“… thật không thể tưởng tượng nổi. Bị thương nặng tới như vậy mà lành lại cũng chỉ có mấy ngày, mình còn tưởng là cả đời này đều phải nằm trên giường bệnh luôn rồi chứ?” Ở trên giường bệnh, một thiếu niên Đông Á vừa nhìn cơ thể vừa được tháo băng của mình, vừa lầm bầm mà tự mình nhả rãnh.
Thiếu niên này chính là Kusanagi Godou, người vừa thoát chết sau khi nhận phải lời ‘nguyền rủa’ của thần thánh. Trước đó, vì muốn thoát được lời ‘nguyền rủa’ được một vị thần lưu lại, cậu hầu như đã phải liều hết cả cái mạng nhỏ của mình để tiêu diệt vị thần này. Mặc dù cho tới cuối cùng, cậu thậm chí vẫn không biết được là vị thần kia đã phải chết ra sao và do đâu, thế nhưng điều đó cũng đã không còn quan trọng nữa, vì cậu ‘thoát’ rồi, thoát khỏi lời nguyền mà vị thần kia đã lưu lại trên người cậu. Cậu xác định. Nếu đã thế thì, cậu cũng nên thở phào một hơi mà trở về với cuộc sống bình thường của mình rồi, đúng không?
Không! Sai rồi! Sai tới quá đáng! Mặc dù là cậu đã hoàn toàn xử lý xong cái ‘nguyền rủa’ mà quân thần đã đặt ở trên người của cậu trước đó, thế nhưng sau đó, cậu lại phải đối mặt với một nguyền rủa còn bự hơn —— nguyền rủa Campione, bởi vì từ giờ, cậu sẽ phải sống với thân phận là một ma vương đương thế.
Godou đã chẳng biết phải nói gì rồi. ‘Ma Vương’ là gì? Là kẻ đã diệt thần, là vua của thế giới này, là ma quỷ trong lòng những người khác, trừ các campione giống mình. Đúng! Trên đời này không phải chỉ có một mình cậu là campione, vẫn còn rất nhiều người nữa, và tất cả họ đều có thể sẽ là ‘đối thủ’ của cậu dù cậu không muốn, ngoài ra còn có các ‘Dị Thần’. Godou đã hoàn toàn rối loạn.
Thật vất vả lắm mới có thể tiêu diệt được một Dị Thần, mà đó còn là nhờ có sự giúp đỡ của cái tên nào đó, giờ có người nói cho cậu biết là sau này cậu sẽ còn phải làm điều đó nhiều lần nữa sao? Hơn nữa còn có mấy người ‘đồng nghiệp’ có vẻ như không mấy thân thiện lắm có thể sẽ nhìn cậu lom lom và làm gì đó không tốt với cậu. Đùa nhau chứ! Tại sao cậu lại phải vướng vào cái chuyện rắc rối này? Còn người nhà của cậu thì sao đây? Họ sẽ ra sao nếu như bị lan tới?
Cậu thật sự có chút không tưởng tượng được rằng bản thân sẽ ra sao nếu có gì đó đe dọa tới người nhà của mình. Sẽ khủng khiếp lắm! Chính cậu cũng sợ, bởi vì khi chỉ mới có 10 tuổi, cậu đã từng cho một gã cao to bự con hơn mình gần gấp đôi phải nằm liệt ở trên giường suốt 10 tháng với toàn thân đều bó bột chỉ vì hắn dám cố tính làm em gái Shizuka của cậu bị thương, và chẳng ai biết được là cậu đã làm. Trước đó cậu thậm chí còn không tưởng tượng được là có một ngày mình lại có thể ‘gian xảo’ và ‘độc ác’ được tới như vậy, thậm chí cả lúc này cậu cũng còn không hiểu là khi đó mình tại sao có thể nghĩ ra được cái trò độc ác như thế để gài bẫy chết một người chưa từng quen biết gì với bản thân chỉ vì hắn dám xúc phạm tới người nhà của mình.
Trở lại chuyện chính, tại sao Godou lại có thể biết được tất cả mọi thứ về campione rõ như vậy trong khi cậu hoàn toàn chỉ là một lính mới kể cả trong việc vừa trở thành campione lẫn việc tiếp xúc với giới chú thuật?
