Quân lâm Nhị Thứ Nguyên

chương 88 : crimson monster.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Ự…c úc úc úc úc úc úc úc úc úc úc úc úc úc úc úc úc úc úc úc úc úc!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”

Tiếng gầm rú đinh tai nhức óc trở nên càng lúc càng lớn, những tiếng gầm thét liên tục vang lên tựa như Địa Ngục Ma Âm đến từ nơi vực sâu tăm tối nào đó cho thấy sự hung tàn và cuồng bạo của chủ nhân nó.

Những kẻ cùng hung cực ác, táng tận lương tâm sẽ vĩnh viễn bị nhốt lại trong xiềng xích và thập tự giá bằng bạc, da thịt và hình cụ sẽ tan vào nhau, mãi mãi phải chịu lấy nỗi đau moi da cắt thịt vĩnh viễn không ngừng. Đây là hình phạt tối cao của đạo Thiên Chúa ngày xưa, chỉ được thẩm phán riêng cho những ác đồ phạm phải tội ác không thể nào tha thứ.

Ngay từ khi bước vào trong kết giới, bốn người Itsuka Ken đã vô cùng chấn động. Cả bốn đều là những người có học thức uyên thâm, đều biết rõ về hình phạt này của thiên chúa giáo, và cũng vì vậy mà cả bốn người đều đã không thể không chấn động khi nhìn thấy một người bị đối xử bằng hình phạt này, hơn nữa người thực hiện còn là hai thánh đồ vô cùng nổi tiếng chịu hi sinh tính mạng để thiết lập nên.

Itsuka Ken cũng có chút thương hại cho Dị Thần còn chưa xuất hiện này. Rốt cục thì thằng này là ác thần ‘ác’ đến mức nào mới khiến cho hai vị thánh đồ cũng chịu không nổi mà phải dùng cả tính mạng của mình để lập ra một phong ấn cực đoan như thế rồi nhốt gần 2000 năm chứ? Nhất con hàng này còn là một vị vua, không thấy trên cửa có ghi là ‘bạo quân’ đó sao, là vua mà để cho bị thánh đồ dùng tánh mạng phong ấn đến mức này, theo nghĩa nào đó thì con hàng này cũng có tài lắm.

Bất quá nếu theo như dự đoán của Itsuka Ken, bị gọi là ‘bạo quân’ mà còn bị nhốt ở ngay dưới đấu trường La mã, hoặc nên nói là dưới Domus Aurea, vậy thì thân phận của người bị nhốt hẳn là vị hoàng đế có tiếng xấu nổi nhất trong lịch sử của La Mã Nero Claudius rồi

Chỉ là tình huống hiện giờ khiến Itsuka Ken cảm thấy khó hiểu.

Theo như trong trí nhớ của cậu, bạo quân Nero cũng là một hoàng đế cực kỳ nổi tiếng trong lịch sử của đế chế La Mã. Mặc dù bị gọi là Bạo Quân, thế nhưng trên thực tế thì Nero không phải là một người tàn bạo, đây là một người vô cùng tốt với người dân, ít nhất là ở thời đại của ông thì người này là một người vô cùng tốt đối với người dân.

Sở dĩ Nero bị gọi là Bạo Quân cũng chỉ là vì ông vô cùng độc ác đối với quý tộc và giáo đồ của Thiên Chúa Giáo, mà những người này đều là những người nắm giữ lấy quyền to trong việc phát ngôn của quốc gia, vì thế nên Nero mới bị đồn thổi và vu cáo là một kẻ vô cùng tàn bạo. Sự tàn bạo của Nero nói đúng ra chỉ nhằm vào giới chính trị, còn với những người không ảnh hưởng đến quyền cai trị của mình, Nero vẫn vô cùng rộng rãi.

Nói thật lòng thì nếu phải tìm ra một vị vua để có thể gọi là tàn bạo chân chính, Itsuka Ken cảm thấy là thiên cổ đệ nhất đế, Tần Thủy Hoàng Doanh Chính càng thích hợp với danh hiệu đó hơn. Mặc dù hành động của cả hai theo nghĩa nào đó thì hoàn toàn giống nhau, thế nhưng có một điểm khác biệt lớn nhất để Tần Thủy Hoàng trở thành bạo quân mà Nero lại không phải, đó chính là Vạn Lý Trường Thành. Nero chỉ tiêu diệt và tàn bạo với những kẻ đối đầu với mình, còn Doanh Chính thì tàn bạo với cả những người dân vô tội, đây mới chính là Bạo Quân.

Nghĩ một lúc, Itsuka Ken quyết định bỏ qua không nghĩ nữa, cậu cảm thấy mình không nên xoắn xuýt ở cái việc chẳng thể cho cậu đáp án như thế này. Dù sao đi nữa thì nơi cậu đang ở cũng là nhị thứ nguyên, một thế giới giả tưởng, với những lịch sử không được xác định một cách chân chính, cho dù có bị xuyên tạc như thế nào đi nữa thì cũng là chuyện bình thường, chẳng phải ngay cả King Arthur cũng bị biến thành nữ rồi đó sao? Hơn nữa còn là ba phiên bản khác biệt (lam, trắng, đen).

Cho nên ở nhị thứ nguyên, cho dù có xảy ra chuyện gì đi nữa thì cũng đừng ngạc nhiên, chỉ cần dùng thái độ yêu thích và lý giải để thưởng thức là được rồi. Chẳng phải có một câu nói rất nổi tiếng đó sao: ‘moe tức là chánh nghĩa’, chỉ cần đáng yêu thì tất cả những thứ khác đều không phải là vấn đề.

Nói chung là hiện giờ, tâm trạng của Itsuka Ken đang rất là vi diệu. Từ sau khi lấy được Alter, mỗi khi nói tới nữ vương, cậu đều không thể kềm được mà liên tưởng tới ba con Saber nào đó mà cậu còn chưa gọi tới, hiện giờ gặp phải bạo quân của đế chế Rome ngày xưa, cậu thật sự không thể kìm được việc nghĩ tới người đang bị nhốt trên vương tọa chính là cái con Nero vẫn luôn tự nhận là ‘nghệ thuật gia’ kia.

Thế nhưng cậu biết đây cũng chỉ là mong muốn đơn phương của cậu thôi. Dưới tình huống bình thường, cậu cũng biết việc muốn một tồn tại bình thường của một thế giới nào đó đột nhiên xuất hiện ở thế giới khác là điều hoàn toàn không thể, bởi vì bức tường thứ nguyên luôn bao trùm lấy các vị diện luôn là vĩ lực mạnh nhất của một thế giới, nó bảo vệ cho thế giới không bị hư không xâm lấn, nhưng cũng đồng thời ngăn cách việc nhưng tồn tại bên trong có thể thoát ra.

Hơn nữa, cho dù thật sự có người nào đủ bản lĩnh để khiến cho sự ngăn cách của bức tường thứ nguyên trở nên vô dụng, bất kể là dùng phương thức đặc thù hay là dùng sức mạnh cuồng bạo nhất để đánh vỡ, thì thứ sau đó mà họ phải đối mặt sẽ là chủ thần đại nhân. Là người luôn giữ gìn và bảo vệ cho trật tự của toàn bộ nhị thứ nguyên, chủ thần tuyệt đối sẽ không ngồi yên mà không để ý đến người vừa phá hủy lấy quy tắc của thế giới.

Dựa theo lời của virus đại thần thì nếu như không có virus, trừ khi chính bản thân quy tắc của thế giới bị thiếu hụt quá lớn với lỗ thủng không được bù đắp, bằng không thì ‘lỗi’ trong hệ thống tuyệt đối sẽ không sinh ra. Alter có thể nói là một trường hợp đặc biệt, nếu như không phải là khi đó, những gì Itsuka Ken trải qua là vừa khớp khiến cho Virus đại thần có thể tận dụng nguồn năng lượng vô chủ sinh ra sau vụ nổ để chủ động tạo ra một lỗ thủng rồi đưa Alter tới thì khả năng mà Alter xuất hiện trước mặt cậu tuyệt đối sẽ không cao hơn 1/10^1000. Đấy, nó thấp tới như thế đấy.

Chỉ là việc này thì Itsuka Ken không biết, dù sao thì cấp độ đó với cậu vẫn còn quá xa, vì thế cậu lầu bầu than thở: “Ai ~ không biết là lần này vận khí của mình thế nào, nếu không cần nhờ tới virus đại thần thì tốt, chỉ là mình cảm thấy khả năng này không cao. Nói đi nói lại thì vẫn phải dựa vào ông già đó, hi vọng là tâm trạng của ông ta đang rất tốt, nếu vậy phỏng chừng ông ta cũng không ngại cho mình một chút phúc lợi nếu có thể.”

Trong lúc Itsuka Ken còn đang suy nghĩ vẩn vơ thì lúc này, bóng người bị giam cầm ở trên vương tọa đã hoàn toàn giải thoát và phát ra tiếng gầm rú: “Hống hống hống hống hống hống úc úc úc úc úc úc úc úc úc úc úc úc úc úc!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”

Có lẽ là vì giảm bớt được đau đớn, Itsuka Ken nghe ra được cảm giác thoải mái nhè nhẹ ẩn chứa trong tiếng gào thét chói tai của bóng người màu đỏ, chỉ là âm thanh này hoàn toàn không có lý tính, ngoại trừ sự cuồng bạo thì âm thanh này cũng chỉ còn có oán niệm và sát khí vô cùng vô tận mà thôi.

Chú lực bạo ngược, oán khí tung hoành, dã tính tàn bạo, đây thật sự là một con quái vật từ đầu đến đuôi, hoàn toàn không có một chút lý trí nào. Oán lực và cũng là chú lực màu đỏ thẫm phun ra từ trên người của bóng người vừa được giải phóng, nói cho chính xác thì chúng tựa như những chiếc vòi, liên tục vươn ra từ trong các lỗ thủng được dùng để ghim các thập tự giá trước đó rồi quấn lại với nhau tạo thành những con rắn lớn với bộ vảy màu đỏ. Những con rắn này cất lên tiếng hí dài và bắt đầu tàn phá tất cả mọi thứ mà chúng gặp được xung quanh.

“Alice! Alter! Tới phiên các em rồi đó!”

“Nếu vậy thì em lên trước nhé, chị Alter!”

Nhận được mệnh lệnh của Itsuka Ken, Alice lập tức nhịn không nổi, chỉ kịp nói một câu với Alter rồi lập tức nhảy lên thật cao. Sau đó, cô tựa như một chiếc lông vũ không có trọng lượng mà nổi ở trên không trung rồi bay ra ngoài.

“Đúng rồi! Alter, đừng mở phong ấn! Dùng sức mạnh bên ngoài là được rồi, đây không phải là chuyện gì nghiêm trọng.”

“Đã biết, master! Dù ngài không nói thì tôi cũng sẽ làm như vậy!”

Hắc quang chợt lóe, Alter lập tức thay đổi bộ đồ đang mặc trên người mình thành chiến y rồi biến thành một luồng sáng màu đen mà lao về phía bóng người màu đỏ thẫm đang gào thét ở phía trước.

Trong cảm nhận của Itsuka Ken, Dị Thần bị nhốt trong hình cụ vừa được thả ra kia dù rất mạnh, thế nhưng tối đa thì cũng chỉ sánh ngang với thần vương Melqart khi ở trạng thái toàn thịnh là cùng. Dị Thần vĩnh viễn cũng chỉ có thể là Dị Thần, không bao giờ có thể so được với Chân Thần đã thu hồi được thần cách.

Sở dĩ Itsuka Ken nói là không nên mở phong ấn, đó là vì sau khi mở phong ấn được đặt trên thần cách, thực lực của Alter sẽ trực tiếp bước thẳng vào tầng lớp của 3 chữ số, hoàn toàn có thể nghiền ép bất cứ tồn tại nào có mặt trong thế giới campione, thế nhưng nếu làm vậy thì mọi thứ đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi.

Nguyên nhân mà Itsuka Ken để cho Alice và Alter đánh với Dị Thần lần này thật sự đúng như những gì cậu nói, chỉ là để giải trí thôi, để cho các cô không cảm thấy chán, tối đa cũng chỉ xem như là một chút tôi luyện, còn ngoài ra thì cũng chẳng còn gì nữa.

Mà thực ra tất cả những mục tiêu trên cũng chỉ nhằm vào Alice, bởi vì cậu quá hiểu tính của Alice. Cô công chúa nghịch ngợm và hiếu động này đã theo cậu được nhiều ngày rồi, tính từ khi gặp nhau ở Milan đến giờ thì cô vẫn chẳng có chuyện gì để làm ngoại trừ việc quấn quýt lấy cậu, nếu mà để lâu thêm một chút nữa thì phỏng chừng có thể sẽ nhịn không nổi, đến khi đó thì người thê thảm cũng chỉ có cậu mà thôi. Bởi vì bất kể việc Alice nhịn mãi đến mức phát bệnh hay là nhịn không nổi mà gây chuyện với cậu để giải tỏa thì cũng đều không phải là việc tốt.

Nói chung đây chính là nguyên nhân mà cậu muốn cho Alice chiến đấu với Dị Thần vừa thoát khỏi phong ấn kia, cậu muốn cho cô có việc để làm. Về phần Alter thì xem như là một phần bảo hiểm, đề phòng những thứ bất ngờ xảy ra có thể khiến cho Alice bị thương, có Alter ở bên, Itsuka Ken mới yên tâm là Alice sẽ không xảy ra sơ xuất vì những điều không đáng.

Nói chung thì hiện giờ, việc cậu cần làm là ngồi đó và xem kịch, đồng thời chuẩn bị cho thật đầy đủ, để khi cuộc chiến giữa Alice và Dị Thần kết thúc, cậu sẽ phải giải quyết vấn đề về phong ấn và nguyền rủa. Nói chung là hiện giờ cậu thật sự không có cách gì đối với những nguyền rủa được đặt ở trong đầu Heretic God này, vì thế với mỗi một Dị Thần bắt được, cậu đều phải quý trọng, vì đây là tư liệu nghiên cứu rất là hiếm có.

Nói thật lòng thì đối với Dị Thần trước mặt này, Itsuka Ken thật sự có chút không chắc về việc mình có thể giải trừ được nguyền rủa cho đối phương hay không, cậu thật sự có chút lòng tin không đủ đối với những nguyền rủa hung ác, mạnh mẽ nhưng lại thiên biến vạn hóa này. Chỉ là cậu không thể lùi, bởi vì nếu cậu không chủ động đối đầu và tìm cách thì cậu vĩnh viễn sẽ không thể tìm ra được cách để giải quyết vấn đề của xà loli, đến lúc đó thì hỏng bét, bởi vì có thể là Al-chan vẫn đang lom lom mà nhìn cậu cũng chưa biết chừng.

Tất nhiên, cậu cũng cảm thấy rất tò mò đối với thân phận của Dị Thần trước mặt, nếu như có thể mượn cơ hội mà dò tìm ký ức để biết được thân phận thật sự của Dị Thần này thì đúng là không thể tốt hơn rồi.

“Rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”

Trong lúc cậu còn đang trầm ngâm thì Alice và Alter đã bắt đầu cuộc chiến của mình với Heretic God màu đỏ.

Quyết định dùng trọng lực để áp chế sức mạnh của Dị Thần, Alice vô cùng thành thạo mà liên tiếp phóng ra những luồng sóng xung kích vô hình, những nơi mà những luồng sóng vô hình này đi qua, tất cả chú lực màu đỏ của Dị Thần đều bị nghiền thành vụn cám.

Trong khi Alice quyết định dùng sức mạnh tuyệt đối để nghiền chết đối thủ thì Alter lại lựa chọn dùng những chiêu thức nhanh nhất và đơn giản nhất để giải quyết đối phương, đó là chém! Chém! Và chém!

Vô số kiếm khí màu đen và đỏ được cô chém ra một cách liên hoàn với tốc độ cực nhanh. Hầu như mỗi một giây, có tối thiểu là hơn 40 luồng kiếm khí cả đen lẫn đỏ được cô chém về phía đối thủ. Thế nhưng nếu dựa vào thần thái ung dung của cô thì có thể biết được, đây vẫn chỉ là tốc độ trung bình của cô mà thôi.

“Hống hống hống hống hống hống hống hống hống hống hống hống hống hống hống hống hống hống!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”

Nhận lấy sự công kích bất chợt, Heretic God gào thét, bởi vì mặc dù không hề có lý trí thế nhưng nó vẫn có thể cảm thấy đau khi bị tấn công, vì thế nó nổi giận. Dưới sự tra tấn hai tầng của những đòn tấn công vừa được phát ra, kết hợp với sự đau đớn của những hình cụ vẫn còn lưu trên cơ thể, Heretic God trở nên càng lúc càng cuồng bạo.

Thân thể bắt đầu trở nên gù xuống, oán lực đỏ thẫm bắt đầu hội tụ về phía bàn tay của Heretic God, sau đó, lần lượt từng chiếc móng vuốt màu đỏ thẫm dần được hình thành.

Từ vị trí của những chiếc hình cụ đã bị hòa vào trong cơ thể, chú lực màu đỏ dần lan ra và bao trùm lấy tứ chi của Heretic God, lúc này, trông ‘Bạo Quân’ bị nhốt bởi hai thánh đồ St.Peter và St.Paolo đã chẳng khác gì loài dã thú với bộ lông đỏ thẫm.

Gầm lên một tiếng điên dại, Heretic God chợt trầm người xuống, và trong ánh mắt kịch liệt co rút lại của Alice và Alter, ánh sáng màu đỏ thẫm chợt lóe lên và bóng người như dã thú kia đã biến mất.

Trong mắt của Itsuka Ken, vào lúc này, tốc độ của con quái thú màu đỏ kia thật sự đã đạt tới cảnh giới siêu việt. Trong đôi mắt được thả chậm của cậu, nó đang dùng tốc độ mà võng mạc của campione thông thường cũng không thể nào bắt nổi để xông về phía hai thiếu nữ.

Nếu vậy thì trong tình huống này, Alice và Alter sẽ dùng cách nào để giải quyết Dị Thần đây?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio