Quân lâm Nhị Thứ Nguyên

chương 73 : yêu tinh lily

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“… Heretic God xuất hiện trên đảo Sardegna và bị đánh lui? Chẳng lẽ là Erica? Không! Không! Tuyệt đối là không thể nào!” Nhìn phần tình báo mà mình nhận được, Liliana • Kranjcar hơi nhíu mày và lắc đầu. Đúng vậy! Tựa như việc cô ả xấu xa tóc vàng đó hiểu cô, cô cũng quá hiểu cô ả đó, cô ta chắc chắn là không thể có thực lực để có thể tiêu diệt được một Dị Thần hoàn chỉnh nếu chỉ dựa vào thực lực của bản thân, thậm chí ngay cả việc đối đầu cũng đã là một khó khăn khó mà diễn tả.

Liliana • Kranjcar, một cô gái thuần khiết và trong trẻo tựa như loài yêu tinh trong truyện cổ tích, cũng là trưởng nữ của nhà Kranjcar, thành viên chính thức của tổ chức phép thuật Bronze-Black Cross, một trong hai tổ chức pháp thuật mạnh nhất của Milan. Hiện giờ, giống như Erica, cô cũng đã là một cô gái sắp trưởng thành.

Giống như đối thủ của mình ở Copper-Black Cross, Liliana • Kranjcar cũng là một thiên tài của đất Milan, thậm chí trên toàn bộ lãnh thổ của Italy, cô và Erica • Blandelli cũng đều là những thiên chi kiêu tử không có ai có thể so sánh. Cả hai đều là hai trong số những đóa tân tinh sáng chói nhất trên bầu trời của giới chú thuật Châu Âu.

Mới vừa rồi, Liliana vừa nhận được tình báo được tổ chức Bronze-Black Cross của mình gửi tới. Ngay khi biết được thông tin trong đó, cô đã cảm thấy vô cùng bất ngờ, sau đó, sự quyết tâm ở trong cô bắt đầu thiêu đốt. Là đối thủ và cũng là bạn thân, cô sẽ không để cho Erica bỏ rơi mình lại phía sau quá nhiều. Giả như, nếu thật sự là, Erica đã hoàn thành được tráng cử vĩ đại đến như vậy, thì bất luận quá trình trong đó ra sao, kết quả cũng đã là nhất định, và vì thế cô cũng sẽ phải mau chóng hoàn thành điều mà Erica đã làm, vì cô nhất định sẽ không để cho mình bị thua trong đua trở thành kỵ sĩ của người kia.

Về việc đối đầu với Heretic God, so với Erica, ưu thế của Liliana thực ra còn cao hơn đối thủ và cũng là bạn thân của mình rất nhiều. Bởi vì ba năm trước, khi mà cô vẫn còn đang trong tình trạng mâu thuẫn cao độ với tổ chức và gia tộc của bản thân, đã có lần cô bị đưa tới trước mặt của hầu tước Voban, một trong những campione cổ xưa nhất của thế giới hiện nay, để tiến hành một nghi thức triệu hoán, nghi thức để triệu hoán Dị Thần.

Lý do cử hành nghi thức này là vì hầu tước Voban muốn tìm ra Heretic God mà săn bắt và cướp đoạt lấy quyền năng mới cho bản thân. Là ma vương và cũng là campione hung ác và cổ xưa nhất của Đông Âu, việc hầu tước Voban muốn tìm đủ các miko có tiềm chất để có thể tiến hành nghi thức triệu hoán thật sự không phải là việc gì quá khó, thậm chí là vô cùng dễ dàng. Ông ta đã ra lệnh cho các miko phải tới chỗ của ông ta để ông ta có thể dùng nghi thức cổ xưa để thực hiện nghi thức, và Liliana là một trong số những miko bất hạnh bị tuyển chọn.

Là một trong hai thiên tài xuất sắc nhất của Milan và Bronze-Black Cross, theo lý thì Liliana không thể nào bị chọn trúng để đưa tới trước mặt của hầu tước mà thực hiện một nghi thức nguy hiểm như vậy. Chỉ là khi đó, Liliana đang có mâu thuẫn rất lớn với tổ chức và gia tộc của bản thân, thậm chí theo nghĩa nào đó thì đã gần như sắp trở mặt thành thù, thế nên việc bị chọn cũng không có gì khó hiểu.

Liliana còn nhớ rõ là khi đó, số miko bị tuyển chọn để tham gia vào nghi thức khoảng chừng cỡ 30 người. Mỗi người đều là những cô bé đáng yêu, thuần khiết và mĩ lệ. Gương mặt và cả tư thái run rẩy đầy yếu ớt đi kèm sự sợ hãi của họ vì phải cử hành nghi thức vào lúc đó, Liliana vẫn còn nhớ rõ cho tới hôm nay. Chỉ là hiện giờ, đại đa số những người đó cũng chỉ còn tồn tại ở trong ký ức.

Quá trình thực hiện nghi thức diễn ra như thế nào, Liliana cũng đã chẳng còn có thể nhớ rõ được nữa, mà cô cũng không muốn nhớ. Nghi thức kêu gọi đó, đó quả thật là một nghi thức của ác ma! Hơn 30 miko xuất sắc và ưu tú không hề thua kém Liliana cùng nhau tham gia, thế nhưng sau khi nghi thức kết thúc xong thì cuối cùng cũng chỉ còn có gần 1 phần 3 trong số đó là còn tỉnh táo, số còn lại đều phải nhận lấy vết thương tinh thần vô cùng nghiêm trọng, thậm chí có người vì tâm lý bị tổn hại mà không thể giữ được sự tỉnh táo mà phát điên.

Nghĩ lại những việc đó, Liliana không thể không cảm tạ vua của cô, vị vua mà hiện giờ cô vẫn còn phải đang cố gắng để theo đuổi. Lúc đó, nếu như không phải có chiếc nhẫn màu xanh mà vua của cô đã để lại, chiếc nhẫn mà cô vẫn luôn luôn đeo ở trên cổ, phù hộ cô thì có lẽ cô cũng đã phải chịu chung số phận với những cô bé bất hạnh khi đó. Sờ lên chiếc nhẫn trước ngực, gương mặt hơi tái nhợt của cô trở nên hồng hào, sự ấm áp lan tràn trong tim. Chiếc nhẫn này thật sự là một bùa hộ mệnh thần kỳ, với Liliana, nó khiến cô có cảm giác rằng tựa như vua của cô vẫn đang luôn ở bên cạnh của cô vậy. Mùa hè, nó sẽ cho cô sự mát mẻ, mùa đông, nó sẽ cho cô sự ấm áp, và khi nguy hiểm, nó phù hộ cho cô.

Nghĩ tới vua của mình, gương mặt của Liliana trở nên hồng phơn phớt. Vị vua dịu dàng đó, quả thật là khác xa so với hầu tước Voban. Nếu thật sự phải so sánh, Liliana cảm thấy là hai người này hoàn toàn là hai thái cực với nhau, trước chưa nói đến vẻ bề ngoài và tuổi tác, chỉ nói đến tính cách thì cả hai cũng đã khác nhau quá xa rồi. Một người thì tàn bạo, hung ác và hỉ nộ vô thường, một người thì dịu dàng, ấm áp và vô cùng hòa nhã. Có lẽ nếu phải tìm ra sự giống nhau giữa hai người đó thì hẳn cả hai cũng chỉ có một điểm chung duy nhất đó là đều mạnh đến mức khiến cho người ta tuyệt vọng mà thôi.

‘Campione là vua, vì có thể tiêu diệt thần linh trên trời và cướp lấy những quyền năng của các vị thần đó.’

‘Campione là chúa tể, vì có thể sử dụng những quyền năng mình đoạt được để chi phối tất cả mọi người.’

‘Campione là ma quỷ, vì không người thường nào có thể chống lại những quyền năng cấm kị họ sở hữu.’

Tựa như Heretic God, họ chính là những thần linh đang sống trên mặt đất này, thế nhưng bản chất của bọn họ lại là những vua đã lên ngôi nhờ việc tiêu diệt thần thánh.

Nghĩ tới vua của mình, rồi lại nghĩ tới Erica, Liliana bắt đầu suy tư. Là đối thủ và cũng là bạn thân, Liliana hiểu quá rõ Erica, nếu như thật sự có Dị Thần xuất hiện ở đảo Sardegna, với thực lực hiện giờ của Erica, cô ta không thể nào đánh lui thậm chí là giết chết được Dị Thần nếu chỉ dựa vào chính sức mịnh. Việc này Liliana hoàn toàn chắc chắn.

Dị Thần, cho dù đã thoát li thần thoại và mất phương hướng rồi lưu lại nơi trần gian, thì cuối cùng cũng vẫn là thần, là tồn tại mà chỉ cần gặp một lần cũng có thể khiến cho người ta phải từ trong đáy lòng mà sinh ra sợ hãi, Thần Uy Như Ngục. Đối với tồn tại như thế, Liliana tin tưởng chắc chắn rằng nếu chỉ dựa vào một cá nhân, khả năng có thể thí sát hoặc đánh lui thật sự quá thấp, thấp đến mức trên toàn thế giới, hầu như chỉ có một người duy nhất có thể thành công, và cũng là người duy nhất được biết đến, Đông Phương giáo chủ của Ngũ Ngục Thánh Giáo.

