Quân lâm Nhị Thứ Nguyên

chương 71 : bệ hạ của em

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“… Ô ah ~~ nhẹ, nhẹ một chút… Thiệt là, vậy mà nỡ đánh xuống không chút do dự nào như vậy, em cứ ngỡ là mình phải chết rồi chứ… Ô ah… Đau!” Trong một căn phòng bệnh của một bệnh viện, trên giường bệnh, một cô gái tóc vàng đang nhỏ giọng rên rỉ và oán trách.

Đúng vậy! Không cần nghĩ nhiều cũng có thể đoán được, cô gái tóc vàng đang rên rỉ vì đau ở trên giường hiện giờ chẳng thể là ai khác ngoài Erica của chúng ta.

Trên bờ vai đang lộ ra ngoài không khí của cô, một vết bầm tím dài và sâu đang hằn lên rõ rệt. Có thể đem làn da non mềm và trắng xinh của một cô gái ngược đãi tới mức như thế, người ra tay tuyệt đối là một người ‘tâm ngoan thủ lạt’, thậm chí là đã có thể đạt tới mức ‘lạt thủ tồi hoa’. Dĩ nhiên, đó cũng chỉ là nhìn từ bên ngoài thôi, nếu như so với lời hứa trước đó của người đánh thì việc Erica vẫn còn có thể ‘sống’ đến hiện tại cũng đã cho thấy sự nhân từ của đối phương rồi.

Không lâu trước đó, Erica, tân nhiệm kỵ sĩ của Đọa Thiên Chúa Tể đại nhân, đã hoàn thành cuộc chiến của mình với cựu nhiệm kỵ sĩ là nữ vương bệ hạ.

Kết quả không cần phải nói, nhìn Erica hiện giờ là biết rồi.

Lần ra chiêu thứ nhất, Erica mất đi kiếm trong tay. Lần ra chiêu thứ hai, kiếm khí màu đen dễ dàng xé nát bức tường được tạo ra bởi gió bão và sấm chớp tựa như xé một trang giấy. Lần ra chiêu thứ ba, sống kiếm của nữ vương đại nhân ‘không chút lưu tình’ nào mà nện thẳng vào bờ vai xinh của thiếu nữ.

Erica đáng thương, nếu như trước khi quyết đấu, cô không nói ra những lời khiêu khích và dè bỉu nữ vương đại nhân thì có lẽ Ngô Vương đại nhân của chúng ta cũng sẽ không vì tức giận mà nhẫn tâm đến như thế này, chỉ trách Erica vì đã không thể nào nhịn nổi cơn tức của mình mà buông lời chê bai mắng xéo. ‘Cái hầm băng đen thui’, chỉ dựa vào những lời này, cùng với thần thái khi chiến đấu lúc nãy, Erica có thể khẳng định, đó là nếu như không phải khi cô và cô ả kia quyết đấu, vua của cô vẫn luôn đứng ở một bên để nhìn xem thì phỏng chừng lúc này số vết thương trên người cô hẳn còn phải tăng lên gấp mấy lần.

Tóm lại, sau khi đã lĩnh giáo đến bản lĩnh và thực lực thật sự lúc này của Alter, Erica đã hoàn toàn mất đi sự ngạo khí của một con sư tử cái khi đứng trước nữ vương đại nhân rồi. Có lẽ thì hiện giờ, cuối cùng Erica cũng đã biết là kẻ mà mình đang phải đối mặt là ai, và đoán chừng là cô cũng sẽ không bao giờ dám đi dẫm lên cái đuôi của ‘Vua Sư Tử’ cái thêm một lần nữa, đây quả thật là muốn chết.

Tất nhiên, Erica có thể sẽ không chủ động khiêu khích nữ vương bệ hạ, thế nhưng tối đa của chỉ tới đó là cùng, nếu như muốn cô sợ hãi hoặc thần phục khi phải đối mặt với nữ vương bệ hạ thì tuyệt đối là không được, cũng không thể. Đây là thiên tính và cũng là nguyên tắc của Erica, cô không có lý do gì để đi sợ hãi một người đứng cùng một ‘nhóm’ và cùng một hàng ngang với bản thân, cũng sẽ không thần phục dưới bất cứ ai trừ vị vua mà cô đang phụng hiến hiện tại.

“Ha ha, ai bảo em ngốc như thế làm gì? Cảm giác thế nào rồi?”

“Híz-khà-zzz ~ ah ~ thật đúng là không nhẹ tay chút nào! Cô ả… đó! Ôi ~ thật đau quá mà…” Thật không ngờ là có một ngày, cả nói chuyện mà Erica cũng phải thận trọng như vậy, Itsuka Ken nhìn mà cảm thấy buồn cười.

“Được rồi! Đừng than nữa! Tối thiểu thì Alter cũng đã lưu tình rồi, bằng không thì thứ chạm vào người em sẽ không phải là sống kiếm mà là lưỡi kiếm, tới lúc đó thì không phải chỉ là mấy vết bầm tím đơn giản như hiện giờ thôi đâu.”

“Hứ! Thật không ngờ là đã trở thành campione mà em vẫn không thể nào đỡ được ba chiêu của cô ta! Không hổ là vua của em, ngài lại có thể khiến cho một nữ nhân hùng mạnh như vậy cam tâm tình nguyện trở thành kỵ sĩ trưởng của ngài. Em phải vẫn còn phải cố gắng nhiều thêm nữa mới được, bằng không nhất định sẽ bị cô ta xem thường! Cảm giác đó thật đúng là khó chịu!” Nói tới câu cuối, Erica nhăn mày để thể hiện sự khó chịu của mình.

Phải nói là lần này, Alter đã làm một việc rất chính xác. Nếu như là những người khác, khi phải nhận lấy sự đả kích về tâm lý khi cứ ngỡ rằng mình đang ở ngay trên đỉnh của sự nghiệp như vậy, phỏng chừng đã hoàn toàn gục ngã không bao giờ có thể đứng lên, thế nhưng với thiên tài của đất Milan thì khác, sự đả kích này chỉ đơn giản là một liều thuốc kích thích đồng thời cũng là an thần để khiến cho đấu chí và lòng quyết tâm của cô trở nên càng thêm củng cố cũng như càng thêm mãnh liệt hơn mà thôi.

Nguyên nhân cũng rất đơn giản. Thân là một thiên tài, lớn lên trong sự cố gắng vô cùng vô tận chỉ vì một mục tiêu duy nhất, thậm chí là không ngại bỏ cả tính mạng vì điều đó, hiện giờ, tâm linh của Erica, theo nghĩa nào đó để nói thì vô cùng thuần túy. Cô có thể tự tin, có thể ngạo mạn, thậm chí là phách lối, thế nhưng cô chưa bao giờ quên rằng mình sống và phấn đấu là vì điều gì. Cô rất rõ ràng về mục tiêu của bản thân, cô có thể cho phép mình được có một chút gì đó vui chơi hoặc là giải trí trên ven con đường mình đang đi, thế nhưng cô sẽ chẳng bao giờ cho phép bản thân dừng bước chỉ vì không thể được tận hưởng những thứ vui chơi và giải trí đó, vì mục tiêu của cô chính là bước đi trên con đường này, cùng với ‘người đó’.

Cô vẫn luôn biết rất rõ, tất cả những cố gắng mà mình bỏ ra trước đó, chỉ đơn thuần là đang muốn tìm được một ‘vé’ để có thể bước đi trên con đường mà mình ước mơ mà thôi. Trước đó, cô vẫn chưa bao giờ thực sự được bước vào ‘cửa’ để có thể được bước đi trên con đường mà mình mong muốn, giờ, cô có thể rồi.

Khi đã bước đi trên con đường mình mong muốn, để có thể bước theo người mà mình theo đuổi, cô, và cả bạn thân của mình là Liliana, đều đã biết được từ rất sớm rằng, nó sẽ là một con đường đầy chông gai và trắc trở. Cô và cô gái kia đều biết được rằng người mà mình phải theo đuổi là người ra sao và vĩ đại đến thế nào, với cô, cho dù có phải gặp được khó khăn nhiều hơn nữa cũng là việc có thể đoán trước, và cô hưởng thụ khi phải đối đầu với những khó khăn xảy đến, vì khi đó, cô thực sự đang được sống vì điều mình khao khát và ước mong, vậy là đủ rồi.

Cũng vì hưởng thụ cảm giác được sống vì điều mình mà muốn sống này, khi phải đối mặt với khó khăn, điều đầu tiên mà Erica nghĩ tới tuyệt đối sẽ không phải là sự chán nản. Thái độ mà cô quyết định dùng để đối mặt với thử thách, từ xưa tới nay, luôn là cố gắng hơn nữa, để rồi sau đó, đem những khó khăn đó đạp bằng ở dưới chân mà tăng thêm một chiến tích nữa tô điểm thêm cho con đường của mình. Chỉ cần ngày nào mà vua của cô, người mà cô khát khao được bước theo, không từ bỏ cô và bỏ cô lại ở nơi mà cô không thể nào được bước theo nữa thì cô, Erica Blandelli sẽ luôn sống với phương thức này, dù có xảy ra chuyện gì thì cũng vậy. Mà vua của cô thì tuyệt đối không bao giờ làm điều đó, cô tin tưởng điều đó còn nhiều hơn cả việc tin tưởng bản thân, vì thế cô không có gì phải chán nản chỉ vì một lần thất bại.

Nhìn vào đôi mắt trở nên sáng rỡ và hừng hực đấu chí của Erica, Itsuka Ken vui vẻ gật đầu hài lòng rồi lên tiếng: “Nghĩ được như thế là tốt! Chỉ là trước đó thì ta phải đính chính với em về một việc cái đã.”

“Chuyện gì vậy, vua của em?”

“Ha ha! Chắc hẳn là từ trước đến giờ, em vẫn luôn cho rằng ta là campione, giờ thì chắc em cũng đang nghĩ như thế về ta và cả Alter. Thế nhưng điều mà ta muốn nói với em hiện giờ đó chính là: mặc dù cả cả ta và Alter đều là những vị vua, thế nhưng chúng ta đều không phải là Campione. Em hãy nhớ kỹ.”

“Ô? Không phải là Campione? Điều đó sao có thể? Nếu như không phải là campione thì tại sao… Chờ… chờ một chút… Chẳng lẽ… ngài… Không đúng! Ngài nhất định không phải, vậy chẳng lẽ cô ta là ————”

“Là gì đây chứ nhỉ? Ha ha! Đừng hỏi ta! Nếu như em thực sự muốn biết thì hãy cố gắng lên. Sau khi nhận được sự tán đồng của Alter rồi thì nếu có cơ hội, em có thể hỏi cô ấy một chút. Ha ha! Nếu bây giờ mà nói ra thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Ha ha ha…”

Nghe Itsuka Ken nói như vậy, Erica cũng hiểu là mình chẳng thể hỏi thêm được gì rồi. Nói thực ra thì theo như giao ước trước khi quyết đấu của cô và Alter trước đó, mặc dù hiện giờ cô đã được vua của cô thừa nhận, thế nhưng ở trong mắt Alter, cô vẫn chỉ là một tân binh dự bị mà thôi. Đỡ không nổi ba chiêu thì không thể trở thành ngự hiến kỵ sĩ của Itsuka Ken, nếu như dựa theo kết quả thì cô tối đa cũng vẫn chỉ là một kỵ sĩ bình thường của Itsuka Ken mà thôi, căn bản vẫn còn là lính dự bị đối với vị trí ngự hiến kỵ sĩ mà cô mong ước. Cho nên, mặc dù khoảng cách giữa cô và Alter đã bị kéo lên tới cùng một vạch xuất phát, thế nhưng Alter đã cất bước để dẫn trước cô quá nhiều, và chỉ đến ngày mà cô có thể đỡ được đầy đủ 3 chiêu của Alter mà lông tóc không thương, khi đó thì cô mới thực sự có thể đứng ở cùng một độ cao với nữ vương bệ hạ.

Cho nên, với kết quả hiện giờ, Erica chỉ có thể thở dài một cách bất đắc dĩ, thực lực không bằng người ta, tư lịch cũng không bằng được người ta, cô còn có thể nói gì đó? Im lặng mà tiếp tục cố gắng đi thôi!

“Chỉ mới ‘nhập ngũ’ mà ngài đã giao cho em một nhiệm vụ khó khăn đến vậy rồi sao? Vua của em, chẳng lẽ ngài thật sự tin tưởng Erica đến thế? Em thật sự cảm thấy áp lực của mình rất lớn đó ~~~ ! Thế nhưng nếu vua của em đã ra lệnh cho em như thế, vậy thì Erica • Blandelli sẽ cố gắng hết mình vì mục tiêu này. Em nhất định phải khiến cho cô ả nữ vương đó thừa nhận —— híz-khà-zzz ~~~~ Ôi! Đau ~~~~ !” Hơi chút kích động mà giơ tay lên tính quơ quơ một chút, Erica vô tình xúc động đến vết bầm tím đang hằn ở trên vai, kết quả là cô lại phải ỉu xìu.

May mà hiện giờ, cô đã được Itsuka Ken trị liệu qua. Nếu như dựa theo năng lực khôi phục hiện giờ của cô, phỏng chừng là cô chỉ cần phải nằm ở trên giường bệnh chừng một đến hai ngày, vết thương của cô sẽ hoàn toàn khỏi hẳn. Chỉ là nói theo nghĩa nào đó, có thể khiến cho một campione đương thế cũng phải bị thương mà nằm bẹp dí ở trên giường tới hai ngày chỉ với một cái sống kiếm, nữ vương đại nhân thật đúng là đủ ‘độc ác’, lưu tình nhưng không lưu thủ chút nào ah.

“Đúng rồi! Erica, có một chuyện mà ta muốn hỏi em.”

“Ôi chao? Vâng, thưa vua của em?”

“Lúc em trở thành campione, em hãy nhớ kỹ xem vào đúng thời khắc đó, em có cảm thấy là ý thức của mình bị đưa đến một nơi xa lạ nào đó và gặp phải một người phụ nữ nào hay không?

“Ý thức? Nơi xa lạ? Phụ nữ?” Erica mờ mịt mà lặp lại điều Itsuka Ken vừa hỏi. Rất hiển nhiên là dù với trí tuệ xuất sắc của Erica, bị hỏi một câu có chút không đầu không đuôi về một vấn đề khó hiểu thế này thì cũng vẫn cảm thấy có chút không thể lý giải.

“Đúng! Hoặc nên nói chính xác là hiện giờ, em có còn nhớ được là khi đó, mình có ‘nghe thấy’ được giọng nói nào đó đột nhiên vang lên hay không?”

“Giọng nói đặc biệt sao…” Nói như vậy thì Erica cũng hiểu được ý của Itsuka Ken rồi. Cô nhắm mắt lại và trầm ngâm một lúc, dường như đang cố gắng nhớ lại chuyện đã xảy ra. Một lúc sau, Erica mở mắt và nói: “Có! Dường như thật sự đã có một âm thanh rất nhẹ!”

“Thật sự? Nếu vậy em còn nhớ là giọng nói đó ra sao và đã nói những gì hay không?”

“Giọng nói đó rất mơ hồ! Em chỉ có thể nhớ được là hình như giọng nói đó là của một bé gái, nội dung là… ‘đây không phải là đứa nhỏ của ta’…” Nói tới đây, cả Erica cũng cảm thấy rất là khó hiểu, chỉ là Itsuka Ken nghe tới đó thì bỗng chốc hơi nhíu mày.

“Không phải là con của cô ta? Sách ~ đây rốt cục là vì sao? Chẳng lẽ cô ta có thể cảm ứng được rằng có sự tham gia của ngoại lực sao? Cũng không đúng! Chú pháp để campione có thể được sinh ra đến từ chính cô ta, nếu cô ta không chấp nhận thì chú pháp sao có thể được khởi động chứ? Nếu không phải như vậy thì Pandora cũng đã không thể xưng là ‘mẹ’ của tất cả các campione. Giết Dị Thần và trở thành campione, đây chẳng phải là lời gợi ý và phù hộ của cô ta sao? Nếu không phải như thế…”

Lông mày càng lúc càng nhíu chặt lại, Itsuka Ken đã bắt đầu cảm thấy rằng, có lẽ là sự quan trọng của Pandora đối với việc tìm hiểu lấy bí mật của thế giới này của mình, cao hơn mức mà mình vẫn tưởng nhiều lắm.

Nói thật lòng thì lần này, Itsuka Ken tìm kiếm Pandora cũng không phải là vì muốn tìm mục tiêu dự bị cho hậu cung của bản thân. Lúc trước, cậu chỉ đơn thuần cảm thấy rằng, sự quan trọng của Pandora đối với mình ở thế giới này có lẽ hoàn toàn không thua kém gì Athena. Là mẹ của tất cả các Diệt Thàn Sư, sự quan trọng của Pandora đối với thế giới campione thật sự quá lớn, lớn đến mức có lẽ cô ta đang nắm giữ lấy một trong những bí mật quan trọng nhất của thế giới này, chỉ là hiện giờ, có lẽ mức quan trọng của Pandora lại phải được nâng lên thêm một chút.

“Sao vậy, thưa vua? Có phải là chủ nhân của giọng nói đó hiện đang rất là quan trọng đối với ngài? Ngài cần điều gì đó từ… cô ta sao?”

“Cũng không kém bao nhiêu đâu! Chỉ là nếu như em đã không biết được thì thôi, dù sao ta cũng sẽ tìm được cô ta, dù nhanh hay chậm, thời gian vẫn đứng ở ta bên này. Được rồi! Giờ em hãy nghỉ ngơi cho tốt, ta nghĩ mình nên tới tìm Kusanagi Godou một chút, cũng nên chúc mừng cậu ta vì sự lên ngôi bất chợt này chứ nhỉ?” Nói tới đây, Itsuka Ken cười và nói với giọng đầy trêu chọc.

“Ngài muốn tìm cái gã đàn ông vô tích sự đó?”

“Ừ! Vì ta có chuyện muốn hỏi cậu ta một chút. Vả lại dù sao thì cậu ta cũng đã trở thành campione, hẳn là sau đó chúng ta có thể làm được rất nhiều việc với điều này. Thỉnh thoảng đi ‘nhờ vả’ ‘bạn’ của mình một chút cũng là việc ‘bình thường’, không phải sao?” Cười và vỗ nhẹ tấm lưng trắng của Erica một cái, Itsuka Ken quay người đi ra ngoài.

“Thiệt tình! Em thật không hiểu tại sao bệ hạ ngài lại muốn đi giúp đỡ cho cái tên vô tích sự lại chẳng biết gì như thế…”

“Cũng vì thế mà ta mới là vua của em, còn em chỉ là kỵ sĩ của ta đó, Erica! Sau này rồi em sẽ biết! Hơn nữa, ta tối đa cũng chỉ là một liều thuốc súc tác cũng như dự phòng trong việc cậu ta trở thành campione mà thôi. Kẻ nhìn chằm chằm vào cậu ta chính là quân thân, nếu như không có sự tồn tại của ta, cậu ta có thể vẫn sẽ trở thành một campione, chỉ là sẽ vất vả hơn một chút. Tựa như việc ta gặp lại em sau sáu năm, đó là vận mệnh!”

“… vận mệnh sao? Nếu vậy, việc em trở thành ngự hiến của ngài có phải cũng là ‘vận mệnh’ hay không?”

“Đương nhiên…”

“Thứ em nói không phải là kỵ sĩ ơ, bệ hạ ~ !”

“…”

Nhìn bước chân hơi khựng lại của Itsuka Ken, Erica nở nụ cười, chỉ là không biết rằng, nụ cười này là vì điều gì đó.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio