Quân lâm Nhị Thứ Nguyên

chương 89 : mỹ nữ và dã thú

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Quái thú màu đỏ thẫm dùng tốc độ siêu việt cực hạn để nhào về phía Alice và Alter và vồ lấy. Một cách thức tấn công đơn giản nhưng hiệu quả, bởi vì móng vuốt được tạo ra từ chú lực của nó sắc bén và đáng sợ hơn tất cả mọi đao kiếm trên đời, chỉ cần bị móng vuốt tạo thành từ chú lực vồ trúng, đừng nói là thân thể, thậm chí cả linh hồn phỏng chừng cũng sẽ bị vồ nát.

“Hống hống hống hống hống hống hống hống hống hống hống hống hống hống hống!!!!!!!!!!!!!”

Nếu như dùng mắt thường để nhìn, hẳn nên nói là dùng mắt của campione hoặc chú thuật sư bình thường để nhìn, thì chỉ trong tích tắc, con quái thú màu hồng đột nhiên biến mất rồi lại hiện ra ngay trước mặt của Alice và Alter và vồ lấy hai người.

Tiếng gào thét của con quái thú vẫn không ngừng vang lên. Từ trong cơ thể vẫn còn treo đầy hình cụ và dây xích bạc của con quái thú, những luồng ma âm như đến từ địa ngục vẫn cứ hú vang, nó có thể khiến cho ý thức của những người tâm trí không kiên đều phải tan vỡ và biến thành những cỗ máy giết chóc không hề có lý tính, chỉ vì giết chóc mà giết chóc.

Trong không gian, từng luồng oán khí và sát khí vẫn cứ tỏa ra và đan xen vào với nhau khiến cho không gian này đã hoàn toàn trở thành cấm địa đối với người bình thường. Thậm chí là cả với những chú thuật sư thì đây cũng không phải là vùng đất dễ dàng đặt chân đến, bởi vì những luồng oán khí và sát khí ở đây thật sự quá đậm đặc, bất cứ ai có ý chí không kiên định, chỉ cần bị một tia sát khí hay oán khí quấn lấy một chút thôi cũng sẽ biến thành một con dã thú hoàn toàn mất đi lý tính.

“Ôi chao! Nguy hiểm quá! Thật không ngờ là nó lại có thể nhanh đến vậy!” Trong hình huống nghìn cân treo sợi tóc, Alice nhanh chóng hụp người xuống để né tránh, móng vuốt của con quái thú hầu như lau sát qua mái tóc màu bạch kim của cô.

Alice thì buộc phải co người lại để né tránh, thế nhưng Alter thì không cần. Đối với những đòn tấn công như thế này, cô chỉ cần vung kiếm để chém đứt là được, vì thế cô vung mạnh thanh kiếm của mình về phía chiếc móng vuốt vẫn đang không ngừng lao tới kia, ánh sáng màu đỏ phát ra từ trên thân cây kiếm của cô trở nên càng thêm chói loa.

“Úc úc úc úc úc úc úc úc úc úc úc úc úc úc úc úc!!!!!!!!!!!!!!”

Tiếng kêu thảm của con dã thú chợt vang lên, móng vuốt của nó đã bị Alter chặt đứt một cách dễ dàng, thậm chí cả những hình cụ bằng bạc còn lưu lại trên thân thể nó cũng xuất hiện một vết ngấn nứt vô cùng sâu.

Có thể cản được một kiếm của Alter mà không đứt đoạn, Itsuka Ken cảm thấy bộ hình cụ được dùng để hòa vào trong cơ thể của quái thú hẳn cũng không phải là vật tầm thường. Có lẽ ngoại trừ thập tự giá và xiềng xích bằng bạc ra thì bộ hình cụ này mới thật sự là phong ấn, thậm chí là nguyền rủa, một lời nguyền rủa độc nhất vô nhị mà dã thú màu đỏ vĩnh viễn không thể thoát ra ngoài.

“Thật là ồn ào quá đi! Cứ gọi mãi như thế cũng không có ích gì đâu! Hỡi sức mạnh tồn tại nơi trần gian, ta kêu gọi ngươi đốt lên ngọn thương viêm tồn tại nơi U Minh Địa Phủ. Hãy để cho ngọn lửa tịnh hóa xuất hiện nơi nhân gian và đem tất cả mọi linh hồn ghê tởm đốt thành tro tàn cát bụi.”

Tiếng ngâm xướng tựa như thánh âm thốt ra từ đôi môi nhỏ của Alice, một ngọn thương viêm màu xanh lam chợt phun ra từ trong tay của cô và phát ra ánh hào quang huyễn lệ mộng ảo.

Đứng ở một bên để quan sát, Itsuka Ken chợt phát hiện là trong trung tâm của ngọn lửa mà Alice vừa kêu gọi dường như những gợn sóng vô hình đang không ngừng lưu chuyển, nếu năng lực quan sát không đủ thì tuyệt đối sẽ không thể nào nhìn ra. Cậu thốt lên đầy thán phục: “Thật không hổ là Alice, chỉ sáu năm không có ai chỉ dẫn mà đã có thể làm được đến mức này, thật xuất sắc. Đưa thần lực và năng lực của mình hòa vào trong chú thuật như thế thật không phải là chuyện đơn giản, độ tinh tế và tỉ mỉ khi thao tác có thể khiến cho nhiều kẻ cả đời cũng chỉ có thể nằm mơ mà ước ao thôi.”

“Xem ra Alice hoàn toàn có tư chất để trở thành thần, ma thuật và chú thuật đã tăng lên đến mức này, nói là thần thuật cũng không có gì quá đáng. Có lẽ Alice thật sự có hi vọng trong việc tự mình ngưng tụ thần cách.”

Giống như Itsuka Ken nhận xét, những chú thuật bình thường vốn dĩ hoàn toàn không hề có bao nhiêu tác dụng đối với Dị Thần thì nay, dưới bàn tay của Alice, đã trở thành một phiền toái vô cùng lớn đối với quái thú màu đỏ, uy lực của nó trở nên mạnh quá sức tưởng tượng.

Ngọn lửa màu thâm lam phun ra và bám chặt vào trên cơ thể của Heretic God. Sức mạnh vô hình ẩn chứa trong ngọn lửa, ngay khi vừa tiếp xúc với quái thú và chú lực màu đỏ thì lập tức tự mình dồn nén lại rồi nổ tung. Từ bên ngoài có thể nhìn thấy là trên ngọn lửa màu thâm lam, vô số những vòng xoáy lửa màu lam cứ liên tục hiện lên rồi nổ tung khiến cho lớp phòng ngự bằng chú lực màu đỏ của con quái thú nhanh chóng bị giảm bớt.

“Rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm bang bang!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”

Hiệu quả vô cùng rõ ràng, mặc dù quái thú màu đỏ vẫn luôn không ngừng dùng móng vuốt của mình để đập phá cố gắng nhanh chóng dập tắt ngọn lửa, thế nhưng khi ngọn lửa bị dập tắt xong thì oán lực màu đỏ thẫm đã bị tiêu hao hơn quá nửa, và điều này khiến quái thú nổi giận.

“Ngao ngao ngao ngao ngao ngao ngao ngao ngao ngao ngao ngao ngao ngao ngao ngao ngao ngao ngao ngao ngao GR…À..OOOO!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”

Dường như cảm nhận thấy sự khiêu khích và uy hiếp, khí thế của quái thú màu hồng lại một lần nữa tăng lên, càng thêm bạo ngược và càng thêm điên cuồng. Từng luồng chú lực đang quấn quanh cơ thể nó bỗng nhiên rút về và co dần lại, và cảnh tượng này khiến cho cảm giác nguy hiểm ở trong người của Alice chợt réo vang.

Từng là một hime-miko đạt tới vùng trời cao nhất của phép thuật, giờ đã là một campione, năng lực trực cảm và linh vọng của Alice tuyệt đối nhạy bén hơn bất cứ miko nào trên thế giới này, và vì thế, cảm giác của Alice về nguy hiểm cũng tuyệt đối nhạy bén hơn tất cả mọi người đang có mặt ở đây.

“Chị Alter, nó muốn dùng tuyệt chiêu rồi!”

Alter không trả lời mà chỉ gật nhẹ đầu. Không cần Alice nhắc nhở, thân là một vị quân thần bất bại kế thừa lấy kinh nghiệm của những hai thế giới, năng lực dự phán trong chiến đấu của Alter tuyệt đối cao hơn tất cả mọi người ở đây, nó đã hòa sâu vào trong dòng máu quân thần trong người cô, thế nên không cần Alice nhắc nhở thì cô cũng đã đoán ra được tình huống. Vả lại đang trong chiến đấu mà con quái thú kia lại có dấu hiệu bất thường như vậy thì chỉ cần là một chiến sĩ có kinh nghiệm hẳn cũng sẽ không chủ quan hay xem thường.

Huống hồ trực cảm hiện giờ của Alter cũng không yếu, nếu dựa theo tiêu chuẩn của thế giới Type-moon hẳn cũng đã đạt tới ‘A’, coi như là cô không đoán ra được chuyện gì có thể xảy ra tiếp theo thì trực cảm của cô cũng sẽ nói cho cô biết là mình phải làm gì trong tình huống này, vì thế, cô bắt đầu tụ lực.

Trường kiếm màu đen bắt đầu trở nên u tối, những đường vân màu đỏ trên thân kiếm bắt đầu sáng lên, từ trong những đường vân này, có thể nhìn thấy được từng luồng năng lượng màu đỏ đang bắt đầu chảy khắp thân kiếm với số lượng càng lúc càng lớn. Trên người của Alter cũng bắt đầu tỏa ra khí tràng màu tối đêm.

Về phần Alice, cô cũng đang không ngừng ngưng tụ sức mạnh, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy là trọng áp được cô tạo ra quanh cơ thể mình đã đạt tới mức mạnh chưa từng có. Đất đá bị lõm xuống, những mảnh đá vụn bay xung quanh cũng bị nghiền thành bụi trần, lúc này Alice đã thật sự dùng toàn lực, cô sẽ không chủ quan cho rằng thực lực hiện giờ của mình có thể khiến cô ung dung đối mặt với tuyệt chiêu của một vị thần, cho dù đó là Dị Thần.

“Hống hống hống hống hống hống hống hống hống hống hống hống hống hống hống hống hống hống hống hống hống!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”

Dị Thần không rõ thân phận lại một lần nữa gầm thét và chuẩn bị lao về phía Alice và Alter. Lúc này, những luồng oán khí màu đỏ được thu lại trước đó đã bắt đầu ngưng tụ ở trên móng vuốt của Dị Thần và biến thành một thanh vũ khí, tựa như đao lại tựa như kiếm, vừa giống thương lại vừa giống kích, nói chung nó giống với tất cả mọi loại binh khí thế nhưng lại hoàn toàn không giống bất kỳ loại binh khí nào, một võ cụ không rõ nguồn gốc.

Ánh hào quang màu đỏ bắt đầu trở nên chói mắt, võ cụ dài nửa mét đang phát sáng ở trong tay Dị Thần bắt đầu không ngừng áp súc và nén lại, nhan sắc màu đỏ thẫm của nó càng lúc càng trở nên u tối. Cuối cùng, món võ cụ trong tay Dị Thần đã hoàn toàn biến thành màu đen, cảm giác áp bức mà nó tỏa ra khiến cho thần kinh trên người của Alice và Alter đều bị kích thích.

Không cần phải nghi ngờ, đòn tấn công lần này tuyệt đối phù hợp với hai chữ ‘thần kỹ’, và với chiêu thức như thế thì cả Alter cũng không thể khinh thường, nét mặt của cô cũng trở nên ngưng trọng.

“Sắp tới!”

Khi Alice vừa dứt lời, ‘Dã Thú Thần’ liền há miệng và rống lớn, đồng thời, đôi chân sau của nó cũng giẫm mạnh lên mặt đất với sức mạnh khiến cho mặt đất cũng tan nát để tạo sức bật lớn mà dùng võ cụ trong tay của mình để chém ra hai luồng quang nhận màu đen về phía Alice và Alter.

“Hừ!” Đối với hai luồng quang nhận đang bay về phía mình, Alter hừ lạnh một tiếng và ra tay trước, thanh kiếm trong tay cô chợt phồng lớn lên thành một thanh kiếm dài hơn 5 thước, trên thân kiếm cũng phát ra ánh hào quang đỏ ngầu đầy ma tính và chém về phía hai luồng quang nhận màu đen.

Ma kiếm có thể chém rách cả sơn hà và hai luồng quang nhận màu đen đầy bạo ngược va vào nhau.

“Oanh ————————!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! !!!!!!!!!”

Tựa như sao hỏa đụng phải địa cầu, hai luồng năng lượng màu máu và màu đen chạm vào nhau và phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa. Cát bụi bay mù mịt, dư năng văng ra tiếp tục tàn phá tất cả mọi thứ xung quanh, sức mạnh của hai bên đan vào và bắt đầu giằng co tạo thành một khí tràng lớn. Trong lúc nhất thời, chiêu thức của cả hai bên bất phân thắng bại.

“MỞ!!!!” Alter quát nhẹ một tiếng, ánh sáng phát ra từ những đường tuyến màu máu trên thân của ma kiếm chợt tăng vọt.

“Xì xì xì xì… Xì xì xì xì… Xì xì xì xì… Xì xì xì xì… Xì xì xì xì…!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”

Hai luồng quang nhận màu đen nhanh chóng bị ăn mòn và tan rã, kiếm khí sắc bén màu đỏ nhanh chóng lớn mạnh và bắt đầu cắt đứt quang nhận màu đen.

“PHỐC ————!!!”

Cuối cùng, dưới sức mạnh của kiếm khí màu đỏ, hai luồng quang nhận màu đen cũng bị chẻ làm đôi thành bốn mảnh đều nhau và văng về phía hai bên của Alter. Chỉ là Alter sẽ không dừng lại ở đây, cô nhanh chóng xoay người và chém về phía bốn mảnh quang nhận đang lướt qua bên cạnh mình khiến chúng lại một lần nữa bị phân thành 8 mảnh.

Thấy vậy, Alice cũng nhanh chóng phối hợp với Alter và đem trọng lực đang tụ lại quanh mình đè về phía những mảnh quang nhận vừa bị chém thành tám mảnh. Dưới sức ép cực lớn của trọng lực, những mảnh quang nhận không ngừng bị bóp méo và biến hình, cấu tạo bên trong bắt đầu nứt vỡ, uy lực cũng dần nhỏ lại.

Nếu dựa theo tình hình này thì chỉ cần giằng co thêm tí nữa thì người thắng trong lần giao thủ này sẽ là Alice và Alter, Alice sẽ nhanh chóng giải quyết được những mảnh quang nhận.

Chỉ là ở trên chiến trường thì địch nhân sẽ không chỉ biết đứng im để chờ đợi, cho dù là loài dã thú không có lý tính thì trực giác của chúng cũng sẽ cho chúng biết phải tận dụng cơ hội để có thể tạo ra sức sát thương lớn nhất cho đối thủ. Vì thế, ngay khi Alter vừa chém rách những mảnh quang nhận thì Quái thú màu đỏ lập tức biến mất và đánh về phía Alice.

“Được rồi! Chơi vậy hẳn cũng đủ rồi! Hiện giờ là tới phần của ta, ta có việc cần phải xử lý với Dị Thần này một chút. Hai em qua bên kia để cổ vũ cho Erica đi…” Ánh hào quang màu lưu ly chợt lóe lên, kèm theo lời nói của Itsuka Ken, cả cậu và dã thú thần đồng thời biến mất khỏi kết giới bị bao trùm bởi Ranh Giới Tịnh Niết.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio