“… cho nên ta nói là ông không cần phải cảm tạ ta mãi như vậy. Ta chỉ đơn thuần cung cấp cho Erica một cơ hội, phần còn lại vẫn phải dựa vào con bé. Nếu như con bé không đủ dũng khí để đối đầu một cách tỉnh táo với thần vương của người Phoenician thì con bé sẽ không thể lấy được cơ hội hợp tác với ông ta để tiêu diệt quân thần bất bại Verethragna của Ba Tư cổ đại. Ông hẳn phải biết việc đối mặt và thuyết phục một Heretic Thần Vương là một việc cần có dũng khí và trí tuệ đến mức nào, con bé dựa vào dũng khí cũng trí tuệ của mình để thuyết phục ông ta, hơn nữa sau đó còn dám đưa ra lời khiêu chiến, đây không phải là việc ai cũng có thể làm được.”
“Hơn nữa thứ ta trao cho Erica chỉ đơn giản là sức mạnh đến từ lời chúc phúc. Nếu như trước đó Erica vẫn chưa học được thuật tự của Golgotha thì cho dù có nhận được sức mạnh của ta cũng chưa hẳn có thể giết được thần vương Melqart một cách nhanh chóng như vậy. Vì thế ngoại trừ cơ hội thì ta hầu như không hề làm gì, thế nên ông không cần phải quá khách sáo như thế.”
Tự thuật và giải thích cho Paolo xong, Itsuka Ken cười phất phất tay để ngăn cản Paolo tiếp tục nói cảm ơn. Lời cảm ơn nếu như nhận quá nhiều cũng có thể khiến cho người ta cảm thấy chán.
“Thế nhưng dù sao cũng xin cho Paolo được nói một tiếng cảm tạ cuối cùng. Paolo biết rõ thực lực của Erica, nếu như không có lời chúc phúc khi đó của ngài thì có lẽ con bé sẽ không thể nào lấy được thành tích đó. Con bé không đủ sức để làm bị thương thần linh. Vậy nên xin cho phép Paolo được cảm tạ.”
Nói chuyện đến tận lúc này rồi thì tâm trạng của Paolo cũng đã dần hồi phục lại như cũ. Đương nhiên, điều này thì giới hạn trong việc Erica trở thành Campione, còn về việc mục đích tới đây ngày hôm nay của Itsuka Ken, Paolo vẫn cảm thấy vô cùng lo lắng.
Ngoài ra, cách nghĩ và hành động sắp tới của Erica cũng là một chuyện mà Paolo không thể không để tâm. Tính cách của cháu gái mình là như thế nào, thân là thúc phụ, Paolo hiểu rõ hơn ai hết. Lúc trước bị Kiếm Vương vô tình ức hiếp, Erica có thể nhịn, đó là bởi vì Kiếm Vương căn bản không cố tình nhằm vào Erica khiến cho cảm giác thù hận của Erica với Kiếm Vương còn chưa đạt tới mức không đội trời chung, hơn nữa cũng vì Erica biết rõ mình đánh không lại nên mới nhịn.
Hiện giờ, Erica cũng đã là một Diệt Thần Vương Giả, hơn nữa vị vua mà con bé vẫn luôn thờ phụng đã trở về, điều này cũng đồng nghĩa là con bé đã không còn bất cứ nỗi lo nào về sau, vậy thì việc Erica liệu có trực tiếp xách kiếm để tìm tới trước mặt Kiếm Vương mà đối chém với nhau cho xả giận hay không cũng là một vấn đề đáng để nghi vấn.
“Được rồi, thúc phụ đại nhân. Nếu ngài cứ tiếp tục xoắn xuýt mãi với việc đó sẽ khiến cho bệ hạ cảm thấy phiền, hôm nay ngài ấy tới đây không phải là vì muốn nghe mãi những lời nói đó từ ngài, ngài ấy có việc quan trọng muốn làm. Ngài định lãng phí thời gian của bệ hạ với những lời khách sáo như thế mãi sao?” Erica thấy chú mình như vậy thì cười khuyên bảo.
“Ách–– Khục! Thất lễ! Người đã già, nhiều khi cũng hơi lắm lời.”
“Ha ha! Paolo các hạ trông vẫn còn cường tráng lắm, sao có thể nói là già chứ? Được rồi! Ông không cần để ý quá, thực ra thì hôm nay ta tới đây cũng không phải là vì chuyện lớn gì, chỉ là vì ta muốn hỏi ông một vài chuyện. Ngoài chuyện muốn thông báo cho ông biết về việc của Erica thì có một số điều ta muốn nhờ ông chỉ bảo.”
Paolo là người thân duy nhất hiện giờ của Erica, người ta bảo là ‘mất cha còn chú’, điều này có thể nói là hoàn toàn chính xác đối với Erica. Chú của cô, theo nghĩa nào đó, hoàn toàn là một người cha ở trong lòng của cô, không thể thay thế được, vì vậy Itsuka Ken không ngại khi cho Paolo sự tôn trọng nên có đối với trưởng bối. Hơn nữa cách làm người của Paolo cũng khiến cho người khác vô cùng kính nể, vì thế khi nói chuyện với Paolo, Itsuka Ken rất rộng lượng, mặc dù khi nói chuyện bình thường thì Itsuka Ken cũng đã rất rộng lượng rồi, chỉ cần không xúc phạm đến nguyên tắc làm người của cậu.
“Chỉ bảo thì không dám, nếu như miện hạ đã có việc muốn hỏi, chỉ cần Paolo biết thì nhất định sẽ không giấu giếm.” Khiêm tốn và lễ độ, bản chất của kỵ sĩ hầu như đã thấm sâu vào tận trong cốt tủy và linh hồn của Paolo, thế nên mỗi một hành vi và lời nói của ông cũng đều thể hiện ra phong thái nên có của một kỵ sĩ.
Trách không được mà ngay cả một người có tính cách tinh nghịch và xấu bụng như Alice cũng tôn sùng lấy nhân cách và cách làm việc của Paolo, bởi vì ở cái thế giới hiện đại sô bồ với quá nhiều cám dỗ như thế này, một kỵ sĩ không cổ hủ nhưng lại thuần túy và ưu tú đến tận cùng như Paolo thật sự quá ít. Không thấy là ngay cả hắc nữ vương, người được tôn sùng là vua của các kỵ sĩ như Alter cũng đều đã nhìn Paolo với ánh mắt hài lòng đến không thể hài lòng hơn rồi sao?
“Hiện giờ thì có hai chuyện ra muốn được biết: chuyện thứ nhất là về tung tích hiện giờ của campione thứ tám, kiếm vương Salvatore • Doni. Hiện giờ thì cậu ta đang ở đâu?”
“…!” Đôi vai cường tráng của Paolo run lên, tim của ông thót lên một cái, rốt cục thì chuyện nên tới cũng phải tới rồi sao.
“Chẳng lẽ miện hạ muốn hỏi thăm tung tích Salvatore đại nhân là vì…”
“Yên tâm đi, Paolo các hạ. Sẽ không xảy ra việc mà ông đang suy nghĩ, chỉ đơn giản là vì ta muốn đi gặp cậu ta mà thôi.”
Nghe Itsuka Ken nói như vậy xong, Paolo hơi có chút ngạc nhiên, thế nhưng nỗi lo trong lòng của ông cũng nhẹ đi nhiều. Ông thở phào nhẹ nhõm rồi nói: “Nếu như miện hạ muốn biết tung tích của Salvatore miện hạ thì theo như Paolo được biết, khoảng nửa tháng trước, ngài ấy dường như đã từng xuất hiện ở Rome, thế nhưng những chuyện sau đó thì Copper-Black Cross hoàn toàn không biết.”
“Vậy sao? Xem ra cậu ta cũng là một kẻ không thể nào ngồi yên một chỗ được giống như Alec. Có vẻ như nếu muốn tìm được cậu ta thì phải tốn sức một chút rồi. Thôi cũng được! Lúc nào gặp cũng được, từ từ vậy. Nếu vậy thì giờ, chuyện thứ hai mà muốn biết đó là không biết ông, hoặc nên nói là tổ chức Copper-Black Cross, có bất cứ tin tức nào liên quan đến Gorgoneion hay không?”
“Gorgoneion?” Paolo còn chưa kịp mở miệng để nghi vấn thì Erica đã lên tiếng trước, “Tại sao bệ hạ lại muốn tìm Gorgoneion? Nó rất quan trọng đối với ngài sao?”
“Rất quan trọng! Đối với ta hiện giờ, sự tồn tại của nó theo nghĩa nào đó là không thể thiếu. Ta không thể cho phép nó bị rơi vào tay của bất cứ ai.”
Đây là lời nói thật, Gorgoneion, đối với Itsuka Ken hiện giờ, thật sự là một thứ mấu chốt không thể thay thế được nếu như cậu muốn giao tiếp với Athena. Trong lòng của Itsuka Ken, trước khi tiếp xúc với Athena, cậu nhất định phải lấy được Gorgoneion, điều này sẽ có lợi cho cậu nếu như muốn định ra kế hoạch đối với xà loli.
Mặc dù lúc này, Itsuka Ken vẫn không thể nào đoán được bản chất thật sự của Gorgoneion, thế nhưng nếu như tảng đá đó có thể ảnh hưởng đến Athena một cách trực tiếp, vậy thì việc cướp lấy nó vào trong tay đã trở thành một phần không thể thiếu trong việc đạt tới mục đích của cậu. Cậu tuyệt đối sẽ không bỏ qua một vật có thể sẽ cung cấp cho cậu ưu thế cực lớn như vậy, nhất là khi cậu đang ở trong tình huống mà có thể nói là rất bí trong việc tìm ra phương pháp để giải trừ phong ấn và nguyền rủa cho Athena.
“Nếu nói tới Gorgoneion vậy thì hẳn có thể truy tố đến tận thời đại thần thoại xa xưa nhất, bởi vì theo như thần thoại Hy Lạp thì cả nữ thần Medusa và nữ thần Athena đều có liên quan đến thánh vật này. Nếu em nhớ không lầm thì nó hẳn là thánh vật đã phong ấn lấy sự cơ trí của Athena và Medusa…” Erica hơi nhớ lại.
“Uh, nếu như nói tới Gorgoneion, vậy thì chúng ta nhất định phải nói tới khởi nguyên thật sự của nữ thần Athena trong thần thoại Hy Lạp cổ…” Alice cũng lên tiếng.
“Được rồi! Chuyện về Athena tạm thời cứ bỏ đó trước đi, nếu như lúc nào đó rảnh rỗi hay cần thiết thì ta sẽ hỏi các em về việc này. Hiện giờ thì điều ta muốn biết chỉ có một, đó là Copper-Black Cross có tin tức nào liên quan đến tảng đá đó hay không?” Ngăn cản việc giải thích của Alice, Itsuka Ken hỏi Paolo thêm một lần nữa. Hiện giờ cậu thật sự không rảnh để quan tâm đến khởi nguyên thần thoại của Athena ở thế giới campione, việc cần làm trước mắt là phải tìm ra được Gorgoneion cái đã.
“Tin tức về Gorgoneion, nếu như miện hạ muốn biết thì Copper-Black Cross quả thật có thể cung cấp cho ngài, thế nhưng thật sự không nhiều, đều chỉ là những lời đồn có chút không xác thực, hoặc nên nói là đa số đều là giả, chỉ có một ít là thật giả khó phân. Cho đến hiện giờ thì chúng tôi vẫn không có được tin tức chính xác nào về thánh vật này.” Đây là lời giải thích của Paolo, về chuyện này thì ông quả thật không biết nhiều.
Lúc này thì Alice mở miệng cung cấp cho Itsuka Ken một vài thông tin: “Bệ hạ, nếu như nói về Gorgoneion thì ở trong kho của Hội Trí Giả cũng có một mảnh đá được chế tạo mô phỏng theo Gorgoneion, hình như Alec cũng có một mẫu vật phỏng chế như vậy. Chỉ là tất cả những thứ đó có lẽ chỉ là thánh vật được lây dính đôi chút thần lực từ những nữ thần đất mẹ khác, cũng không phải là nguyên mẫu. Có lẽ chúng đều là những thứ từng có sự tiếp xúc với những vị thần đất mẹ khác, hoặc là vật đại diện cho họ được dùng để thờ phụng. Nếu như ngài muốn tìm nguyên bản thì có lẽ…”
“Chúng ta phải tới quốc đảo ở vùng cực đông, bởi vì đã từng có tin tức chính xác về việc có thánh vật tương tự với Gorgoneion bị lưu lạc tới Nhật Bản và bị phát hiện, có lẽ nó thật sự là thứ ngài đang muốn tìm. Thúc phụ đại nhân hẳn vẫn chưa xem kỹ hết tất cả những báo cáo được gửi đến gần đây phải không?”
“Ồ? Đúng vậy! Bởi vì gần đây ta khá lo lắng về việc đã xảy ra trên đảo Sardegna nên khiến cho những việc khác khá chậm trễ. Quả thật là còn khá nhiều báo cáo không mấy quan trọng chưa được ta thẩm duyệt.”
“Chờ một chút! Em vừa nói là đảo quốc ở cực đông? Tức là Nhật Bản?”
Nghe được câu hỏi của Itsuka Ken, Alice bỗng nhiên cười nói: “Nghe nói vốn dĩ lúc đầu, vật thể đó được khai quật ra ở Châu Phi, thế nhưng sau một thời gian lưu lạc và được chuyển qua tay của khá nhiều người thì nó bị xem như là một vật văn hóa cổ rồi được đưa đến Nhật Bản, sau đó mới vô tình bị phát hiện. Chỉ là việc này thật giả ra sao thì vẫn chưa có bằng chứng thật sự cụ thể, bên chú thuật Nhật Bản cũng không thấy có động tĩnh gì.”
“… chậc!” Chép miệng một tiếng rõ to, Itsuka Ken không khỏi nghĩ thầm: ‘Quả nhiên! Mặc dù mình đã cố gắng kéo kịch bản trở lại như cũ, thế nhưng những việc nhỏ cũng đã bắt đầu thay đổi, hay nên nói là chính vì vận mệnh khó đổi nên mới như vậy? Nếu như tình báo này là thật thì mọi chuyện có lẽ sẽ không thuận lợi như mình vẫn nghĩ, thứ vốn nên xuất hiện ở Italy thì giờ lại trực tiếp lưu lạc đến Nhật Bản. Chà ~ !’
Chỉ là với Itsuka Ken thì sự thay đổi này cũng chẳng phải là chuyện gì quá nghiêm trọng. Dù sao thì Nhật Bản cũng là nơi cậu cần phải tới theo kế hoạch, mà Athena muốn lấy lại mảnh đá đó cũng không phải là một việc dễ dàng, cậu vẫn còn thời gian và cơ hội.
“Sao vậy, bệ hạ? Nếu như ngài thật sự quan tâm đến việc này, em có thể lập tức cử người tới đó để xác minh thật giả?”
Lắc đầu, Itsuka Ken cười nói: “Không cần! Ta vốn đang định đến Nhật Bản để thư giãn một chút, nếu Gorgoneion có thể đã lưu lạc đến đó, vậy thì không cần vội vàng. Sau khi gặp Kiếm Vương xong thì ta sẽ tới Nhật Bản, khi đó chúng ta sẽ tự mình tìm hiểu. Các em có muốn đi chung không?”
Có chút kinh ngạc, thế nhưng Erica lập tức là người đầu tiên đứng ra biểu thị sự đồng ý: “Nơi mà ngài có mặt chính là đất thánh trong lòng Erica, em nhất định sẽ đi theo ngài tới cùng dù ở bất cứ nơi nào, đây là nghĩa vụ của ngự thân kỵ sĩ.”
“Lần này ngài đừng hòng bỏ rơi em thêm một lần nữa, bệ hạ nhé ~ ! Lần này cho dù có chết thì em cũng phải đứng ở bên cạnh ngài, em tuyệt đối sẽ không để cho ngài rời khỏi em thêm một lần nữa đâu, vua của em.” Alice công chúa ôm lấy tay của Itsuka Ken nũng nịu nói, lần này cô nhất định sẽ không để cho Ma Vương Đại Nhân của cô là Itsuka Ken rời khỏi tầm mắt của mình, cô tuyệt đối sẽ không để cho cậu chuồn mất, nếu không lỡ như cậu lại biến mất thêm một lần nữa thì cô biết phải sống ra sao? Sáu năm dày vò cũng đã là quá đủ rồi.
Còn về phần Alter đại nhân, căn bản cũng chẳng có gì để nói nhiều. Sự hiện hữu của cô chính là vì Itsuka Ken, master của cô ở đâu thì đương nhiên là cô sẽ ở đó, cho dù Itsuka Ken muốn đi vào Địa Ngục thì cô đương nhiên cũng sẽ đi vào Địa Ngục chung với cậu, không một chút nhíu mày.