Quân lâm Nhị Thứ Nguyên

chương 61 : lời chúc phúc đến sớm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“… ngươi là vua của các vị thần, được người Canaan và người Phoenician thờ phụng và sùng bái. Ngươi là thần bão tố, thần biển, thần bầu trời, cũng là vị thần của vụ mùa đồng thời là thần của sinh mệnh bị tan hoang. Loài châu chấu ăn sạch mọi lương thực và cây cối khiến cho mặt đất trở nên cằn cỗi là biểu tượng cho sự uy nghiêm của ngươi. Ngươi cũng là vua ruồi Baalzebub trong kinh thánh, là thần linh nguyên mẫu cho vị vua bẩn thỉu Bael…” Ngôn linh thấu triệt bản chất bắt đầu vang lên khiến cho thanh kiếm vàng dần trở nên mạnh hơn.

Theo lời ngôn linh dần được cất cao, ánh quang huy tỏa ra từ thanh kiếm vàng của quân thần thiếu niên cũng càng lúc càng trở nên lóng lánh, phần mũi nhọn đang đâm về phía lồng ánh sáng của thanh kiếm bắt đầu phóng ra những tia lửa điện. Không hổ là thần kiếm có thể chém rách cả thần cách, đây là thanh gươm của trí tuệ, và giờ đây cũng là thanh kiếm đồ thần, cho dù là vua của các vị thần cũng không thể nào chống đỡ được ánh quang huy của nó.

“Ken két… Ken két…” Lồng ánh sáng được tạo ra từ sự thủ hộ gắn liền với thần cách của vua Melqart dần bị xé rách, khi đã bị nhìn thấu bản chất thì không có gì có thể cản nổi thanh kiếm của bất bại quân thần.

“Ánh vàng ghê tởm! KIIII..AI…!!!!!” Gào thét trong sự đau đớn, vua của các vị thần, với vết thương dần trở nên nặng hơn, tức giận mà vung đôi gậy thần khí của mình về phía quân thần thiếu niên.

“Đã trễ rồi! Ta chính là kẻ chiến thắng, vì mong tìm kiếm sự thất bại một lần mà tới đây. Hỡi vị vua cổ xưa của chư thần và đứa bé nhân loại…” Chỉ cần tham gia vào một cuộc đấu, quân thần Ba Tư sẽ luôn nghiêm túc mà không bao giờ nương tay, cho dù đối thủ của ông chỉ là nhân loại thì cũng vậy. Ông chưa bao giờ chiến đấu mà không dùng hết tất cả thực lực của mình, “… hãy để cho ta vui sướng lâu thêm một lúc nữa đi.”

Trong tiếng cười lớn của quân thần thiếu niên, lồng ánh sáng trở nên nát bấy khiến cho hai bóng người đứng trong cuối cùng cũng phải lộ ra.

“Ai thèm để ý ngươi chứ ——!!!” Thế nhưng, ngay lúc này, Kusanagi Godou bỗng nhiên đem bí thạch đã bị phá hư giơ lên và hướng nó về phía quân thần trẻ tuổi. Tiếng gào xé trời của loài ngựa trắng vang lên và một con thần mã bỗng lao ra từ trong phiến đá và phóng về phía bất bại quân thần.

“Sao cơ…” Loài ngựa trắng đại biểu cho mặt trời, đây cũng là một trong 10 hóa thân của quân thần bất bại Verethragna, chỉ là lúc này, con ngựa trắng đó đã trở thành kẻ thù của quân thần thiếu niên. Trong sự kinh ngạc tột độ của quân thần Ba Tư, con ngựa trắng đâm mạnh vào trên người ông và bắt đầu thiêu đốt.

“Ác ah ah!!!!! Ta sao có thể bị thua với vì hóa thân của mình chứ… Ách ————” Thanh âm bỗng nhiên ngưng bặt, bởi vì toàn thân của quân thần thiếu niên đều đã bị bao trùm bởi một ngọn lửa lóe lên ánh sáng màu ngọc lưu ly xanh biếc, đây là một ngọn lửa phảng phất như có thể đốt cháy cả thần linh trên trời.

“Ách ah ah ah ah ah ah… Chàng trai, đây rốt cuộc là cái gì… Ah ah ah ah ah ah!!!!!!!!!!!!!”

Cột lửa cao ngất bao phủ lấy toàn thân của Verethragna. Làn da, xương cốt, máu thịt, linh hồn… dường như tất cả chúng đều đang bị thiêu cháy. Cảm giác đau đớn đến tận cùng khiến cho bất bại quân thần cũng không thể không cất lên những tiếng gào thét thê lương phi thường thảm thiết.

Godou hơi ngạc nhiên nhìn tình huống xảy ra trước mắt mình, nói thật thì cậu cũng không hiểu được là chuyện gì đang xảy ra. Vốn dĩ cậu chỉ được cho biết rằng nếu như muốn chiến thắng Verethragna thì phiến đá đã ăn cắp một phần sức mạnh của thần linh này là vật mấu chốt, cũng vì vậy mà dù nó đã bị phá hỏng, cậu cũng không hề có ý định buông tay.

Vài phút trước, khi Verethragna đã đem thần lực của bí thạch phá hư và bắt đầu tấn công lồng ánh sáng bảo vệ vẫn đang bao quanh cậu, cậu bất chợt nghe được một âm thanh. Âm thanh bí ẩn và nhỏ nhẹ nhưng dường như được truyền thẳng vào trong lòng, nó nói với cậu là hãy dùng bí thạch đã bị phá hư thần tính thêm một lần nữa, điều đó có thể giúp cậu tiêu diệt được quân thần Ba Tư, cậu không tự chủ được mà làm theo, và kết quả là như hiện tại.

Dĩ nhiên, không phải tất cả mọi người đang có mặt ở hiện trường đều không hiểu là việc gì xảy ra, tối thiểu thì Erica cũng đã hiểu được một chút. Ánh hào quang màu ngọc lưu ly xanh biếc này, trên cõi đời chỉ có duy nhất một người sở hữu linh lực có màu sắc huy hoàng và lộng lẫy như thế, đó chính vua của cô, vị vua mà từ thuở nhỏ, cô đã lập chí đi theo để thờ phụng. Rất hiển nhiên, vua của cô ra tay rồi.

“Ực… ah… Cậu trai trẻ, mặc dù không hiểu vì sao cậu làm được điều này… thế nhưng… lần này, cậu thực sự đã thắng rồi… Vui vẻ đi, vì cậu là kẻ đầu tiên đã khiến cho Verethragna phải nếm mùi thất bại… Thế nhưng… hãy chờ xem… Lần sau, khi ta lại tỉnh giấc, ta sẽ lại tìm đến cậu để bắt đầu trận chiến mới… trước đó, hãy trở nên vô địch trước mọi kẻ thù…”

“Ự…c ách… Nhân loại nhé! Tuy nhiên không biết ngươi là làm sao làm được… Nhưng là… Lần này cho dù ngươi thắng… Chờ xem, lần sau… Cùng đợi ta tiếp theo thức tỉnh… Đến lúc đó ta nhất định sẽ lần nữa tìm ngươi một trận chiến…” Dứt lời, bất bại quân thần Verethragna hoàn toàn tan biến trong ngọn lửa.

Ánh sáng màu vàng hoàn toàn bị ngọn lửa màu ngọc lưu ly nuốt chửng, từ trong nơi sâu xa không tên, có thứ gì đó, kể cả con bạch mã vừa xuất hiện, bất chợt dung nhập vào trong người của Kusanagi Godou. Chỉ tiếc là khung cảnh này, Godou lại hoàn toàn không thể nhìn thấy, bởi vì từ khi bất bại quân thần vừa biến mất được một giây thì cậu đã hoàn toàn bất tỉnh vì một luồng chú lực cực lớn bỗng nhiên sinh ra và tràn vào trong cơ thể cậu khiến cho cơ thể cậu đột nhiên bị quá tải.

“Làm tốt lắm, hỡi đứa bé kiên cường! Có thể đánh bại được chiến thần bất bại của xứ Ba Tư dễ dàng như vậy, hẳn ngọn lửa đó không phải là thứ tầm thường, nó khiến cho cả ông già này cũng phải có chút sợ hãi. Thật là một đứa nhỏ may mắn!”

“Đúng! Cậu ta là kẻ duy nhất may mắn được nhận lấy sự nâng đỡ từ vua của tôi từ trước cho đến giờ.” Có chút khó chịu và bất mãn mà liếc về phía Kusanagi Godou đang bất tỉnh, Erica cảm thấy rất không phục. Cô vậy mà lại thua cái tên như thế này trong cuộc đua trở thành campione? Mặc dù may mắn cũng là một phần của thực lực, thế nhưng cái tên này cũng quá may mắn chứ, nhận được bí thạch và sự quan tâm của thần linh thì cũng thôi, thậm chí còn nhận được sự nâng đỡ từ vua của cô, đây là đặc ân mà cả cô cũng chưa từng nhận được. Thật đúng là vận may khiến cho người ta ghen ghét!

“Nữ phù thủy loài người, từ khi bắt đầu gặp mặt đến giờ, nhữ đã luôn nhắc đến vua của mình, nếu vậy thì vua của nhữ rốt cục có thân phận ra sao? Chẳng lẽ cũng là một vị vua của chúng thần giống như ta sao?” Lời dò hỏi đến từ thần vương Melqart khiến Erica thu lại tinh thần của mình từ trong sự ghen ghét và không phục, cô bãi chính lại tư thái của mình và nghiêm túc trả lời: “Không! Đây vẫn còn chưa phải là lúc để nói điều đó với ngự thân! Chỉ đến khi tôi có thể chiến thắng ngài thì thân này mới có tư cách để gọi ngài ấy là vua và tiết lộ thân phận của ngài ấy cho ngự thân biết.”

“Thật vậy sao? Ha ha ha ha, vậy thì hãy mau đến đây, hỡi nữ chiến binh dũng mãnh! Mặc dù ông già này đã bị thương không nhẹ, thế nhưng cũng không phải là kẻ loài người như nhữ có thể chiến thắng mà không trả giá gì. Ha ha ha ha ha!!!” Vị vua cổ xưa có vô số loại thần tính phát ra tiếng cười lớn đây hào sảng. Mưa to càng thêm dữ dội, sấm sét càng thêm rền vang, mặt biển cũng bắt đầu gào thét, vị thần vương được tôn thờ là thần biển, thần bầu trời, thần bão tố, thần thu gặt, thần sinh mệnh hoang phế lại một lần nữa bắt đầu trận chiến mới của mình.

Ông là Melqart, là vua của các vị thần, là chủ nhân của toàn bộ Địa Trung Hải. Cho dù đã bị thương thì ông cũng không phải là tồn tại mà nhân loại tầm thường có thể xúc phạm đến, dù đó có là một nữ kỵ sĩ đồng thời là một nữ phù thủy trẻ đầy tài năng và triển vọng thì cũng vậy.

“Erica • Blandelli, tố khởi (sanjo)!”

Thanh trọng kiếm của kỵ sĩ hóa thành một con sư tử màu đỏ thẫm đánh về phía thần vương, thế nhưng còn chưa kịp chạm vào thân thể cỉa thần vương thì cũng đã bị thần bổng của ông đập thành nát bấy.

“Hãy đem tuyệt kỹ của nhữ bày ra đi! Đây là sự khoan dung cuối cùng của ta với nhữ với tư cách lời cảm tạ!”

“Nếu như ngự thân đã rộng lượng như thế, vậy thì Erica cũng không từ chối làm gì!”

Một tay cầm kiếm, Erica nhanh chóng đứng thẳng người. Ánh sáng màu đỏ thẫm bắt đầu vờn quanh cơ thể cô, lời vịnh xướng tựa như thánh âm bắt đầu tấu vang giữa không gian bão bùng đen tối: ““Eli Eli lama sabachthani! Lạy chúa con, lạy chúa con, sao người bỏ rơi con!!!”

Thuật tự ngôn linh 『 Calvary 』, một trong những tài nghệ đã được truyền thừa từ rất lâu đời của Copper-Black Cross, cũng là một trong những Áo Nghĩa có cấp bậc tối cao và khó khăn nhất. Đây là chú văn thánh linh của sự oán hận và cầu mong, nói lên nỗi lòng ghen ghét và tiếc nuối của kẻ lâm tử.

“Hỡi vị Chúa Trời của con, ban ngày con khóc, tiếng con không đến được tai ngài; đêm xuống, con cũng không lặng tiếng. Nhưng ngài là thánh, hỡi người sống trong lời ca tụng của Israel! Con tan ra thành nước, toàn thân xương cốt rã rời: Tim con như sáp, tan vào giữa ruột. Sức lực con bay đi như mảnh sành cạn nước; lưỡi và hàm dính chặt vào nhau; rồi người tán con thành cát bụi bờ cõi chết. Bầy chó vây quanh con. Bọn ác nhân bao quanh tứ phía. Chúng đâm vào đôi bàn tay và đôi chân này!”

Theo lời ngâm xướng của Erica, không khí xung quanh bỗng nhiên bắt đầu trở lạnh. Đây không phải là sự lạnh lẽo tầm thường của những cơn gió mùa hay gió nam cực, nó là sự lạnh lẽo đến thấu triệt cả tâm hồn đến từ sự nguyền rủa ác độc nhất được tán lên bằng lời thơ khóc thảm trong tuyệt vọng, để diễn tả nỗi căm hận với Thượng Đế vì đã bị ngài bỏ rơi khi mà cái chết đang kéo đến.

“Không tệ lắm đâu, nữ phù thủy! Thế nhưng ông già này cũng sẽ không chỉ biết ngồi yên và chờ đợi!” Giọng nói ồm ồm cất lên. Mặc dù không cảm thấy bao nhiêu uy hiếp, thế nhưng vì đang bị trọng thương nên vua của các vị thần sẽ không ngồi im để chịu đòn một cách đơn giản.

Giơ chiếc gậy thần khí của mình lên, từ trên bầu trời, thần vương Melqart vung nó về phía đầu của Erica tựa như sự trừng phạt của thần thánh.

“…Nhưng xin đừng xa con, hỡi Người. Hỡi sức mạnh trong tấm thân này, hãy mau đưa ngài đến nơi con cần giúp đỡ. Đưa linh hồn con ra khỏi thanh kiếm này; cứu con khỏi nanh vuốt con sư tử kia. Xin nghe thấu lời con trên cặp sừng của đàn bò điên!”

Erica dùng sức để nhảy lùi lại, ngôn linh trong miệng cũng gia tăng tốc độ ngâm xướng.

Thế nhưng đòn tấn công của thần bầu trời chỉ có thế thôi sao?

Chiếc gậy đã đánh hụt, thế nhưng gió lốc và sấm chớp cuốn theo bởi chiếc gậy cũng không phải là vật gì hiền lành. Hầu như theo sự di chuyển của thần bổng, sấm chớp và gió bão cuồn cuộn cuốn về phía của Erica, mức độ dày đặc của nó không phải là thứ mà hiện tại Erica có thể hoàn toàn né tránh, thế nên, cô giơ tấm khiên của mình lên để chống đỡ, miệng vẫn ngâm lời hát tụng.

“ẦM ————!!!” Sấm chớt đánh trúng tấm khiên tròn khiến nó rời khỏi tay của Erica, sau đó, gió bão cũng theo đó mà ập tới.

“Vù ————!!!”

Cuồng phong gào thét và nuốt chửng lấy bóng người của Erica. Thế nhưng, trong một sát na, khi Erica sắp bị cuốn vào trong gió bão thì ánh hào quang lưu ly bỗng nhiên chợt lóe, chờ đến khi Erica kịp mở mắt ra thì một thân ảnh quen thuộc đã xuất hiện trước mặt cô. Không cho Erica thời gian để phản ứng, bóng người tiến lại và bốn môi bỗng quyện vào nhau.

Đây là lời chúc phúc tới sớm của đức vua, dùng nó để chiến đấu và mang chiến thắng về cho ta đi! Kỵ sĩ của ta!

Nguồn năng lượng ấm áp tràn vào trong cơ thể, trong ý thức, một thanh âm chợt vang lên khiến cô hiểu rằng đang xảy ra chuyện gì, máu trong tim cô bỗng nhiên trở nên rung động. Đây là sự chúc phúc của vua! Sự ủng hộ lớn nhất mà Erica chờ đợi từ lâu bỗng nhiên ập tới khiến cô cảm thấy toàn thân dường như tràn đầy tự tin. Sau đó, luồng linh lực màu đỏ thẫm của trên người cô trở nên tăng vọt.

“—————— con sẽ gọi lớn tên người cho anh em con: trước mặt giáo đoàn con sẽ ca tụng người.”

Ánh hào quang chợt biến mất. Bước ra từ trong gió bão, Erica dường như được bao quanh bởi khí khái dũng mãnh và hào hùng của loài sư tử cái, cô tự tin mỉm cười: “Cuore di Leone, ta ban cho ngươi giọt lệ than van từ đứa con của Chúa Trời cùng những Thánh Linh, hãy hóa thành ngọn giáo Longinus!”

Cuore di Leone hóa thành một ngọn thánh thương tỏa ra ánh sáng màu đỏ hòa lẫn với màu sắc lưu ly xanh biếc, kèm theo ngôn linh hát tụng, Erica quay mũi thương về phía thần vương. Mũi thương nguyền rủa mang theo đặc ân ‘tất trúng’ được cô ném ra, mũi thương này, dù là thần linh cũng không thể nào né tránh.

Thánh thương lướt qua bầu trời, hóa thành một ngọn lưu tinh xỏ xuyên qua thân thể khổng lồ của Thần vương Melqart…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio