“Rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
Trong không gian tràn ngập những luồng oán lực cuồng bạo và thảm thiết, hai bóng người đang chiến đấu với nhau bằng tốc độ cực nhanh.
Campione thứ tám, Kiếm Vương —— Salvatore • Doni.
Campione thứ chín, Hồng Kỵ Sĩ ———— Erica • Blandelli.
Cả hai đều là những bất thế anh tài, đều là những thánh điện kỵ sĩ xuất thân từ Italy.
Nếu bình thường, một quốc gia bỗng sinh ra một vị vua thì đó là kỳ tích, thế nhưng nếu là hai vị vua thì đó là một siêu kỳ tích, thế nhưng cũng có thể là một tai họa. Bởi vì một ngọn núi không thể có hai con cọp, việc hai vị vua cùng sinh ra trên một đất nước có thể dẫn đến một cuộc tranh đấu trường kỳ giữa hai vị vua, và điều đó cũng có nghĩa là quốc gia đó có thể trở thành một chiến trường thực sự, trừ khi có một vị vua chủ động lùi lại.
Lấy ví dụ như Bạch Phi Alice và Hoàng Tử Đen Alec. Bởi vì là hai vị vua của cùng một quốc gia là Anh, trong thời gian sáu năm Lord Samele mất tích, hai người này đã mâu thuẫn và tranh đấu với nhau không ngừng trong việc giành địa bàn. Giả như nếu Itsuka Ken không xuất hiện, kết quả duy nhất của cuộc chiến này chỉ có thể là sẽ vĩnh viễn không bao giờ chấm dứt cho đến khi có một bên chủ động chịu thua và lùi khỏi nước Anh.
Hoặc như hầu tước Voban và phu nhân Sasha, cả hai đều là campione được sinh ra cùng một quốc gia, thế nhưng địa bàn của phu nhân Sasha xưa nay lại không đặt ở Châu Âu mà lại là ở Ấn Độ. Đó là bởi vì phu nhân Sasha vốn không thích chiến đấu, thế nên bà không muốn xảy ra chiến đấu với hầu tước Voban mà chủ động chịu thua. Cũng vì thế mà mặc dù là campione sinh ra ở Đông Âu, thế nhưng căn cứ địa của phu nhân Sasha lại là Ấn Độ.
Hiện giờ cũng vậy! Là hai campione của cùng một quốc gia là Italy, cuộc chiến xảy ra giữa Hồng Vương Erica • Blandelli và Kiếm Vương Salvatore • Doni có thể nói là điều không thể tránh khỏi, sớm hay muộn gì thì họ cũng sẽ phải có một cuộc chiến với nhau để xác định địa bàn. Đây không phải đơn thuần chỉ là vì quyền lợi mà còn là vì danh vọng và niềm kiêu hãnh của hai người nữa, mặc dù điều này chỉ đúng với Erica, còn Doni thì chỉ đơn thuần là muốn chiến đấu mà thôi.
Tất nhiên còn một nguyên nhân khác để cho hai người không thể tránh né cuộc chiến này, đó là việc kết thúc ân oán mà Doni đã vô tình gây ra cho Erica vào mấy năm trước, khi mà Doni đã suýt chút nữa đã gây ra thảm kịch cho Erica và Liliana chỉ vì một chút hứng thú của mình.
“———— hỡi sấm chớp, ngươi chính là biểu tượng của sự cuồng bạo, là dấu hiệu của tốc độ vô song. Theo lời ta kêu gọi, biến thành mũi tên và đâm xuyên qua kẻ thù trước mặt!!”
Theo lời chú được Erica niệm lên, ba tia điện chớp màu thâm lam chợt bắn ra từ mũi của thanh kiếm màu vàng và phóng về phía Kiếm Vương Doni với hình tam giác, chúng khóa chặt tất cả mọi đường di chuyển của Doni. Trên thân lóe lên những luồng điện quang, nhiệt độ và ánh sáng tỏa ra từ ba mũi tên cho thấy rằng uy lực của chúng rất không tầm thường.
“Thật lợi hại! Không ngờ cô bé nhỏ xíu khi đó cũng đã trở thành vua rồi! Nói như vậy tức là Heretic God xuất hiện trên đảo Sardegna là bị cô giết chết đúng không? Ah ha ha! Thật tốt quá! Tên cô là Blandelli Elice? Đến đây! Chỉ cần có thể khiến tôi chiến đấu thoải mái là được rồi.”
Vừa cười to, Doni vừa vung vẩy cánh tay có màu bạc của mình lung tung về phía ba mũi tên đang bắn tới, và chỉ với vài cú chém tùy ý, thanh kiếm thép bình thường của Doni đã trực tiếp chém nát ba mũi tên sấm sét của Erica.
“Không dễ như thế đâu! Ngoài ra, xin nhớ cho kỹ, tên của tôi là Erica • Blandelli. Nếu như ngài không thể nhớ nổi thì tôi sẽ dùng thanh kiếm của mình để khắc sâu nó vào trong cái đầu bã đậu của ngài.”
Dưới sự khống chế của Erica, những luồng sấm sét vừa bị Doni chém đứt nhanh chóng tụ tập lại với nhau trở thành một quả cầu sấm sét lớn và đập thẳng vào bộ ngực trống không của anh.
“BÙM!!!!! Xì xì xì xì… Xì xì…” Dòng điện màu xanh lam nổ tung và đốt trụi mọi thứ trên người của Doni, khiến anh từ một chàng thanh niên mỹ hình và đẹp trai trở thành một cục than đen với mái tóc cháy đen rối bù.
“Ách khụ khụ… Là Erica • Blandelli đúng không? Một người thú vị thế này thì sao tôi có thể quên được chứ? Ha ha! Được gặp cô ở đây như thế này thật là may mắn. Giờ tôi sẽ đánh hết sức, thế nên nếu không cần thận là sẽ chết đó nha, tiểu thư mỹ lệ!”
Bị một quả cầu sấm sét như thế nện trúng mà Doni vẫn cười thoải mái và vui vẻ như bình thường, trừ việc ngoại hình bị cháy đen và trông hơi thê thảm chút thì có vẻ anh hoàn toàn chẳng bị gì cả. Chỉ là lúc này, thì sự hưng phấn đã hiện rõ trên gương mặt của Doni, anh giơ cánh tay màu bạc của mình lên và dùng tốc độ nhanh hơn trước đó vài chục lần để chém ra vô số đường kiếm khí về phía Erica.
“Quyền năng thứ hai, ‘Man of Steel’ sao? Nếu vậy thì tôi cũng sử dụng quyền năng thứ hai để đáp lễ vậy! Hỡi gió bão, hãy thổi lên kêu uy hiếp của chiếc tù và, rồi dùng sự cuồng bạo mà ngươi có để xé nát mọi kẻ thù ngăn cản trước mặt đi!”
Trong nháy mắt, gió bão nổi lên. Những cơn gió màu đen cuồng bạo và mãnh liệt tụ tập lại với nhau cuốn lấy những đường kiếm khí mà Doni vừa chém ra rồi hất chúng văng về phía kết giới.
“Rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm!!!!!!!!!!!!!!!!”
Kèm theo những tiếng nổ đùng đoàng, toàn bộ kết giới đều rung lên vì những luồng kiếm khí bị Erica dùng quyền năng của gió bão để hất văng.
“… xem ra Erica không bị nằm ở thế hạ phong.” Nhìn cuộc chiến đang xảy ra giữa Erica và kiếm vương Doni, vương phi có mái tóc màu bạch kim nở nụ cười và nhận xét.
“Hiện giờ thì cả hai đều chỉ đang dò xét đối thủ mà thôi, nếu muốn phân thắng bại thì vẫn còn phải chờ thêm một lúc nữa. Chỉ là lần này thì ta không xem trọng Erica, con bé mặc dù rất có thiên phú và cũng rất cố gắng, thế nhưng sự từng trải lại là thứ mà thiên phú rất khó có thể đền bù, đó không chỉ đơn thuần là kinh nghiệm chiến đấu. Con bé vẫn còn phải tôi luyện thêm một thời gian nữa thì mới có thể thắng được cái tên ngốc kia.”
“Thật vậy sao? Thế nhưng dù đó có là sự thật đi nữa thì nếu ngài nói như thế, Erica sẽ không phục nha!”
“Thì có sao đâu? Dù sao sự thật sẽ không thay đổi vì lời nói, chỉ là nếu con bé cố một chút thì dù có thua cũng vẫn có thể khiến cho Salvatore nhận được một bài học nhớ đời. Con bé không phải là người dễ dàng chịu thua trừ khi đã hoàn toàn bị hạ gục.”
Trong lúc Alice và Itsuka Ken còn đang say sưa đối thoại thì bất chợt, Alter lên tiếng: “Kết giới sắp hư. Dị thần sắp thoát khốn!”
“Sao?” Sự chú ý của Alice và Itsuka Ken lập tức chuyển về phía bóng người bạo ngược đang bị xiềng xích và những chiếc thập tự giá màu bạc đóng đinh ở trên vương tọa.
Quả nhiên, đúng như những lời Alter vừa nói. Theo kết giới dần yếu đi vì cuộc chiến của Doni và Erica, sức mạnh của người đang bị hành hình trên kia cũng dần trở nên mạnh mẽ, những thập tự giá và xiềng xích màu bạc dùng để giam cầm người trên vương tọa cũng rung lên càng lúc càng dữ dội, và có vẻ như chúng đã sắp không thể kềm chế được người bị phong ấn nữa rồi.
“Nói vậy tức là kết giới và phong ấn dính liền với nhau?” Hơi nghĩ một chút, Itsuka Ken lập tức cho ra kết luận này, sau đó, một chủ ý xấu bất chợt hiện lên trong đầu của Itsuka Ken, và cậu nói với Alter và Alice: “Ta nhớ hình như là tới giờ thì hai em vẫn chưa ra tay lần nào, nếu cứ đứng không như vầy thì chắc cũng chán lắm đúng không?”
“Ôi chao! Vậy phải chăng ý của ngài là muốn em chiến đấu với Dị Thần không rõ thân phận kia sao, vua của em?
“Thông minh! Thế nào? Muốn, hay là không muốn?” Tán thưởng một tiếng, sau đó Itsuka Ken dùng ánh mắt đùa cợt của mình để nhìn về phía đôi má đáng yêu động lòng người của Alice.
“Muốn! Em đương nhiên là muốn! Nếu đó là ý của ngài. Vậy chị Alter thì thế nào?”
“Nếu đó là lệnh của ngài…” Lập tức, một thanh hắc kiếm với hoa văn đỏ đầy quỷ dị chợt xuất hiện trên tay của Alter, sau đó, không chút do dự, một đường kiếm khí to lớn màu máu hình bán nguyệt chợt phun ra từ thanh kiếm của Alter và bắn thẳng về phía kết giới vô hình đang tỏa ra ánh sáng thần thánh.
“Oanh ————!!”
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, luồng kiếm khí màu đỏ ngòm của Alter không chỉ sở hữu sự sắc bén không gì sánh kịp mà còn mang lấy sự bùng nổ lớn vô cùng.
Toàn bộ không gian dường như đều rung lên, chấn động kịch liệt khiến cho đất đá bay tán loạn. Tấm màng đang tỏa ra ánh sáng thần thánh đã trở nên ảm đảm đi rất nhiều, cùng lúc đó, bóng người màu đỏ bị nhốt trên vương tọa cũng phát ra những tiếng gào rú và gầm thét tựa như loài dã thú, sự giãy giụa cũng trở nên càng thêm mãnh liệt.
“Ự…c úc úc úc úc úc úc úc úc úc úc úc úc úc úc úc úc úc úc úc úc!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
Tiếng kêu quái dị, không thể nghe ra được đây là nam nữ lão ấu, phảng phất như đây là tiếng hét của loài mãnh thú nào đó đến từ thời Viễn Cổ: hung tàn, bạo ngược và điên cuồng.
“Ê! Ê! Cái gì thì cũng phải từ từ chứ? Em cần phải vội vã tới vậy hay sao, Alter? Ít nhất thì cũng phải chừa lại chút thời gian để cho ta mở kết giới ra đã chứ?”
Vội vàng giải phóng Ranh Giới Tịnh Niết bao trùm lấy thân ảnh đang kêu gào trên vương tọa, Itsuka Ken vừa quay về phía Alter và phê bình. Có cần phải hấp tấp tới như vậy không? Nếu như lỡ để cho Dị Thần chạy trốn rồi thì phải làm sao? Ai biết được là cái đám Dị Thần này muốn làm gì và có thể làm được gì chứ?
“Bạch!!!” Thấy Itsuka Ken đã sử dụng ranh giới, Alter lại một lần nữa ra tay, và lần này, cô dùng hết sức.
Một luồng kiếm khí màu đen khổng lồ hình bán nguyệt phun ra và chém thẳng về phía phong ấn.
“OANH —————— KÉT —— BÌNH ————!!!”
Luồng kiếm khí màu đen khổng lồ dễ dàng xé nát phong ấn thần thánh đã kéo dài suốt gần 2000 năm tuế nguyệt.
Hầu như là trong chớp mắt, ngay khi kết giới bị luồng kiếm khí màu đen của Alter chém nát, toàn bộ không gian bên trong kết giới bắt đầu lay động kịch liệt.
“Ù ù ù ù ù ù ù ù ù ù ù ù ù ù ù ù ù ù ù ù ù ầm ầm!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
Trên vương tọa, bóng người vẫn còn đang bị khóa trong những chiếc thập tự giá và xiềng xích màu bạc bắt đầu phát ra những tiếng hét điên cuồng.
Từng sợi xiềng xích bị kéo căng ra và đứt đoạn, những chiếc thập tự giá đang ghim sâu vào trong vương tọa cũng dần bị bật ra, hầu như chỉ có những hình cụ hầu như đã hoàn toàn hòa vào trong da thịt của nó là không hề có phản ứng nào.