Đó là vì đã có người nói cho cậu, một cô bé bỗng nhiên xuất hiện trước mặt cậu và tự xưng là nữ thần Pandora. À… Nữ thần ~ ! Cũng được thôi! Dù sao thì thấy thần linh nhiều rồi nên cậu cũng bắt đầu có một chút sức miễn dịch, thế nhưng mà lý do quái nào mà cô nhóc tí hon đó lại dám nói rằng mình là ‘mẹ nuôi’ của cậu chứ?
Trời đất quỷ thần ơi! Nếu chỉ nói riêng về bộ mặt và chiều cao, phỏng chừng cô nữ thần tự xưng là Pandora kia cùng lắm cũng chỉ có thể tương đương với đứa em gái đang ở nhà của cậu. Cậu tuyệt đối sẽ không đồng ý là mình có một bà mẹ nhỏ còn hơn cả mình như thế đâu. Godou không nhịn được mà cmn như thế. Chỉ là, bà mẹ nhỏ thắt tóc song đuôi ngựa đó lại nói —— ‘có một cô bé có hình thể đồng nhan lại không bần nhũ hơn nữa không có liên hệ máu mủ như người ta nhận con làm nghĩa tử, chẳng phải người được lợi chính là con sao? Chẳng phải trong thế giới của con, rất nhiều người vẫn thường nói ‘moe tức là chính nghĩa’ hay sao? Ta làm vậy có gì không đúng?’
Xin nhờ! Điều đó mặc dù cách hiểu như vậy cũng không có gì là sai cho lắm, thế nhưng cũng phải nhìn đối tượng có được hay không? Cậu lại không phải là ‘otaku’ hoặc thậm chí là NEET, chỉ là một thiếu niên bình thường thôi á. Cậu thậm chí có chút nhịn không được mà muốn lập tức quay đầu đi ngay, chẳng muốn nói chuyện tiếp với con loli chỉ có hơn một mét mốt này.
Thế nhưng, nhả rãnh thì nhả rãnh, cậu vẫn cố nén lại một chút để nghe con loli trước mắt tường thuật xong mọi chuyện. Hiện giờ thì cậu hoàn toàn là lính mới trong cái thế giới thần bí này và không biết được một chút gì về thế giới bí ẩn của các chú thuật sư. Nếu như theo cách nói trước của loli Pandora, cậu hoàn toàn có thể đoán được là cuộc sống sau này của mình phỏng chừng sẽ gắn liền với một đống rắc rối, và đây có thể sẽ là một cuộc chiến thực sự, mặc dù cậu chẳng muốn suy đoán này của mình chính xác chút nào, thậm chí nếu nó sai tới bét nhè thì cậu còn mừng tới ra mặt.
Chỉ là, hết cách rồi! Cậu không thể không đề phòng một chút, cho nên hiện giờ, cậu quyết định nhịn cái cảm giác phun tào đang ùn ùn mà dâng lên trong người để nghe loli Pandora nói cho xong hết, vì có vẻ như cô bé này biết rất rất rất nhiều, mà cậu thì đang vô cùng thiếu thông tin. Chẳng phải người ta thường nói ‘tình báo’ mới là thứ quan trọng nhất trong chiến tranh sao? Cứ nghe đi đã, dù sao cũng chẳng có hại gì!
Nói chung là sau đó, Godou đã hiểu được khá nhiều chuyện về campione từ người ‘mẹ nuôi’ mới này của mình, ngoài ra cũng đã hứa là sẽ giữ bí mật về người ‘mẹ nuôi’ này và không nói với ai. Trên thực tế thì mục tiêu cần giữ bí mật cũng chỉ có một người thôi, là con ác ma có mái tóc màu tím bạc. Ác Ma? Đúng vậy! Con loli nhỏ gần bằng ấu nữ có mái tóc song đuôi ngựa tự nhận là ‘mẹ nuôi’ đó đã gọi cái tên có mái tóc màu tím bạc kia là Ác Ma. Thậm chí cô ta còn dặn cậu phải hết sức coi chừng cái tên này rồi vân vân…
Thế nhưng cậu hoàn toàn không hiểu, mà cậu cũng chẳng muốn phải hiểu để làm gì. Tối đa thì cậu cũng chỉ hứa là sẽ không để lộ bí mật về Pandora cho cái tên kia, còn bảo đề phòng… Đề phòng được sao? Chưa nói tới việc cái tên kia mạnh đến đâu, cũng chưa nói tới việc thế lực của hắn mạnh đến mức nào đối với một newbie như cậu, chỉ riêng việc cái tên đó đã từng cứu mạng của cậu khi đối mặt với quân thần gì đó thì cậu cũng đã chẳng có lý do gì để phải đề phòng và nghi ngờ ân nhân của bản thân. Cậu cảm thấy là mình chẳng có cái gì đáng để cái tên đó mưu đồ hết. Còn mạng? Nếu như không có cái tên đó thì giờ chắc đã chẳng còn một Kusanagi Godou đang ngồi ở đây, ngay cả mạng cũng là do cái tên đó cứu, còn cái gì phải lo nữa chứ?
Cho nên, đợi tới khi tỉnh lại từ giấc ngủ, cậu đã quyết định là mình sẽ giả ngu cho tới cùng, mặc dù sự thực là cậu cũng thật sự rất ‘ngu’ đối với cái thế giới được gọi là ‘chú thuật’. Mặc dù rất cảm tạ vì đã có người xuất hiện để giải thích rất nhiều chuyện cho cậu, thế nhưng còn cảnh giác hay cái gì, nghe thì nghe thôi, còn làm hay không thì cậu chẳng muốn đi nghĩ tới.
“Tỉnh rồi sao? Coi bộ tốc độ hồi phục của cậu còn cao hơn cả Erica, hẳn là quyền năng cậu lấy được có liên quan đến việc này. Thật đúng là tốt số đó, Godou.”
Thanh âm quen thuộc chợt vang lên bên tai, chính là cái tên ‘Ác Ma’ có mái tóc màu tím bạc đó. Nhìn về phía cửa, cậu thấy thiếu niên đang tiến vào với một nụ cười.
“Cậu! Cái tên tồi tệ nhà cậu! Vậy mà lại một mình trốn đi không nói tiếng nào! Quá không nghĩa khí chứ?! Còn có quyền năng có tác dụng là có ý gì? Quyền năng? Đó là cái gì? Hơn nữa cơ thể tôi hiện giờ là sao? Tại sao tự nhiên trống rỗng rồi hỏng bét, sau đó lại hồi phục nhanh như vậy? Tôi còn tưởng là mình chết chắc rồi chứ…”
Một pha giả ngu hoàn toàn không có một chút tì vết nào, Godou cảm thấy là mình hoàn toàn có thể tới Hollywood để đóng phim rồi nhận lấy cái tượng vàng tí hon mà không có chút khó khăn nào hết.
“Ha ha! Nguyền rủa của ai thì người đó phải tự mình xử lý lấy chứ? Nếu như cái gì cũng cần tôi giải quyết thì mọi thứ còn có ý nghĩa gì sao? Tối đa thì tôi cũng chỉ phụ cậu một chút, mà chẳng phải giờ thì mọi chuyện tốt rồi sao? Còn về chuyện của ‘quyền năng’, trước khi nói về nó thì tôi muốn hỏi về một chuyện khác. Godou!”
“Cái gì?”
“Lúc mà cậu hôn mê, đã có ai tới tìm cậu hay không?”
“Sao cơ?”
“Tức là nói, trong lúc cậu đang hôn mê, cậu có mơ tới việc có người tìm tới và nói chuyện với cậu hay không, hơn nữa đều là những chuyện khiến cậu cảm thấy kỳ lạ.”
Tim hơi thót lên một cái, Godou cảm thấy là hiện giờ, cái tên này nhất định là đang muốn hỏi về chuyện của ‘Pandora’. Chẳng lẽ cậu ta biết rồi? Không! Không phải như thế! Nếu như biết rõ thì hẳn cậu ta cũng không cần hỏi thăm. Thế nhưng tại sao cậu ta lại biết được là có người nói chuyện với cậu khi ngất xỉu? Chẳng lẽ còn có một nguồn thông tin gì khác sao?
Vô số những suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu của Godou, thế nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng tới việc giả ngu của cậu, cậu lập tức phủ định: “Chuyện kỳ lạ? Tất cả những chuyện hiện giờ tôi trải qua còn có chuyện gì không lạ sao? Mọi thứ đều rối tung lên! Sau khi tôi tỉnh lại thì toàn thân đều không có lấy một vết thương nào, thậm chí cả xẹo cũng không có, trong đầu thì lộn xộn một đống. Nếu như không phải là trên người vẫn còn quấn một chút băng thì tôi thật đúng là không biết được mình đang mơ hay đang tỉnh.”
“Vậy sao? Vậy là cậu hoàn toàn không nhớ được gì rồi?”
“Nhớ được thì mới là chuyện lạ chứ? Có mấy ai nhớ được việc xảy ra trong mơ chứ?”
“Vậy sao? Tôi hiểu rồi!”
Thiếu niên có mái tóc tán toái màu tím bạc nghe Godou nói vậy thì gật đầu cười, sau đó đi tới bên cạnh của Godou mà vỗ vỗ vai cậu rồi nói: “Nếu vậy thì, chúc mừng cậu, Kusanagi Godou. Từ hôm nay trở đi, cậu chính là vị vua thứ mười của thế giới!” Sở dĩ Itsuka Ken nói là thứ mười là vì Erica cảm thấy không thích việc mình phải đứng sau Godou, Itsuka Ken cảm thấy thứ tự trước sau này cũng chẳng có ý nghĩa gì lớn lao nên cũng chiều ý và gọi như vậy.
“Cái gì? Vua?”
“Chính là vậy! Nhân loại có thể giết được thần linh thì sẽ được tôn là ‘vua’! Hay còn được gọi là các Campione – Diệt Thần Sư! Họ là những người mạnh nhất của giới chú thuật và đã siêu thoát khỏi phạm trù nhân loại, cũng là những ‘người’ duy nhất trên thế giới này có thể chiến đấu và tiêu diệt thần linh nếu như có Dị Thần xuất hiện.”
Cố gắng tiếp tục duy trì hành động giả ngu của mình, Godou có chút băn khoăn khi đối mặt với Itsuka Ken. Mặc dù cậu không thích lừa gạt người đã giúp mình, thế nhưng cậu cũng đã hứa với con loli đó rồi nên dù thế nào đi nữa thì cậu cũng không thể nói. Cậu không thích hứa cuội và cũng không bao giờ hứa cuội. Trừ khi chính bản thân Itsuka Ken đã biết rõ hết, bằng không thì tuyệt đối Godou sẽ không để cho bản thân lộ ra bất cứ điều gì về cuộc gặp gỡ bất ngờ với con loli tự nhận là ‘mẹ nuôi’ kia.
“Về Dị Thần gì đó thì tôi cũng đã giải thích với cậu rồi. Giờ thì hẳn cậu cũng chỉ còn thắc mắc về chuyện của Campione và những thứ liên quan. Nói đơn giản là…”
Godou chăm chú mà nghe. Mặc dù trước đó thì trong lòng của cậu khá tự tin, ngẫu nhiên còn cmn vài câu khi nói chuyện với Pandora, thế nhưng cho tới khi nghe Itsuka Ken hoàn toàn nói xong về chuyện của campione và suy nghĩ một chút thì cậu mới thở phào nhẹ nhõm. Quả nhiên là cái tên này không có ý định hãm hại cậu, cũng không có mưu đồ gì, vì cơ bản thì những thứ cái tên này nói về campione đều hoàn toàn chính xác, về phần những thứ được nói thêm thì cậu không có cách chứng minh, thế nhưng về logic thì cũng không có gì bất thường.
Nếu thật sự muốn hại cậu, Itsuka Ken hẳn chỉ cần nói sai một chút về những gì cậu nên biết, với tình trạng còn là newbie và chẳng có chút quan hệ gì giống như cậu hiện giờ, một chút sai lầm trong nhận thức tuyệt đối là vô cùng chí mạng, bởi vì cậu hoàn toàn không có năng lực chứng minh. Nếu lỡ như vì hiểu sai chuyện gì đó mà đi lầm lên con đường mà không thể quay đầu, phỏng chừng lúc đó kết quả sẽ là sống không bằng chết.
“… vậy giờ, nghe xong rồi thì cảm tưởng của cậu là gì?” Giải thích xong xuôi, Itsuka Ken nhìn vào mắt của Godou rồi cười nói.
Đôi mắt màu hổ phách của Itsuka Ken khiến Godou thật sự có chút chột dạ, chỉ là sau khi cậu nghĩ lại thì cảm giác của mình về chuyện này cũng chẳng có gì phải giấu, nói thực là được rồi: “ ‘Khó tin’, rồi sau đó là ‘phiền toái’! Vô cùng phiền toái! Tại sao tôi lại phải dính vào cái chuyện như thế này chứ? Cuộc sống yên bình lúc trước của tôi, ah ah ah ah ah ah!!!!!!!! Toàn bộ đều phải đi đời rồi!”
“Yên bình? Cậu cảm thấy là từ khi cái tên quân thần kia xem trọng cậu thì cậu còn cái gọi là ‘yên bình’ sao chứ? Nếu không trở thành vua thì cậu cũng chỉ còn có con đường chết. Cậu muốn chết tới thế sao? Chết trong khi còn trẻ như vậy thì cậu không cảm thấy luyến tiếc sao chứ? Còn người nhà của cậu nữa!?”
“Đó không phải là nói nhảm sao? Ai lại muốn chết ở cái tuổi này chứ? Trừ mấy đứa thất tình nên nghĩ quẩn! Tôi còn yêu đời lắm, thậm chí tôi còn chưa kịp nếm trải hết cuộc sống thanh xuân của người trưởng thành, ai muốn chết chứ?”
Thuận tiện cũng phải nói luôn, mặc dù trong miệng thì nói là ‘trưởng thành’, thế nhưng lúc này thì Godou cũng chỉ mới có 16 tuổi, chỉ là một thiếu niên mới tốt nghiệp trung học cơ sở mà bước vào trường cấp 3 thôi.
Đương nhiên, ở trong mắt của Godou thì cái tên thiếu niên đang ngồi trước mặt trông còn nhỏ hơn cậu một tí, thế nhưng nếu hiện giờ mà cái tên này nói với cậu là hắn đã sống hơn mấy trăm năm thì cậu cũng sẽ chẳng lấy gì làm ngạc nhiên. Biết nhiều quá rồi, cái gì mà ‘thần linh’, rồi tới ‘Dị Thần’, rồi tới ‘Thần Thú’, rồi lại tới ‘Bán Thần’ v… v… Nói chung là trong toàn bộ cái đống đó, không có từ nào là không dính tới cái chữ ‘thần’ hết, mà nếu dính tới ‘thần’ rồi thì cho dù có sống tới mấy trăm, thậm chí là mấy ngàn năm cũng chẳng có gì là đáng ngạc nhiên. Chẳng phải ngay cả nữ phù thủy cũng vẫn có thể sống được tới cả hơn trăm tuổi mà vẫn thanh xuân bất lão đấy sao?
Vị nữ sĩ là bạn thân của ông nội, và cũng là nguyên nhân khiến cho cậu đi tới hòn đảo này, theo như cách nói của ông thì lúc ông và cô ta quen nhau thì trông bà ta chẳng nhỏ hơn ông là bao nhiêu, thậm chí còn có chút hơi lớn hơn ông một tý. Giờ ông cậu cũng gần hơn 90 rồi mà vị nữ sĩ kia vẫn chẳng khác gì cô gái đôi mươi mười tám, nếu nói không phải là thanh xuân bất lão thì ai mà tin?
“Cậu cũng đừng có phàn nàn nữa. Trên thế giới này, người muốn trở thành vua rất là nhiều, nhưng chính thức thành công, ở thời điểm hiện giờ, nếu cộng thêm cả Erica và cậu thì cũng chỉ có 10 người mà thôi. Độ khó của nó hẳn cậu cũng biết! Tối thiểu thì mặc dù lúc này cậu sẽ phải gặp một đống rắc rối, nhưng tối thiểu thì cậu cũng đã có quyền lựa chọn cho chính mình rồi, ít nhất thì nếu gặp lại cái con lợn rừng kia cũng sẽ không phải chỉ có thể chạy trốn.”
“Biết thì là thế, nhưng mà…”
“Đừng than thở nữa! Nếu đã không thể trốn thoát vậy thì hãy cứ dũng cảm mà đương đầu đi thôi. Hiện giờ, việc mà cậu cần làm nhất đó chính là tìm hiểu xem quyền năng mà cậu đã nhận được từ quân thần là như thế nào, để trước khi phiền toái kế tiếp xảy ra, cậu đã có đầy đủ năng lực để tự bảo vệ. Đó mới là chuyện quan trọng nhất!”
“Biết rồi!” Giang tay ra, Kusanagi Godou cảm thấy là cuối cùng thì cái tên này cũng nói được một câu tiếng người.