“… Che giấu chuyện về Pandora? Là không nhớ hay là không muốn nói cho ta biết? Loại trừ khả năng Pandora không xuất hiện thì chỉ còn lại hai khả năng này. Chỉ là với tính cách của Godou, nếu như không có nguyên nhân bắt buộc thì sẽ không nói dối, lại xét đến việc cậu ta không có động cơ thì…”
Chỉ còn lại khả năng duy nhất là Pandora, ‘mẹ’ của tất cả các campione, không muốn gặp mặt hoặc là đang cố tình lẩn tránh cậu —— đây là giải thích hợp lý nhất. Nếu như thế thì việc cậu tiêu diệt bò thần Minos lần trước và việc cậu diệt sát tới những hai vị thần ở đảo Sardegna lần này, những hai lần tiêu diệt Haeretic God nhưng đều không thể gặp được Pandora cũng có thể lý giải, bằng không thì không thể nào lý giải được cho tình huống trùng hợp này.
“Chỉ là tại sao Pandora lại muốn lẩn tránh? Rõ ràng là cả hai chưa từng tiếp xúc với nhau, vậy thì… lý do để trốn hẳn là… Diệt Thần? Thế nhưng ý định của cô ta chẳng phải là vì muốn khích lệ hành vi ‘diệt thần’ nên mới sáng tạo ra chú pháp kia khiến cho campione sinh ra đó sao? Nếu thế thì… mình dường như làm triệt để hơn… Nó khác gì với của cô ta nhỉ? Hơn nữa cô ta còn nói là Erica ‘không phải là con của cô ta’? Sao…”
Những suy nghĩ cứ nảy lên trong đầu của Itsuka Ken. Những manh mối, những logic, những suy luận cứ được lật đi lật lại trong đầu của cậu; cậu cảm thấy rằng dường như mình đã sắp biết được nguyên nhân, thế nhưng bởi vì lượng thông tin cậu thu thập được quá ít, vì vậy những mắc xích trong chuỗi suy luận cậu đưa ra không thể nào nối lại được với nhau.
Nói chung là hiện giờ, dù là với trí tuệ phi thường thông tuệ của Itsuka Ken, cậu cũng không thể nào đoán được rõ ràng nguyên nhân khiến cho Pandora lẩn tránh cậu. Cuối cùng, cậu quyết định gạt bỏ việc suy luận hoàn toàn không thể cho cậu chút kết quả nào này qua một bên, cùng lắm thì mai mốt trực tiếp mò tới cửa là được, dù sao cũng đã từng tới U Giới một lần rồi, tới đó thêm một lần nữa để tìm cô ta thì cũng chẳng sao, cậu nhớ đường mà, chỉ là sẽ hơi phiền một chút.
“Thôi! Cũng không sao! Cứ chờ thêm một thời gian nữa cũng được! Một khi đã bị cuốn vào trong vòng xoáy rồi, vậy thì cô ta cũng chẳng thể trốn thêm được bao lâu. Theo gió dần lên, cuối cùng thì chúng ta cũng sẽ bị cuốn tới cùng một chỗ thôi, dù nhanh hay chậm. Ta chờ mong đến thời điểm hai chúng ta sẽ giáp mặt nhau, hẳn đó sẽ là một cuộc gặp gỡ rất thú vị.” Nghĩ tới đây, Itsuka Ken nhún vai một cái rồi quyết đoán bỏ qua việc này.
“Bất quá nói trở lại, thật không ngờ là quyền năng hiện giờ mà Godou có được cũng chỉ còn lại có tám loại là ‘gió’, ‘bò mộng’, ‘lạc đà’, ‘lợn’, ‘thiếu niên’, ‘cừu’, ‘dê’ với ‘phượng’, còn ‘chiến sĩ’ với ‘ngựa trắng’ thì đã hoàn toàn biến mất tiêu. Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ là do mình đã cắn nuốt mất căn nguyên của hai hóa thân đó từ chính Verethragna nên mới dẫn đến kết quả đó sao? Đây mới thật sự là chân chính Diệt Thần? Bản nguyên phân tách dẫn đến nhân quả luật chấn động mà diễn biến theo?”
Sau khi bỏ qua việc của Pandora rồi thì Itsuka Ken lại nghĩ đến việc quyền năng hiện giờ của Godou. Theo như kết quả cậu nhận được từ Godou thì hiện giờ, sau khi giết chết quân thần Verethragna thì cậu ta đã thu được quyền năng, thế nhưng quyền năng cậu ta thu được đã không còn là thập hóa thân giống như nguyên gốc mà chỉ còn có bát hóa thân mà thôi, hơn nữa hai hóa thân bị mất còn là hóa thân đã từng bị Itsuka Ken cắn nuốt trước đây 1 ngày. Điều này khiến Itsuka Ken không khỏi nhớ tới phương thức tồn tại chân chính của thần linh.
Lấy truyền thuyết để làm gốc, lấy tín ngưỡng để cấu trúc nên thần cách, tất cả những tu la thần phật trời sinh đều là những tồn tại siêu nhiên. Sinh mệnh của họ gần như là vĩnh hằng bất diệt, sức mạnh của họ có thể thay trời chuyển đất, sự xuất hiện của họ chính là pháp tắc tự nhiên tồn tại trên thế giới này.
Việc giết chết một vị thần linh một cách chân chính theo lý thường thì hầu như là một chuyện hoàn toàn không tưởng, bởi vì yêu cầu tối thiểu cho việc này là thứ mà không phải ai cũng có tư cách đạt tới. Nếu muốn thật sự giết chết được một vị thần, không có sức mạnh có thể đánh vỡ cả sao trời thì ý nghĩ này căn bản chỉ là một trò hề.
Nói như vậy thật ra thì cũng không có gì không đúng, bởi vì nếu muốn một vị thần chân chính chết đi, điều đầu tiên cần phải làm được đó là thần cách của vị thần linh đó phải bị vỡ vụn trước đã, và cũng đồng nghĩa là như thí thần giả chân chính nếu thực sự muốn thí thần thành công thì phải có năng lực đánh tan thần cách của một vị thần. Thế nhưng việc đánh vỡ thần cách của một vị thần dễ thế sao?
Thần linh là một tồn tại siêu nhiên, sự ràng buộc của sinh mệnh trên người họ không được thể hiện giống như ở những sinh linh bình thường. Một sinh vật bình thường, sự ràng buộc của sinh mệnh được thể hiện trên quá nhiều mặt, từ linh hồn, ý thức đến thân thể, sâu xa hơn nữa là bản nguyên v… v… Thế nhưng với thần linh, thứ duy nhất có thể ràng buộc được sinh mệnh của một vị thần cũng chỉ có thần cách được hình thành từ bản nguyên có ‘cấu trúc’ được tạo ra từ thần thoại của mình (loại thần cách này không phải là thần cách theo định nghĩa thông thường, nói theo nghĩa nào đó thì loại thần cách này có thể nói là một mặt được thể hiện của bản nguyên sinh mệnh).
Nếu như bản nguyên thần cách không bị thương, một vị thần cho dù có bị thương nặng đến mức nào cũng đều có thể khôi phục, bất kể là thân thể chia lìa hoặc là linh hồn tan vỡ. Cho nên, nếu muốn thật sự giết chết một vị thần, theo Itsuka Ken cũng chỉ có tối đa là ba loại phương thức:
• một: dùng sức mạnh không gì sánh kịp để trực tiếp đánh tan thần cách, đây là phương thức trực tiếp nhất và cũng là bá đạo nhất.
• hai: dùng sức mạnh có tính chất đối nghịch hoặc tương khắc để phong ấn, làm bẩn hoặc là ăn mòn v… v… ví dụ như phật lực có thể dùng để phong ấn ác thần, tà lực thì lại có thể khiến cho thiện thần sa đọa. Đây mà một phương pháp gián tiếp, hiệu quả không cao hoặc là điều kiện tiên quyết vô cùng hà khắc, vì phong ấn thì vẫn có lúc phải biến mất, còn nguyền rủa hay vấy bẩn thì cần rất nhiều yếu tố hà khắc để làm điều kiện tiền đề.
• ba, cũng là cuối cùng: sử dụng một lượng thời gian cực lớn để phá hư hệ thống thần thoại được lưu truyền của thần linh. Đây là phương pháp có mức hao tổn lớn nhất, thế nhưng cũng là phương pháp bản chất nhất và có hiệu quả triệt để nhất, bởi vì nếu như phương pháp này thành công, vị thần linh bị xóa mất hệ thống thần thoại truyền thừa của bản thân sẽ vĩnh viễn phải biến mất khỏi dòng lịch sử, tựa như là chưa bao giờ tồn tại, vĩnh viễn không thể nào hồi sinh.
Ba phương pháp trên là ba phương pháp thường thấy nhất, và cũng là ba phương pháp duy nhất, những phương pháp còn lại, theo nghĩa nào đó, cũng chỉ là sự phức hợp của ba phương pháp trên rồi được phát triển ra. Thế nhưng đại đa số những phương pháp phức hợp từng được sáng tạo ra thì thường cũng đều là những phương pháp hiếm người biết đến, hiệu quả cũng không cao nếu xét về tính chung (tức là chỉ có thể thực hiện được với loại thần linh nào, ra sao v… v… Hoặc thậm chí là có chỉ định cụ thể về một vị thần nào đó).
Theo Itsuka Ken biết, trong ba phương pháp trên, hai phương pháp trước thường là những phương pháp được nghĩ đến và sử dụng nhiều nhất, bởi vì phương pháp thứ ba mặc dù hiệu quả quá tốt, thế nhưng mức hao tổn thật sự có thể khiến cho cả những vị thần lớn tuổi nhất cũng phải đánh trống lui binh. Chỉ trừ khi nào giữa hai bên đã có thù hận quá sâu, sâu đến mức sự tồn tại của đối phương đã trở thành sự phủ định cho sự tồn tại của mình, khi đó thì hai bên mới muốn áp dụng phương thức đó.
Chỉ là chuyện thật sự rất hiếm có, bởi vì thần linh thật sự không phải là những kẻ nhỏ nhen, theo lý thường thì nếu muốn hai vị thần có thể mâu thuẫn được với nhau tới mức đó, không phải chỉ cần có tính chất cực đoan đối nghịch giữa sự tồn tại của đôi bên, cũng còn cần có tính chất nội tại về tâm linh hoàn toàn mâu thuẫn. Xin chú ý là hoàn toàn mâu thuẫn, chỉ riêng yêu cầu này thôi cũng đã là cả một vấn đề rất lớn rồi.
Thế nên thật sự rất hiếm để các vị thần sử dụng phương thức thứ ba để tiêu diệt đối thủ, tối đa thì cũng chỉ là lợi dụng phương thức này để khiến cho linh cách hoặc thần cách của đối phương trở nên suy yếu, còn trực tiếp tiêu diệt thì hoàn toàn không thể nào.
Trái ngược với phương pháp thứ ba chưa từng được dùng một cách triệt để mà thường chỉ được dùng để phụ trợ, hai phương pháp trước thường được các vị thần sử dụng mà hầu như không hề có một chút ngại ngần nào. Ví dụ như với bò thần Minos của đảo Crete và thần vương Melqart, hành động giam cầm của Itsuka Ken theo nghĩa nào đó cũng có thể được xem như là một hành động phong ấn, về phần việc phát nổ sau đó của hai vị thần này, hoàn toàn là do đầu óc không có lý trí mà nóng lên nên mới như vậy, không liên quan gì đến Itsuka Ken.
Còn với quân thần Verethragna, phương pháp Itsuka Ken đã dùng tương đương với phương pháp thứ nhất, trực tiếp chiến đấu và khiến cho thần cách bổn nguyên của đối phương phải vỡ nát, mặc dù sau đó đối phương tự mình phát nổ, thế nhưng hành động đó của Verethragna cũng chỉ xem như là vùng vẫy giãy chết hoặc hồi quang phản chiếu khi bị Itsuka Ken ép tới cùng đường mà thôi, cũng có thể xem như là đã chết trên tay cậu.
Thần lực nổ tung, thần cách bị nghiền nát, bản nguyên bị hao tổn.
Không cần phải nghi ngờ, vị quân thần bất bại Verethragna của Bái Hỏa Giáo xem như đã thật sự từ trên trời cao mà vẫn lạc.
Thế nhưng, cho dù đã thật sự vẫn lạc, Verethragna cũng không phải là không thể hồi sinh, bởi vì thần thoại về vị thần này vẫn còn được lưu truyền ở khắp các thế giới song song, Tín Ngưỡng và công tích của Verethragna vẫn luôn được thế nhân truyền lưu và tích lũy ở trong vận mệnh trường hà. Chỉ cần một lúc nào đó, khi mà chủ thần tối cao của Bái Hỏa Giáo, tức là thần ánh sáng Mithras, bỗng nhiên nhớ tới và cảm thấy muốn Verethragna lại xuất hiện thêm lần nữa, Verethragna hoàn toàn có thể phục sinh với tư thái toàn vẹn nhất có thể với bản thân.
Sở dĩ nói là ‘tư thái toàn vẹn nhất có thể’, đó là bởi vì hiện giờ, căn nguyên của Verethragna đã bị khuyết mất một phần. Không cần nói nhiều thì có lẽ ai cũng có thể đoán được, phần bị khuyết đó chính là căn nguyên về ‘chiến sĩ’ và ‘ngựa trắng’ đã bị Itsuka Ken hấp thu, cũng tức là Verethragna đã không còn có năng lực để kêu gọi và sử dụng sức mạnh của ‘Thái Dương Thánh Hỏa’ và ‘Trí Tuệ Hoàng Kim Thần Kiếm’ được nữa, trong khi đó đây lại là hai loại biến thân có thể nói là bản chất và hùng mạnh nhất của Verethragna.
Nguyên nhân của việc này thực ra thì cũng rất đơn giản, đó là vì Itsuka Ken đã dùng sức mạnh cắn nuốt mà mình lấy được từ chỗ của virus đại thần để cắn nuốt lấy hai hóa thân này của Verethragna.
Mặc dù chỉ là đối tượng bị đuổi giết, bình thường thì vẫn phải luôn luôn trốn đông trốn tây, lại còn phải tìm lấy người khế ước để có thể bảo vệ cho chính mình, thế nhưng nếu xét theo mặt là ‘đối đầu’ của chủ thần, vị cách của virus thật sự quá cao xa, cao xa tới mức dù ‘lượng’ không đủ, thế nhưng về ‘chất’ thì virus lại có năng lực để phá vỡ hầu như tất cả mọi pháp tắc được đặt ra từ chủ thần, chỉ virus có được đầy đủ điểm năng lượng.
Mà năng lực cắn nuốt Itsuka Ken sử dụng để cắn nuốt hóa thân của Verethragna khi đó là đến từ virus, nếu xét về độ sâu xa thì khi đó Itsuka Ken có thể nói là đã cắn nuốt đến tận bản chất sâu xa nhất của Verethragna mà phá hư lấy căn nguyên sâu xa nhất của vị thần này. Nếu phải hình dung thì là tồn tại gốc của Verethragna đã bị Itsuka Ken cạp mất một miếng, điều này dẫn đến việc là sau này, cho dù Verethragna, thậm chí là cả thần ánh sáng Mithras có cố gắng đến thế nào đi nữa, việc Verethragna phải vĩnh viễn mất đi hai hóa thân trên cũng đã là nhất định.
Giả như nếu khi đó, Verethragna không tự bạo mà khiến cho Itsuka Ken có nhiều thời gian và cơ hội hơn để cắn nuốt các hóa thân, vậy thì tới khi mà cậu đã hoàn toàn cắn nuốt xong cả 10 đại hóa thân rồi, Verethragna sẽ phải hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này, khi đó thì cho dù thần thoại của Verethragna vẫn còn được truyền lưu và thần ánh sáng Mithras muốn hồi sinh Verethragna cũng là điều không tưởng, bởi vì căn nguyên đã không còn.
Nói theo nghĩa nào đó thì năng lực này của Itsuka Ken đã có thể xem như là phương pháp thứ tư có thể chân chính giết chết thần linh. Chỉ là theo nghĩa nào đó, phương pháp này còn đáng sợ hơn phương pháp thứ ba rất nhiều. Bởi vì không cần phải tốn thời gian vô cùng vô tận để phá hư lấy thần thoại về đối phương mà vẫn có thể chân chính giết chết một vị thần tới mức không bao giờ có thể siêu sinh thêm một lần nữa, hơn nữa còn có thể cắn nuốt lấy căn nguyên của đối thủ để bổ sung cho bản thân, đây quả thật là một năng lực vi phạm lấy pháp tắc căn bản nhất của chư thiên vạn giới.
Thế nhưng mà ai bảo chỗ dựa của Itsuka Ken lại là virus đại thần chứ? Phá hư lấy quy tắc, đây là năng lực đặc trưng nhất, mạnh mẽ nhất và cũng là bản chất nhất của virus, cũng chính là nguyên nhân xung đột khiến cho virus bị chủ thần dốc toàn lực mà truy sát đến mức phải trốn như chó nhà có tang.
Đây cũng chính là nguyên nhân mà sau khi ký khế ước với virus đại thần xong, danh hiệu của Itsuka Ken mới được gọi là Nhị Thứ Nguyên Phá Hoại Giả. Lúc trước, theo nghĩa nào đó, danh hiệu này cũng chỉ là một danh hiệu được dùng để gọi chơi với Itsuka Ken mà thôi, bởi vì với những quy tắc thông thường, năng lực phá hoại khi đó của Itsuka Ken thật sự chẳng có gì nổi bật mấy, bởi vì những quy tắc thông thường cũng có thể bị phá hủy bởi những quy tắc cao cấp hơn, dù rằng khi đó cách phá hoại của Itsuka Ken có thể sẽ trở nên tối nghĩa với những tồn tại cao cấp, thế nhưng hiệu quả thì cũng chẳng đáng để rung động nhiều.
Thế nhưng, bây giờ thì khác, bởi vì Itsuka Ken đã mạnh hơn rất nhiều. So với lúc trước, Itsuka Ken đã bắt đầu bước chân vào lĩnh vực chân chính của thần linh, tầng lớp mà cậu tồn tại đã trở nên rất cao, và tới lúc này, năng lực phá hoại quy tắc của Itsuka Ken mới thực sự bắt đầu nhe ra chiếc răng nanh sắc nhọn của nó: cắn nuốt căn nguyên.
Có thể nói đây là năng lực mà Itsuka Ken chưa bao giờ lộ ra, bởi vì nó hầu như là một trong những lá bài tẩy quan trọng nhất của cậu. Tất cả những người bị cậu giết chết, chỉ cần không bị cắn nuốt, vậy thì nếu có thể phục sinh được thì không sao, nhưng nếu mà đã bị cậu cắn nuốt rồi, cho dù đó có là Phật Tổ Như Lai, Ngọc Hoàng Đại Đế, Chúng Thần Chi Phụ, hay là Thượng Đế Jehovah đi nữa thì tuyệt đối cũng sẽ phải vĩnh viễn biến mất khỏi dòng lịch sử, không ai có thể phục sinh được, thậm chí cả ‘chủ thần’ cũng không.
Tối đa thì ‘chủ thần’ cũng chỉ có thể lại một lần nữa sáng tạo ra một tồn tại mới tương tự, để thế chỗ cho tồn tại trước đó đã bị Itsuka Ken cắn nuốt mà thôi, còn tồn tại cũ trước đó thì đã hoàn toàn bị xóa sổ.
Cho nên nói chung là hiện giờ, Kusanagi Godou cũng chỉ còn có thể sử dụng được tám loại hóa thân là ‘gió’, ‘bò mộng’, ‘lạc đà’, ‘lợn’, ‘thiếu niên’, ‘cừu’, ‘dê’ với ‘phượng hoàng’; không phải là mười hóa thân giống như nguyên bản. Bởi vì hai loại hóa thân kia đã bị Itsuka Ken nuốt mất từ tận căn nguyên, cả Verethragna có phục sinh cũng đừng hòng có lại nổi chứ đứng nói là cậu chàng.
“… chỉ là như vậy cũng tốt, dù sao thì ngôn linh kiếm cũng quá đáng ghét, nếu mà lúc nào đó cậu ta và mình có gì đó mâu thuẫn mà cậu ta lại dùng ngôn linh kiếm thì cũng có chút bất tiện cho mình. Hà hà ~~~ vốn dĩ còn tính tìm một kỵ sĩ nam tính cho cậu ta, chờ tới lúc cậu ta phải sử dụng ngôn linh kiếm… Ây ~~ Thôi quên đi! Hình ảnh đó quá dơ, mình không dám nghĩ tới!”
Tưởng tượng tới cái hình ảnh nào đó, toàn thân của Itsuka Ken cũng hơi có chút run lên rồi lắc đầu nguầy nguậy. Ở đây cũng không phải là High School DxD, có một Hyoudou Issei tồn tại cũng đã là quá kinh khủng rồi, hơn nữa cái tên ngốc đó cũng chỉ mới nói chứ chưa làm gì. Còn ở đây, phỏng chừng là mỗi lần thì đều phải ‘í é’ một cách thắm thiế---- Không! Không được nghĩ tới nữa! Nếu không sẽ ói!
“Nếu vậy thì giờ mình nên tới nơi nào tiếp đây? Tới Anh Quốc để gặp Alice? Tới Milan để lấy Gorgoneion? Hay là tìm kỵ sĩ dự khuyết còn lại của mình? Chà! Xem ra ngoại trừ việc tập trung tu luyện thì hóa ra là mình vẫn còn có một đống việc lặt vặt tới như vậy? Thôi kệ! Cứ lần lượt mà xử lý từng thứ một vậy…. hử?” Đang khi Itsuka Ken vẫn còn rối rắm trong việc mình phải làm gì kế tiếp thì một luồng khí tức quen thuộc đã tiến vào trong phạm vi cảm nhận của cậu, và cậu nở nụ cười.
Trong đầu cậu, dưới sự quan sát của sức mạnh tinh thần, một bóng hình xinh đẹp màu trắng đang chạy băng băng về phía của cậu.
“Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến! Vẫn vội vã, nhanh nhảu và nghịch ngợm như thế ơ ~ công chúa Alice của ta ~ !”