây vì muốn đại diện cho vua của tôi đàm phán cùng với ngài, thưa thần vương vĩ đại.”
“Lord Samele? Đàm phán?”
“Đúng! Ngự thân ngài cũng đã nói rằng mình đang phải đối chiến cùng kẻ thù đầy phiền toái, và trước khi tôi tới đây, địch nhân của ngự thân ngài, quân thần bất bại của đất Ba Tư đã gần như hoàn toàn khôi phục và cũng đang trên đường tìm đến nơi này rồi.”
“Cái gì?!”
Mặc dù thấy được Melqart đã rất giật mình, thế nhưng Erica không hề áp sát hay làm bất cứ điều tương tự nào mà chỉ nói tiếp một cách bình thản: “Ngự thân đã từng hỏi tôi về mục đích khi tới nơi này. Xin hãy tha thứ vì khi đó đã không đáp lời ngài, thưa thần vương vĩ đại. Nguyên nhân tôi tới đây là vì hai việc. Điều đầu tiên: tôi muốn được hợp tác cũng ngự thân ngài để cùng giết chết vị quân thần đã từng xúc phạm đến ngài kia. Điều thứ hai là muốn…”