Với thực lực hiện giờ của Erica, muốn đơn độc đối mặt cùng Dị Thần và hoàn thành việc đánh giết tuyệt đối là mơ tưởng viễn vông. Trừ khi thực lực hiện giờ của Erica tăng lên tới mức ngang hàng với chú của cô ta là Quỷ Đỏ Paolo • Blandelli đại nhân thì hẳn còn có thể ngăn cản dị thần được một chút, thế nhưng khả năng để hoàn thành việc thí sát cũng vẫn là quá xa vời.

“Ôi ~~~ hỡi vua của tôi, ngài đến cùng đang ở nơi nào? Lily đã chờ ngài suốt sáu năm, sẽ còn bao lâu để Lily có thể được gặp lại ngài lần nữa?” Lời than thở trong trẻo tựa như tiếng ca, Liliana nhìn lên bầu trời và nhớ về vị vua mà mình vẫn luôn chờ đợi.

Nghĩ tới việc trên đảo Sardegna có thể đã lại có một vị vua mới sinh ra, Liliana đột nhiên cảm thấy hơi xúc động. Đôi bàn tay trắng nõn đang tựa lên thành lan can của cô chợt thu lại, cô quay người và bước tới bàn của mình rồi cầm lấy cây viết máy đang được đặt ở trên đó.

“Hôm nay là Chủ Nhật, buổi tối cũng không có chuyện gì. Nếu vậy mình hẳn có thể lại sáng tác thêm nhiều một chút ~~~~~”

Hơi sung sướng và rót đủ mực cho cây bút, Liliana cầm lấy quyển vở được cô đặt gần đó và bắt đầu chấp bút mà viết lên.

“Hôm nay mạch suy nghĩ đặc biệt rõ ràng… Nếu vậy thì hẳn có thể viết ra tác phẩm thật tốt. ~~~~”

Đây là căn phòng riêng của Liliana, cô hoàn toàn có thể ngồi yên ở đây và viết sách mà không sợ bị người khác làm phiền. Rất nhanh, ngọn bút của cô di chuyển như bay và từng trang giấy bắt đầu tràn đầy những nét chữ xinh đẹp.

Vốn dĩ lúc đầu, Liliana hoàn toàn không có thói quen sáng tác như vậy. Lúc ban đầu, cô chỉ có thói quen đem những thứ mình đang tưởng tượng ở trong lòng gì lại trên giấy để cho thỏa trí tưởng tượng của mình mà thôi. Thế nhưng, dần theo thời gian, những tưởng tượng của cô trở nên càng lúc càng cụ thể và đầy đủ, mà cô thì cũng càng lúc càng quen với việc viết hết những gì mình tưởng tượng được ra những trang giấy mà mình có trong tay, để tới bây giờ, sáng tác tiểu thuyết đã trở thành một sở thích riêng nho nhỏ của cô gái trẻ.

Nguyên nhân của việc này phần nào cũng là do sự mất tích của vị vua trẻ kia. Từ khi vị vua mà Liliana ngưỡng mộ bị mất tích, sự tưởng niệm của cô với người đó vẫn chưa bao giờ ngừng, chúng trở nên càng lúc càng sâu đậm ở trong lòng cô, và điều đó dần khiến cô trở nên đa sầu đa cảm, những suy nghĩ trong cô cứ trở nên miên man bất định khi cô nghĩ về vua của mình.

“Ô… Tại, tại, tại sao lại vẫn trở thành… như thế này ~~~ ?” Sau khi viết xong, Liliana nhìn tác phẩm của mình mà cảm thấy vô cùng mắc cỡ.

Vô số lần sáng tác, vô số lần viết lách, mỗi một lần cô đều dùng ma vương đại nhân mà mình ngưỡng mộ để làm bản gốc mà viết hết ra sự tưởng niệm và mơ ước ở trong lòng. Với ý niệm như thế thì, vốn dĩ những câu truyện mà Liliana viết ra phải thường là những câu chuyện tình yêu thê lương, bi tráng nhưng mỹ lệ khiến cho người ta say mê, chỉ là đến cuối cùng, câu chuyện của Liliana luôn bị biến tấu một cách ‘có bài bản’ mà cô chẳng bao giờ có thể điều khiển nổi. Vị ma vương vốn nên vô cùng thiện lương và dịu dàng với công chúa, dưới ngòi bút của cô, luôn trước sau chẳng như một mà trở nên uốn éo rồi đến tàn bạo mà đưa công chúa thiện lương, nhu nhược và mỹ lệ của nhân loại đưa vào trong địa ngục, giống như bây giờ ————

Khặc khặ-x-xxxxx khặc, mau mặc bộ quần áo này vào rồi ngoan ngoãn mà nằm rạp xuống đất cho ta đi…

Cái này, nó… cách ăn mặc hạ lưu như vậy, ta… ta làm không được!

Nếu ngươi không làm được, vậy thì chờ sự trừng phạt hung ác hơn từ ta đi. Mặc mau lên, khà khà khà…

… Ah ~ vì, vì sao… Nằm rạp trên mặt đất và vân… vân…… Còn, còn mặc ít như vậy… Đừng ~

—— cứ như vậy, trong khi Liliana còn chưa kịp phát hiện lấy thì câu chuyện tình yêu bất hủ có một không hai giữa ma vương của công chúa đã hoàn toàn bị biến chất, đến khi cô viết xong thì ma vương đã chẳng còn dịu dàng mà tìm cách hành hạ và lăng nhục sự thuần khiết của công chúa, giống như trên.

Luôn luôn là vậy, cho dù Liliana có tự nhủ với mình đến thế nào đi nữa, cảm xúc có tốt đẹp đến thế nào đi nữa thì chỉ cần cô cất bút, chắc chắn là khi kết thúc, nữ nhân vật chính (thường là nữ kỵ sĩ hoặc công chúa), đều sẽ bị ma vương mình yêu mến và quyến luyến bắt lấy rồi cưỡng bức mà lăng nhục. Chỉ là mặc dù rất xấu hổ, thế nhưng Liliana mỗi khi đọc tới những tình tiết như vầy thì luôn cảm thấy là trái tim nhỏ của mình cứ thót lên thình thịch không thôi, và cô luôn phải ngượng tới đỏ chín cả mặt khi phải thừa nhận rằng, mình cảm thấy việc bị người mình yêu thích tùy ý bài bố như thế này thật sự có chút… sung sướng.

“Ô ~ mặc dù xấu hổ, thế nhưng mà… hình như tác phẩm như vậy… cũng không xấu lắm.” Đem mình nhập vào trong nhân vật nữ chính mà mình vừa sáng tác, Liliana hơi xấu hổ mà bắt đầu nghĩ vẩn vơ. Tiếp tục chấp bút mà không dừng lại, cô cảm thấy mình vẫn còn muốn viết tiếp. Hẳn là, có lẽ chính mình cũng muốn bị vua của mình đùa giỡn hay sao? Nghĩ tới đây, Liliana cảm thấy tim mình đập thình thịch ——

“Cộc cộc ——” “Lily, con ngủ chưa?”

“Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!” Đây là tiếng trang giấy bị Liliana xé thành mảnh vụn, người vừa lên tiếng là cha của cô, cô gần như đã bật nảy lên khỏi chiếc ghế và tóm lấy tác phẩm mình vừa viết rồi nhanh chóng đưa nó vào trong mồ (thùng rác).

“Còn… còn thức! Phụ thân đại nhân, ngài tìm hài nhi có việc gì?” Bây giờ tuyệt đối là gương mặt của mình đã đỏ rực lên, và điều đó khiến Liliana hoàn toàn không dám mở cửa để đi ra gặp phụ thân của mình.

“Ừ! Ta có việc quan trọng cần nói với con, ta nghĩ rằng con sẽ rất muốn biết.”

“Chuyện quan trọng? Con muốn biết? Chẳng lẽ không thể chờ tới ngày mai sao? Dù sao hôm nay cũng là ngày nghỉ…”

“Nếu như con không muốn biết thì cũng chẳng sao, thế nhưng ta vẫn phải nói trước cho con biết một chút, ít nhất là về việc của con bé Erica. Mặc dù ta không biết được là thông tin có chuẩn xác hay không, thế nhưng theo như tình báo thì, một trong hai người đã tham gia vào việc đối kháng cùng thần linh ở đảo Sardegna ngày đó, thật sự có mặt của Erica.”

“Cái gì ——!?”

Trong nháy mắt, bút trên tay của Liliana rơi xuống, sắc mặt vốn mắc cỡ của cô lập tức cứng ngắc, sau đó lập tức trở nên nghiêm túc đến lạ thường. Cô hỏi lại: “Điều đó là sự thực sao, phụ thân đại nhân? Cô ta thực sự…”

“Vẫn còn không biết được! Thế nhưng có thể xác định là Heretic God xuất hiện trên đảo Sardegna đã biến mất, còn tình huống cụ thể ra sao vẫn còn phải được điều tra kĩ hơn. Chỉ là… theo tin tức cụ thể của chúng ta, con bé Erica thật sự đã tham gia vào việc này, sau đó nghe nói con bé cũng không có thương vong gì lớn. Như vậy cũng đã xác định là có vua mới lên ngôi, chỉ là không biết có phải con bé hay không.”

“————”

Tâm trạng lập tức trở nên nổi sóng, ngọn lửa quyết tâm trong người của Liliana lập tức bùng lên, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Tuyệt đối không thể để cho cô ta siêu việt mình, cô phải lập tức dốc toàn bộ sức lực của mình mà đuổi theo thôi. Bằng không, cô sẽ không còn cơ hội nữa.

Thế nhưng, lúc này, cô phải nên làm gì?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio