Tràn đầy sự lôi cuốn đến kỳ lạ, thiếu niên lẳng lặng treo mình trên không trung và nhìn về phía trước. Lúc này, đối diện với cậu mà một người đàn ông khổng lồ đầy hùng tráng to lớn hơn cậu tới mấy lần. Nhìn người đàn ông này, thiếu niên cười một cách vui vẻ và khoái trá: “… đã chịu xuất hiện rồi sao, vị vua cổ xưa của biển Địa Trung Hải?”
Mặc dù kích thước giữa hai bên quả thật chẳng khác gì giữa voi và kiến, thế nhưng lúc này, thần tính đang tỏa ra từ trên người thiếu niên hoàn toàn không hề thua kém người đàn ông khổng lồ. Trường bào sau lưng bay phấp phới, mặc dù trên mặt nở nụ cười đầy hòa nhã, thế nhưng cậu lại dùng giọng điệu phách tuyệt thiên hạ để chất vấn vị thần vương cổ xưa: “Vết thương lưu lại sau cuộc chiến lần trước với ta, hẳn ông đã khiến nó hồi phục rồi? Hay là ông vẫn đang mang thương tới trận chiến?”
“Sự cuồng vọng của nhữ khi bất chấp tất cả để kêu gọi ông già này từ giấc ngủ chỉ vì muốn tìm được một đối thủ để khiêu chiến không phải là thứ có thể được tha thứ và bao dung. Ta sẽ không bỏ qua cuộc chiến này, vì điều đó!” Thanh âm như sấm đáp lại lời khiêu khích của thiếu niên. Là vua của mảnh đất này, là vua của các vị thần, là tồn tại độc nhất vô nhị, người đàn ông khổng lồ cho dù đang bị thương cũng sẽ tuyệt đối không buông tha cho sự khiêu khích của một vị thần đến từ bên ngoài lãnh địa.
“Thật vậy sao? Điều đó khiến ta có cảm giác chờ mong vào trận chiến.” Khóe miệng kéo lên một nét cười hưng phấn đầy tà ý, từ trên thân thể mảnh khảnh của thiếu niên, một luồng chiến ý khủng bố phun ra và xông thẳng lên trời như muốn xỏ xuyên cả trời và đất.
“Ha ha ha, mặc dù đã mất đi một hóa thân, thế nhưng với ta, điều đó sẽ chẳng tạo nên ảnh hưởng gì đáng ngại. Thần lực của ta hầu như đều đã được thu lại, không giống như ngươi, hỡi vị vua cổ đại đang phải gánh lấy vết thương mà bước ra chiến trường.”
“—— thành thật xin lỗi! Người chiến đấu với ngài còn có bọn tôi!”
Thanh âm quấy rầy bất chợt khiến cho thiếu niên chuyển dời sự chú ý về phía mặt đất, đó nơi phát ra âm thanh. Trong ánh mắt có chút ngạc nhiên của thiếu niên, lúc này, trên bờ biển, đã có hai bóng người đang đứng chập chờn trong mưa gió, một là nữ phù thủy kiêm kỵ sĩ tóc vàng, hai là cậu trai nhân loại mà thiếu niên đã từng xem trọng.
“Hai người sao? Ha ha! Lòng dũng cảm này đáng giá để cho ta khen ngợi, thế nhưng, một con kiến không biết thức thời cũng thật khiến cho ta nóng nảy. Cô bé, cô thật sự muốn tham dự vào cuộc chiến của thần linh với thân thể phàm thai đó sao? Khí độ của hai người đủ để tham gia vào cuộc chiến này sao?”
Khẽ vẫy tay một chút, từ trên không, một luồng sấm sét có độ dày to như một thùng nước chợt lóe và đánh về phía hai người. Không có lý do gì để nghi ngờ là với thân thể phàm thai, nếu như bị một tia sét như thế trực tiếp đánh trúng thì kết quả duy nhất là phải chết.
“Xoẹt ---- phanh ————!!!”
Sấm sét đánh vào vị trí ngay giữa của hai người, thế nhưng hoàn toàn không trúng đích. Cả hai đều đã né được một cách linh hoạt và nhẹ nhàng.
“Ta đã nói với cậu rồi phải không, cậu trai? Đây không phải là chuyện mà cậu có tư cách tham dự, nếu như cậu lại xuất hiện và ảnh hưởng đến cuộc chiến của ta thì quả báo của ta sẽ tìm đến cậu. Giờ ta cho cậu lời cảnh báo cuối cùng: hãy lui ra khỏi nơi đây cùng nữ kiếm sĩ kia đi thôi! Bằng không, với những kẻ ngỗ nghịch ý chí của ta, ta sẽ chôn vùi hai người tại đây mà không chút do dự!”
Sấm sét không ngừng đánh xuống, mặt đất lần lượt bị những tia sét làm cho nổ tung. Những đòn tấn công mạnh mẽ nhưng không chứa đựng sự giết chóc, nó tựa như chỉ là sự xua đuổi đầy vẻ trêu đùa của quân thần Ba Tư.
Lúc này, nữ kỵ sĩ tóc vàng đã bắt đầu ngâm xướng ngôn linh: “—— hỡi Cuore di Leone — chất thép mang tên của vua sư tử. Giờ ta ra lệnh cho ngươi. Hãy lột bỏ lớp vỏ ta đã ban, và mau trở về hình hài thật sự của mình. Hiện lên trước mặt ta như một con sư tử, sát cánh bên ta và cùng nhau chiến đấu!!”
Theo lời ngôn linh được vịnh xướng, thanh kiếm mảnh trong tay nữ kỵ sĩ tóc vàng bắt đầu lóe lên những tia sáng màu đỏ thẫm. Sư tử bị nhốt trong lồng cuối cùng cũng được thả ra mà vui sướng gầm thét. Phong ấn được giải trừ, thân kiếm của Cuore di Leone nhanh chóng biến lớn, từ một thanh kiếm mảnh đã biến thành một thanh kiếm đơn bảng rộng. Đây mới là tư thái vốn có của ma kiếm Cuore di Leone, một thanh kiếm giáp nặng của kỵ sĩ.
Kế đó, không chỉ đem thanh kiếm mảnh của mình biến thành một thanh kiếm nặng của kỵ sĩ, nữ kỵ sĩ tóc vàng còn kêu gọi ra khiên tròn bằng thép có khắc huy ấn hình chữ thập màu đỏ đen xen lẫn nhau và cầm nó bằng tay trái của mình.
Dùng ma lực để gia tăng sức mạnh, dùng ngôn linh để mở phong ấn, lại dùng phép thuật để chuẩn bị khiên giáp, nữ kỵ sĩ tóc vàng đã hoàn toàn tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh. Cô nói: “Mặc dù rất là vô lễ, thế nhưng tôi không thể không làm việc này, vì đây là giao ước giữa tôi và vua của các vị thần. Vì muốn đánh bại ngài, Erica nhất định sẽ không lùi bước.”
“Hợp tác với Melqart? Ha ha ha ha ha! Thú vị! Thật sự thú vị! Từ khi nào mà vua của các vị thần cũng đã học được cách khom người xuống để hợp tác cùng với con người? Đây quả thật là một kỳ tích mà ta được nhìn thấy lần đầu tiên! Ha ha! Rất tốt! Vì niềm vui bất ngờ mà cô đã mang đến cho ta, ta đặc biệt cho phép cô tham gia. Vậy, còn cậu thì sao, cậu trai trẻ? Nếu như hiện giờ cậu rời đi thì ta vẫn còn có thể khoan dung cho lỗi lầm của cậu trước đó…”
“Khoan dung cái khỉ mốc! Nếu như có thể rời khỏi tình huống này, ông cho rằng tôi sẽ còn ở đây sao? Rốt cục thì trước kia ai mới chính là kẻ đã kéo tôi vào chuyện này? Chính cậu đã đưa cái thứ khỉ mốc này cho tôi, vậy thì giờ tôi còn quyền lựa chọn sao? Nếu chỉ có chọn lựa giữa giết hoặc bị giết thì tôi không muốn chết trong khi đang bỏ chạy! Hơn nữa tôi càng không muốn chết!” Thiếu niên nhân loại tức giận mà mắng trả, trong tay còn vung vẩy lấy bí thạch để diễn tả sự khó chịu của mình. Đáp án đã rõ ràng, cậu cũng sẽ không lùi bước.
“Quả nhiên là vậy sao? Ta quả thật đã không nhìn nhầm! Nếu như ở thời cổ đại, ta sẽ rất vui sướng khi được chọn cậu làm chiến sĩ cho ta và chiến đấu vì ta trên chiến trường, cậu có tư chất của một chiến binh mạnh mẽ nhất. Thế nhưng, giờ còn quá sớm đối với cậu, hay cậu đang nghĩ rằng, phiến đá mang thần lực của Prometheus này có thể uy hiếp được ta?”
Quân thần bất bại dùng giọng tiếc nuối để nói lên sự thật với Godou, tất nhiên là đồng thời với đó, đôi thần nhãn của ông cũng không hề rời khỏi bí thạch đang được thiếu niên loài người cầm trong tay. Ông nhìn nó với sự nghiêm túc, vì ông sẽ không xem thường bất cứ yếu tố nào có thể ảnh hưởng đến kết quả cuộc chiến đang tồn tại ở trên chiến trường.
“Nhữ thật lắm lời! Đã dám cuồng vọng đến như vậy, thế thì ông già này cũng sẽ không tha thứ cho nhữ vì cái tội dám sỉ nhục danh tiếng của Melqart thêm một lần nữa! HỐỐ…NGGGG…!!!!”
Hai cây gậy ma thuật tựa như hai cây cột chống trời được Melqart vung lên và nện về phía quân thần thiếu niên. Sức mạnh hung bạo ẩn chứa trong đó khiến toàn bộ không gian dường như cũng đều phải chấn động.
“Chỉ có thế thôi sao, vua Melqart?”
Thanh gươm vàng xuất hiện trong tay của quân thần thiếu niên và chém về phía thần vương, đây là một trong 10 hóa thân của chiến thần Ba Tư, ‘chiến binh cầm thanh gươm vàng’.
“BÀNH ——————————!!!!!!!!!!!!!”
Đối với quân thần thiếu niên, việc ngăn lại hai cây gậy ma thuật đang ập tới như hai ngọn núi của thần vương thật sự không phải là việc gì khó. Tiếng nổ vang dội và sóng xung kích văng khắp nơi, toàn bộ hải vực dường như cũng nổ tung dưới sự va chạm của hai thanh thần khí.
Tất nhiên, mặc dù bị cản lại, thế nhưng đòn tấn công của Thần Vương không thể nào lại đơn giản như vậy, hai cây gậy thần lại vung lên một lần nữa, và lần này vô số sấm sét và gió giật cũng hội tụ lại và đánh về phía quân thần thiếu niên. Một đòn này bao hàm lấy sự phẫn nộ của thần vương Melqart.
“Ta đã nói là những đòn tấn công như thế này chẳng có ý nghĩa gì đâu, Cổ Xưa Vương Giả!”
“Cái đó thì chưa chắc!!!!”
Một thanh kiếm bản rộng lướt qua bầu trời và chém về phía quân thần thiếu niên. Kiếm khí màu đỏ của nữ kỵ sĩ tóc vàng đã quấn lấy được một chân của quân thần, nếu như vậy, hẳn là quân thần thiếu niên không thể nào trốn thoát! Thế nhưng ————
“Thật khờ khạo! Cô cho rằng chỉ chừng đó thì có ích gì sao?”
Quân thần thiếu niên bỗng nhiên biến thành một luồng gió lốc hình xoắn ốc và tránh thoát sự trói buộc của nữ kỵ sĩ tóc vàng, đây là biến thân ‘Gió’, cũng là một trong 10 hóa thân của Quân Thần Bất Bại xứ Ba Tư.
“Nhanh lên! Tới phiên cậu rồi đó! Mau đem toàn bộ chú lực của bí thạch phóng ra! Nếu như có thể cướp thêm một hóa thân nữa của hắn là tốt nhất! Khi đó phần thắng sẽ nghiêng về phía chúng ta ————”
Còn chưa đợi nữ kỵ sĩ tóc vàng gọi xong thì thiếu niên loài người vốn đã chuẩn bị từ sớm lập tức giơ cao phiến đá trong tay: “Cô không nói tôi cũng biết! Mau trộm lấy cho taaaaa!!!!!!!!” Cậu gầm thét.
Ngọn lửa màu xanh điên cuồng phụt ra từ trong phiến đá. Đây là chú lực đến từ chính người anh hùng thần thoại Prometheus của Thần Thoại Hy Lạp, nguồn chú lục ẩn chứa lấy một phần năng lực trộm cắp của Prometheus.
“Quả nhiên muốn dùng bí thạch Prometheus vào lúc này sao? Thế nhưng cậu trai, cậu có thể ăn cắp được gì nếu bị chủ nhân phát hiện?”
Tựa như đã nắm hết tất cả trong tay, quân thần thiếu niên cười lên ha hả và tuyên bố: “Ha ha ha! Hỡi kẻ anh hùng thời cổ, hãy khiếp sợ ta, và mau cút khỏi đây, Prometheus. Ta là kẻ sẽ đập tan mọi thứ cản đường ta, cho dù là sức mạnh hay cái ác, không có gì có thể làm ta khuất phục.”
Theo lời vịnh xướng của quân thần thiếu niên, ngọn lửa màu xanh bắt đầu co lại và trở nên mờ nhạt.
“Hãy sợ hãi ta đi, Prometheus! Hãy khiếp sợ trước ta và cái tên quyền năng của ta! Tên ta là Verethragna! Kẻ bảo vệ ánh sáng và vùng đất thánh! Hãy rung sợ trước Verethragna này, Prometheus! Lời nói là ánh sáng. Ngôn linh là ánh sáng. Do đó hỡi ánh sáng và vần thuật tự, hãy hóa thành kiếm của ta, hóa thành lưỡi gươm trên đôi tay này.”
Ngọn lửa màu xanh đã biến mất khỏi người của quân thần trẻ tuổi.
“Ta biết ngươi là ai, Prometheus. Nơi ngươi bị trừng trị, là dãy Kavkaz đặt nơi chân trời. Ngươi một thời là hỏa thần. Một kiếp là tặc thần. Và một đời cũng là một bậc anh hùng hào kiệt.”
Thần kiếm màu vàng bắt đầu phóng ra những tia sáng chói mắt dường như có thể lấn át cả ánh mặt trời
“Ta, Verethragna là kiếm —— anh hùng của sức mạnh. Còn ngươi là anh hùng của trí tuệ, kẻ ban lửa cho loài người ngu dốt —— kẻ hiền nhân truyền thụ kiến thức cho các nền văn minh, kẻ phản nghịch đã dùng trí tuệ để lừa gạt những vị thần khác, là mặt trời và bóng tối trông coi nhân loại, tựa như Amirani của quốc gia Gruzia và Loki của vùng phương bắc xa xôi.”
Ánh kiếm màu vàng đâm thủng lấy phiến đá từ trong ngọn lửa. Trong nháy mắt, ngọn lửa biến mất, phiến đá cũng trở nên lặng im tựa như đã mất đi linh tính.
“Tại… tại sao lại như vậy? Năng lực của thanh kiếm vàng đó lại là dùng ngôn linh để chém đứt quyền năng của thần? Chẳng lẽ vì thế mà ngài ấy mới bảo rằng nó có thể so với thần diệt cụ (Longinus) sao?” Nữ kỵ sĩ tóc vàng rung động mà thốt lên, thế nhưng lúc này không phải là lúc cho sự kinh ngạc, bởi vì ngay sau đó, sự nguy hiểm bắt đầu giáng lâm.
“Vậy thì, những nhân loại đang khiêu chiến ta, đã tới lúc đưa các người rời khỏi đây rồi!”
Tia chớp màu đỏ từ trời giáng xuống với tốc độ cực kỳ chớp nhoáng, lần này, quân thần trẻ tuổi hoàn toàn nghiêm túc, và vì thế không có bất cứ cơ hội nào cho nhân loại thiếu niên và nữ kỵ sĩ tóc vàng để có thể né tránh.
“ẦM ————!!!”
Một lồng ánh sáng nửa hình cầu bỗng nhiên xuất hiện và đem hai nhân loại trẻ bao bọc bên trong. Luồng sấm sét của quân thần thiếu niên hoàn toàn bị ngăn lại bên ngoài chiếc lồng ánh sáng.
“Ồ? Thật là phiền toái đó, vua Melqart!”
“Ha ha ha! Nếu như ông già này đã đồng ý cho hai kẻ đó được phép đứng chung một chiến tuyến với ta, vậy thì ta sẽ không để bọn họ bị thương dễ dàng như vậy! Sự bảo vệ của nhà vua không phải là thứ để cho bất cứ ai cũng có thể khinh nhờn!”
Hóa ra là thần vương đã ra tay bảo vệ cho hai người, thế nhưng, quân thần thiếu niên sẽ bỏ qua cho chuyện này dễ vậy sao?
“Thật sao? Thế nhưng ta cũng biết rõ bản chất của ngươi, vị vua cổ xưa! Ngươi là…”
Thanh kiếm vàng có thể chém rách cả thần cách lại một lần nữa rung lên, cùng lúc đó, không ai phát hiện được rằng, trên phiến đá đã mất đi sự sáng bóng kia, những kia sáng màu lưu ly đang bắt đầu chợt lóe.