Quân lâm Nhị Thứ Nguyên

chương 75 : đao bổ củi hầu hạ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Master!”

Khi Itsuka Ken xuất hiện ở ngoài sân vườn, Alter đã đứng sẵn ở đó và dùng vẻ mặt cảnh giác để nhìn về hướng của người sắp xuất hiện.

“Em cũng phát hiện rồi sao?” Itsuka Ken cười nói.

Gật đầu, đôi mắt không linh màu hổ phách của Alter bắt đầu lóe lên những tia sáng lạnh lẽo. Thực ra thì từ rất sớm, Alter đã phát hiện là có một thứ gì đó khá mạnh vẫn luôn chạy thẳng về phía đảo Sardegna, chỉ là Itsuka Ken nói không cần quan tâm nên cô mới không truy cứu. Giờ thứ đó đã tới rất gần, hơn nữa lại còn trực tiếp hướng về phía master của cô, nếu như bây giờ Itsuka Ken mà không chịu xuất hiện ở đây, phỏng chừng là khi thứ đó hiện ra, Alter tuyệt đối sẽ chào đón nó bằng một chiêu Excalibur.

“Không cần phải cảnh giác, Alter! Đó là Alice.”

Hơi sững sờ một chút, sau đó, Alter dùng ánh mắt quái dị để nhìn về phía Itsuka Ken.

“Khục! Đừng nhìn ta như vậy! Ta không hề nói cho con bé biết là chúng ta đang ở đây. Chỉ là Diệt Thần đối với thế giới này dù sao cũng là chuyện rất lớn, Alice đoán được là ta đang ở đây cũng không có gì khó hiểu.”

Những gì Itsuka Ken nói hầu như hoàn toàn khớp với sự thật. Từ khi chỉ mới vừa thức tỉnh và bước ra khỏi U Thế, Itsuka Ken đã lập tức liên hệ với Alice và sau đó hai bên vẫn thường xuyên giữ liên lạc. Chỉ là dù liên lạc rất nhiều với nhau, thế nhưng Itsuka Ken lại hoàn toàn không chịu nói cho Alice biết chút gì về nơi mà cậu đang ở, vì thế về cơ bản thì Alice hoàn toàn không thể biết được nơi ở hiện tại của Itsuka Ken, và điều này khiến cho Alice cảm thấy vô cùng u oán và khó chịu.

Chỉ là Alice cuối cùng thì cũng vẫn là Alice, Itsuka Ken không nói, chẳng lẽ cô còn không thể đoán sao? Nhất là khi nhận được tin là trên đảo Sardegna xuất hiện những hai dị thần rồi đột nhiên biến mất khi mà không có vị vua nào xuất hiện cùng thiên tài của đất Milan là Erica • Blandelli cũng xuất hiện ở đây rồi tham gia vào trận chiến với Dị Thần mà chẳng bị thương gì nghiêm trọng, trí tuệ và linh tính của Alice lập tức mách cho cô biết rằng vua của cô nhất định đang ở đây, vì thế sau đó, Bạch Phi nương nương của chúng ta đã không có chút do dự nào khi lựa chọn lập tức cất bước chạy tới đảo Sardegna với tốc độ nhanh nhất có thể của mình.

“Cô ta tới đây là để gặp ngài sao, master?”

“Ngoài chuyện đó ra thì còn gì nữa? Dù sao cô ấy cũng là mi-miko của ta, nếu như biết được tung tích ta đang ở đây thì sao có thể không vội vã để tới gặp chứ? Dù sao cũng không gặp đến sáu năm, đối với một ngự vu nữ còn trẻ thì đây đã là quãng thời gian rất dài rồi. Chỉ là phỏng chừng Alice cũng muốn tới đây để tìm vui một lần, dù sao thì trong trí nhớ của ta, Alice tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho việc có hai dị thần xuất hiện ở nơi nào đó rồi cùng biến mất. Hiếu động là thiên tính của cô ấy mà.”

Nghe được Itsuka Ken nói như vậy, Alter chỉ giữ yên lặng và quay đầu nhìn về phía Alice đang chạy tới, gương mặt vẫn chẳng có chút biểu lộ gì, tựa như đang nói những lời vừa rồi của Itsuka Ken chỉ là nói thừa.

“Có một chuyện ta thật sự rất muốn hỏi em từ lâu rồi, Alter! Chẳng lẽ em không cảm thấy mệt khi cả ngày cứ giữ lấy gương mặt lạnh lẽo và cứng đơ như thế hay sao?”

“Mệt? Tại sao master lại nghĩ như vậy?”

“Không nghĩ mới là lạ chứ? Con người chứ có phải cái máy đâu? Coi như không phải người thì chúng ta cũng vẫn là động vật có trí tuệ với tình cảm, có tình cảm chẳng lẽ không nên có biểu lộ sao? Trên suốt quãng đường chúng ta đi tới đây, em từng thấy là có người nào mà cả ngày cũng đều chỉ có một biểu lộ giống em hay không? Em còn hỏi tại sao ta có ý nghĩ như vậy?”

Nghe được Itsuka Ken nói như vậy, Alter hơi chuyển ánh mắt của mình về phía cậu. Giữ im lặng và nhìn Itsuka Ken một lúc, sau đó, Alter bình tĩnh hỏi: “Ngài cảm thấy khó xử vì việc đó?”

“Chuyện dĩ nhiên! Đương nhiên là ta phải thấy khó xử ———— Ê! Ê! Em làm gì thế, Alter? Sao tự nhiên đeo mặt nạ?”

“Nếu như master cảm thấy khó xử vì gương mặt này vậy thì chỉ cần đeo mặt nạ lên để che lại là được rồi!”

Nhìn chiếc mặt nạ trong tay của Alter, Itsuka Ken cảm thấy có chút phiền muộn, chỉ là cậu cũng cảm thấy dường như đây cũng chính là phương thức ‘làm nũng’ đặc biệt của Alter, chỉ là nó thật sự… Itsuka Ken thở dài: “Thôi được! Ta chịu thua rồi! Em thật đúng là biết cách để xuyên tạc ý của ta. Coi như ta chưa từng nói vậy! Thế nhưng ta nghĩ mình sẽ không bỏ qua cho việc khiêu chiến này đâu, là chủ nhân của em, ta nghĩ mình phải tìm cách để dạy dỗ lại tùy tùng của mình sao cho hợp ý của mình một chút…”

“Xin chú ý ngôn từ của ngài, thưa master. Bằng không Excalibur Morgan sẽ nhịn không được!”

“…” Cười trừ một cách im lặng, Itsuka Ken cũng quay đầu nhìn về phía Alice sắp xuất hiện, chỉ là trong lòng thì nghĩ thầm: ‘Quả nhiên là việc chinh phục nữ vương không hề dễ dàng! Xem ra vẫn còn cần chút thời gian nữa để phần nữ tính bên trong của Alter được lên mem. Chà ~ xem ra con đường dạy dỗ tùy tùng này của mình vẫn còn phải vất vả lắm. Chỉ là như vậy mới thú vị! Hà hà!’

“Đến rồi, master!”

Tiếng nhắc nhở của Alter đánh thức Itsuka Ken từ trong dòng suy nghĩ. Ngước mắt nhìn lên, không cần cảm ứng, bóng người màu trắng với mái tóc màu bạch kim ánh vàng đã xuất hiện trong mắt của Itsuka Ken.

“Rất lâu không gặp nha, Ali……?” Tiếng của Itsuka Ken im bặt. Cậu choáng váng với tình huống đột nhiên xảy ra hiện giờ. Thế này là thế nào? Đôi mắt của Itsuka Ken trợn lớn để nhìn vào gương mặt có lẽ chỉ còn cách mình chưa đầy 3cm.

Từ khi nào mà Alice trở nên to gan và nhiệt tình đến như vậy rồi? Giữa ban ngày ban mặt, ngay dưới đôi mắt vẫn còn đang ngó chừng của Alter đang đứng kế bên, vậy mà Alice lại dám nhào tới, ôm lấy Itsuka Ken và cưỡng hôn cậu như vậy? Ảo giác? Cái chuyện mà từ trước đến giờ không thể xảy ra sao đột nhiên giờ nó lại tự nhiên xảy ra rồi? Đừng có đùa! Itsuka Ken thật sự muốn gọi to một câu —— công chúa Alice của ta làm sao có thể cởi mở như vậy?!!

Đôi môi son mềm mại không ngừng truyền đến những hương thơm đầy nóng bỏng. Dạn dĩ và nhiệt tình chưa từng có, Alice tựa như dục hỏa phần thân mà ôm chặt lấy cổ của Itsuka Ken mà hôn lấy hôn để, trắng trợn nhấm nháp lấy hương vị thuộc về vua của cô.

“Xì xì… chẹp ~ chụt ~~~ chiếp ~~~ .”

Không ai nói một lời, và vì thế, âm thanh của nước phát ra từ đôi môi của Alice và Itsuka Ken bỗng nhiên trở nên chói tai đến lạ thường. Thật không thể ngờ được là sau khi buông tha cho sự liêm sỉ, công chúa Alice vốn ngây ngô lại có thể trở thành một vương phi phong tình đến như vậy.

Nhìn cơ thể nóng bỏng nhưng mềm mại trước ngực, Itsuka Ken cũng không nhịn được nữa, cậu nhắm mắt lại và tận hưởng lấy nụ hôn đến từ công chúa Alice, thế nhưng khi cậu còn chưa tận hưởng được cảm giác ngọt ngào đó được bao lâu thì công chúa Alice đã ‘buông tha’ cho cậu và rút đôi môi của mình về.

“Ô ~~~~~~~”

Một tiếng rên rỉ mị hoặc đầy quyến rũ, sợi tơ màu bạc lấp lánh giữa hai người khiến cho không khi tăng thêm phần sa đọa. Gương mặt ửng đỏ, đôi mắt long lanh, công chúa Alice ôm chặt lấy cổ của Itsuka Ken và dùng đôi môi nhỏ của mình để thở ra những lời ‘quyến luyến’ đầy u oán: “Ôi hơi vua, đức vua của em ~ ! Em biết rằng ngài nhất định sẽ ở nơi này mà ~ ! Suốt sáu năm trời dài đằng đẵng, ngài nỡ bỏ lại vương phi bé bỏng của ngài một mình để cô ấy phải khổ sở chờ mong sự trở về của ngài trong sự trông mong mòn mỏi, vậy mà ngài lại chẳng muốn gặp lại Alice lấy một lần sau khi trở về ~ ! Ôi hỡi chúa tể của em, chẳng lẽ ngài đã ra ngoài tầm hoan tác nhạc đến mức quên cả vương phi của mình đang chờ ngài trong sự cô đơn lạnh lẽo sao ~~~~”

“PHỐC ——!!” Itsuka Ken ói máu, gương mặt của cậu bị lời nói của Alice làm cho nghẹn tới đỏ bừng. Cái quái gì thế? Đây thật sự là Alice? Thật sự là Alice sao? Có phải là có chỗ nào đó đã nhầm rồi hay không? Là do cậu gặp ảo giác hay là cái thế giới này chuyển quá nhanh rồi? Chóng mặt! Tuyệt đối không có khả năng! Alice làm sao có thể mềm nhũn tỉ tê được như thế? Cái quái gì vậy?

“Mỗi một ngày, em đều cảm thấy là trà không muốn uống, cơm chẳng muốn ăn, chỉ muốn ngồi đó và trông mong thấy bóng ngài trở về. Ngài có biết là sáu năm nay Alice đã phải sống thế nào hay không?”

“Khục! Khục! Khục! Khục…” Ho dữ dội, Itsuka Ken thật sự Alice làm cho muốn ná thở luôn.

“Mỗi ngày đều phải lo lắng hãi hùng, chẳng biết là vua liệu còn có trở về hay không, hay là ngài đã vui vẻ chìm đắm trong những cuộc vui tầm hoan tác nhạc sau khi chiếm mất sự thuần khiết của Alice rồi bỏ lại Alice trong nơi phòng trống…” Nói tới đây, Alice còn cố ý dùng ánh mắt đầy ‘u oán’ và ‘ghen tuông’ của mình để liếc về phía nữ vương tóc bạc đang đứng ở một bên.

“Mặc dù… mặc dù cơ thể của Alice vẫn còn rất gầy yếu, thế nhưng mà nếu như vua thật sự có yêu cầu gì, Alice cũng đều cam nguyện hiến dâng mình lên để thỏa mãn ngài. Giống như… giống như lần đó, ngài đã bắt Alice phải quỳ ở trên giường để cho ngài… Ah… Ô ~ Ô!!!!

“Thôi được rồi! Em có thể câm miệng được rồi đấy Alice! Trước khi ta cho nói thì xin em đừng nói gì thêm để ta phải nhức đầu thêm nữa. Mặc dù bỏ đi suốt sáu năm mà bặt vô âm tín đó là ta không đúng, thế nhưng em cũng không cần phải hồ biên loạn tạo một đống chuyện tèm lem như thế để vu khống ta chứ? Hơn nữa cái gì mà ‘trà không muốn uống, cơm không muốn ăn’? Từ khi nào mà em có thể sống mà không có hơn 8 bình trà mỗi ngày rồi? Còn nữa! Cái gì là ‘chiếm mất thuần khiết’? Em nói ta đã chiếm mất sự thuần khiết của một cô gái khi mà cô ta vẫn còn đang là xử nữ? Em tưởng ta và Alter bị mù sao? Đừng có nói ra những thứ mà chẳng có ai tin như thế chứ?”

Trên đầu rũ xuống một đống chỉ đen, Itsuka Ken cảm thấy hẳn là cái mặt của mình lúc này đã chuyển sang tông màu xám xịt. Hung tợn mà trừng mắt về phía Alice, Itsuka Ken cuối cùng cũng hiểu, đây là trả thù! Công chúa Alice đang trả thù cậu vì không chịu nói cho cô biết chỗ của cậu trong mấy ngày qua. Từ trong đôi mắt long lanh như bảo thạch của công chúa Alice, cậu có thể nhìn thấy được sự trêu tức cùng u oán.

Về phần tại sao công chúa Alice lại cho rằng phương pháp này có thể dùng để trả thù thì ————

“Master, tôi nghĩ, chúng ta thật sự cần phải nói cho rõ ràng một chút về những lời mà cô ta vừa mới nói rồi!”

Ôi! Alter, em đừng có đút thêm một chân vào chuyện này nữa có được hay không? Không có em thì ta cũng đã đủ đau đầu lắm rồi. Nhìn nữ vương tóc bạc đã bắt đầu lượng kiếm ở ngay bên cạnh mình, Itsuka Ken nhức đầu. Chỉ cần nói đến những vấn đề như thế này, trí tuệ vô song của Alter dường như liền lập tức chạy đi nghỉ phép.

Nhìn thanh gươm màu đen ánh đỏ đang phát sáng và nữ vương tóc bạc đang ùn ùn mà tỏa ra hàn khí ở kế bên, Itsuka Ken thật sự cảm thấy đầu của mình thật sự đau dữ dội. Phải làm sao để thuyết phục một người cứng đầu có mức thông minh đột nhiên bị kéo xuống tới dưới mức tiêu chuẩn đây?

Itsuka Ken liệu có nghĩ ra được biện pháp giải quyết nào hay không thì không biết. Thế nhưng lúc này, nhìn qua một bên, nữ vương đại nhân đã hoàn toàn bày xong tư thế và sẵn sàng để mà quăng ra một cái ếch cà ri bổng vào mặt của Itsuka Ken. Ở trong lòng của Alter, chủ nhân của cô, vua của cô, chúa tể của cô tuyệt đối không thể là một kẻ hoang dâm vô đạo như vậy!

Làm vua, có thể tàn bạo, có thể khát máu, có thể hiếu sát, có thể bá quyền v… v… Tất cả những thứ đó đều không sao! Thế nhưng chỉ có một thứ không thể chấp nhận được, đó là thô tục, ngu si và hoang dâm. Đây là chuẩn tắc của nữ vương đại nhân, vì thế tuyệt đối phải ngăn chặn chuyện này!

“Ôi chao? Phải chăng đây chính là Alter đại nhân? Nghe danh không bằng gặp mặt, đại nhân thật là một kỵ sĩ oai nghiêm bất phàm! Trong lúc Alice vắng mặt, vua có thể nhận được sự chăm sóc của ngài thật là tốt quá!”

“Đó là chức tránh của ta!”

“Cũng đúng! Với tư cách là người hầu và cũng là kỵ sĩ của đức vua, bất luận thế nào cũng đều phải thỏa mãn mọi mong muốn của bệ hạ! Nếu vậy, Alter đại nhân, ngài hẳn cũng đã làm điều đó với bệ hạ?” Alice dùng nụ cười tươi rói và ‘phi thường thuần khiết’ của mình để nói với Alter.

Nhìn nụ cười sáng lạn trên mặt của Alice, Alter hơi nhíu mày vì khó hiểu: “Có ý gì?”

“Ô? Vậy tức là vẫn chưa sao? Tức là phải như vậy… như vậy… Ah? Đúng! Bệ hạ đã từng nói là nhất định sẽ… ô ô ô ô ô!!!!!!” Alice còn chưa nói xong thì lập tức đã bị Itsuka Ken túm lại và bịt chặt miệng, chỉ có thể ‘ô ô ô’ mà rên rỉ.

“Nếu em còn định nói nhiều hơn nữa trong trường hợp này, ta cho rằng mình phải nên cho em ‘nhớ lại’ một chút về ‘kỷ niệm’ của chúng ta khi em tìm cách trái lời ta lúc trước chứ nhỉ? Em nghĩ sao, Alice?” Nở một nụ cười và nói với Alice, thế nhưng nội dung trong đó lại khiến cho Alice chợt run lên một cái, cái đó… trừng phạt gì đó… thật quá xấu hổ ah. Alice đỏ mặt nghĩ thầm.

Mặc dù đã thành công ngăn chặn được cái mồm bẻm mép và thích gây chuyện của Alice, thế nhưng hành vi lúc này của Itsuka Ken thật sự có chút thiếu suy nghĩ, bởi vì trong mắt của Alter đại nhân vào lúc này, những việc cậu đang làm đều chỉ là che giấu, kết hợp với gương mặt hơi có chút đỏ lên của Alice, Alter nhanh chóng ‘nhận ra sự thực’ và cười nói: “Ha ha ha ~~~ ! Master, ngài thật sự không có gì muốn giải thích rõ cho tôi biết sao ~~ ?”

Cười… cười rồi? Nữ vương đại nhân vậy mà cười rồi? Cười vô cùng tươi!!! Thế nhưng mà tại sao đột nhiên cậu lại cảm thấy rằng nụ cười này có cái gì đó sởn tóc gáy ấy nhỉ? Ảo giác sao? Hơn nữa thanh kiếm vốn màu đen ánh đỏ của cô tại sao lại bây giờ bắt đầu biến thành màu máu và bốc lên khói đen rồi? Hơn nữa cái bóng của một nữ sinh cầm con dao nhỏ máu sau lưng cô là chuyện gì xảy ra?

Từ khi nào mà em học được hàng ‘thần’ thuật rồi, tại sao ta lại không biết, Alter nhé ~ ?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio