【 Nhật ký của Hứa Tri Niên -】
Ngày tháng năm , trời nắng
Hôm nay chị Vương nhìn tôi với ánh mắt rất lạ.
Tôi hỏi có chuyện gì.
Chị Vương lắc đầu không nói.
Tôi cảm thấy kỳ quái.
Lúc ăn điểm tâm, chị Vương ấp úng nói: "Niên Niên, hôm nay mặc áo cổ lọ đi."
Tôi nói: "Không cần đâu ạ, hôm nay cũng không lạnh lắm."
Chị Vương muốn nói lại thôi.
Trước khi tới trường, tôi soi gương mới phát hiện trên cổ toàn vết cắn.
Khỏi cần nghĩ cũng biết do Khương tiên sinh để lại đêm qua.
......
A a a a a a a a a a a a a!!!
Cả người tôi đều không khỏe, thậm chí còn không biết phải đối mặt chị Vương thế nào.
Tôi quyết định sẽ trả thù Khương tiên sinh, đêm nay phải cắn cổ anh một cái mới được.
Có quyển nhật ký này làm chứng!
Ngày tháng năm , mưa
Hôm nay xin nghỉ không đi học.
Đừng hỏi Niên Niên tại sao, Niên Niên không muốn nói.
—————
Con người quả thực là một sinh vật rất mâu thuẫn.
Tôi là người có tình thân nhạt nhẽo, từ nhỏ đến lớn chẳng nhận được bao nhiêu tình cảm.
Tôi cứ tưởng mình không còn chờ mong gì vào người thân, nhưng giờ mới phát hiện trong thâm tâm mình vẫn rất để ý.
Nghiêm Thời Thịnh nói đúng, tôi không thể nào từ bỏ được quan hệ máu mủ ruột rà.
Giống như tôi có chướng mắt cha tôi đến đâu thì cũng chỉ khích bác vài câu để ông ta khó chịu mà thôi.
Trong giới kinh doanh được người khác cung kính gọi một tiếng Khương tổng, có thể đạt được thành tựu như bây giờ quá nửa là nhờ nỗ lực của tôi.
Nhưng tôi không thể không thừa nhận dòng máu Khương gia và Nghiêm gia chảy trong người mình cũng trợ giúp phần nào.
Từ khi sinh ra tôi đã có được gia thế đáng nể, được hưởng sự giáo dục tinh anh nhất, đây là điều mà người thường không có được.
Người sống trên đời rất khó chia cắt gia đình và huyết thống.
Mùng một đầu năm, Hứa Tri Niên hiếm khi không ngủ nướng mà ăn mặc chỉnh tề đứng trước mặt tôi.
Tôi hỏi cậu ấy: "Chẳng phải em nói bộ này cổ áo quá kín không thở nổi à?"
Hứa Tri Niên nói: "Nhưng bộ này nhìn khá trang trọng."
Tôi nói: "Em mặc không thoải mái thì thay bộ khác đi."
Tôi vào phòng quần áo chọn một bộ cho cậu ấy.
"Bình thường em rất thích kiểu này, mặc vào cũng đẹp nữa." Tôi hỏi cậu ấy, "Sao hôm nay không mặc?"
Hứa Tri Niên do dự: "Cái này có sặc sỡ quá không?"
Tôi bật cười: "Thanh niên trẻ trung đều mặc thế cả, em cũng chẳng phải ông già bảy tám chục tuổi, cần gì ăn mặc giản dị như vậy."
Hứa Tri Niên nói: "...... Hôm nay đi gặp cậu anh mà, em sợ mặc bộ này ông ấy sẽ nghĩ em quá xuề xòa."
Tôi vỡ lẽ: "Hèn gì mới sáng sớm em đã vội vã cuống cuồng, thì ra đang lo lắng chuyện này à."
"Dù sao cũng gặp người thân của anh." Hứa Tri Niên huých tôi hỏi, "Cậu anh thích phong cách gì? Có khi nào ông ấy ác cảm với em không?"
Tôi nói: "Đừng lo, em có ra sao thì ông ấy cũng hài lòng thôi."
Hứa Tri Niên nói: "Nếu ông ấy không thích em thì làm sao bây giờ?"
Tôi nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi nói: "Nếu ông ấy không thích em thì sau này chúng ta không gặp ông ấy nữa."
Hứa Tri Niên chần chừ: "Vậy không tốt lắm đâu."
Tôi nói: "Có gì mà không tốt."
Hứa Tri Niên do dự hỏi tôi: "Khương tiên sinh, anh và cậu anh hình như...... tình cảm không tốt lắm thì phải?"
"Chưa nói tới có tốt hay không." Tôi nói, "Anh và ông ấy nhiều năm rồi chưa gặp mặt."
Dừng một chút, tôi lại nói: "Nhưng đúng là ông ấy không thích anh lắm."
Hứa Tri Niên nghi hoặc: "Sao thế ạ?"
Tôi nói: "Vì ông ấy nghĩ anh hại chết mẹ anh, có một thời gian còn không muốn gặp anh nữa."
Hứa Tri Niên mở to mắt: "Dạ?"
Tôi xoa đầu cậu ấy: "Dạ cái gì mà dạ, mau thay đồ rồi xuống lầu thôi."
Lúc ra cửa, Hứa Tri Niên lí nhí hỏi tôi: "Chúng ta đi tay không tới đó hình như không tốt lắm nhỉ?"
Tôi hỏi cậu ấy: "Có gì mà không tốt?"
Hứa Tri Niên nói: "Đi chúc Tết người lớn ít nhiều gì cũng phải mua ít quà chứ."
Tôi nhìn cậu ấy: "Tùy em."
Cuối cùng Hứa Tri Niên đem một chai rượu vang và một hộp nhân sâm đến.
Cậu ấy bảo tặng hai thứ này cho người lớn sẽ không bị bắt bẻ.
Tôi trêu chọc cậu ấy: "Hôm nay em ra dáng vợ hiền dâu thảo quá nhỉ."
Hứa Tri Niên: "......"
Cổng Nghiêm gia có bảo vệ đứng gác nên không thể lái xe vào.
Tôi bảo chú Dương dừng xe, cửa sổ vừa hạ xuống liền có một người đàn ông đi tới, có vẻ là quản gia.
Ông ta cung kính nói Nghiêm Thời Thịnh đã dặn đón chúng tôi vào, sau khi xuống xe còn nói bảo vệ chỉ chỗ đậu xe cho chú Dương.
Hứa Tri Niên bị sự hoành tráng này hù dọa, luống cuống chui ra khỏi xe.
Khi vào cửa, tôi nắm tay cậu ấy, cậu ấy cố giật ra nhưng không được.
Nghiêm Thời Thịnh ngồi trên ghế bành trong đại sảnh, nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu nhìn.
Ánh mắt ông ấy chậm rãi đảo qua hai bàn tay nắm chặt của chúng tôi rồi dừng lại giây lát.
Ánh mắt hơi trầm xuống.
"Cậu." Tôi gọi một tiếng rồi giới thiệu Hứa Tri Niên với ông ấy, "Đây là Hứa Tri Niên."
Nghiêm Thời Thịnh nghiêm trang nhìn chúng tôi.
Có lẽ Hứa Tri Niên bị nét mặt của ông ấy hù dọa nên đột nhiên quên cách xưng hô, bắt chước tôi gọi: "Chào cậu ạ."
Nghiêm Thời Thịnh nhìn cậu ấy một lúc rồi khẽ gật đầu, vẻ mặt không rõ là hài lòng hay bất mãn.
Ông ấy không nói gì, Hứa Tri Niên cũng lúng túng, đành phải đưa rượu vang và nhân sâm tới.
"Chúc mừng năm mới ạ." Hứa Tri Niên nói.
"Khách sáo rồi." Nghiêm Thời Thịnh nhận quà rồi đưa bao lì xì cho Hứa Tri Niên nói, "Cho cháu tiền mừng tuổi đây."
Hứa Tri Niên nghiêng đầu nhìn tôi, tôi nói: "Nếu cậu cho thì cứ lấy đi."
Lúc này cậu ấy mới dám nhận.
Bao lì xì rất mỏng, có vẻ chẳng được bao nhiêu tiền.
Nghiêm Thời Thịnh nói: "Bên trong là thẻ ngân hàng, mật mã , cũng chẳng có bao nhiêu, chỉ mấy chục vạn thôi, xem như tiền tiêu vặt nên cứ xài tùy ý đi."
Hứa Tri Niên: "......"
Tay cầm bao lì xì của cậu ấy khẽ run.
Trò chuyện chưa được bao lâu thì bên ngoài lại vọng vào tiếng ồn ào, chắc là họ hàng Nghiêm gia tới chúc Tết.
Đầu tiên là mấy người trẻ tuổi đến chúc Tết Nghiêm Thời Thịnh, cũng nhận được mấy bao lì xì nhưng do quản gia đưa cho, nhìn không giống bao lì xì của Hứa Tri Niên lắm.
Sau đó lại tốp năm tốp ba kéo tới.
Người càng nhiều thì Hứa Tri Niên càng ái ngại.
Nghiêm Thời Thịnh bảo Hứa Tri Niên: "Nghe nói cháu thích yên tĩnh, dưới lầu ồn quá, lên lầu nghỉ ngơi một lát đi."
Tôi đoán ông ấy muốn nói chuyện riêng với tôi nên bảo quản gia dẫn Hứa Tri Niên lên lầu, còn bảo người đem đồ ăn lên.
"Người cũng không tệ." Nhìn bóng dáng Hứa Tri Niên biến mất trên cầu thang, Nghiêm Thời Thịnh nói, "Nhút nhát hơn cậu tưởng nhiều."
Tôi nói: "Cậu ấy sợ người lạ."
Nghiêm Thời Thịnh: "Không ngờ cháu thích kiểu người này."
Tôi lạnh nhạt nói: "Cháu đã nói rồi, chuyện cậu không biết còn nhiều lắm."
Nghiêm Thời Thịnh nhìn tôi một lát rồi hỏi: "Sau này có dự định gì không?"
Tôi nhếch môi nói: "Người đã đưa đến gặp cậu, còn dự định gì nữa ạ."
Nghiêm Thời Thịnh trầm giọng hỏi tôi: "Không định kết hôn sinh con thật à?"
Tôi lắc đầu: "Từ lúc công khai thì cháu không có ý nghĩ này nữa."
Nghiêm Thời Thịnh vẫn bình tĩnh như trước, ông ấy trầm mặc hồi lâu mới nói: "Nếu mẹ cháu có thể kiên nghị và quyết tuyệt như cháu thì tốt rồi."
Hiếm khi ông ấy nhắc đến mẹ tôi với vẻ bình thản như thế.
Tôi nói: "Tính cháu và bà ấy vốn không giống nhau."
Nghiêm Thời Thịnh nói: "Tính tình này của cháu không giống mẹ cháu, càng khác xa cha cháu, nhưng lại rất giống cậu ngày xưa."
Cháu trai giống cậu sao?
Tôi nhếch môi từ chối cho ý kiến.
"Những gì Hứa Tri Niên đã trải qua......" Nghiêm Thời Thịnh thấy tôi im lặng lại hỏi, "Cháu định xử lý thế nào?"
Tôi nghiêm mặt trầm giọng hỏi: "Cậu điều tra cậu ấy rồi à?"
Nghiêm Thời Thịnh nói: "Ừ."
Tôi không nói gì, chậm rãi thu lại biểu cảm trên mặt.
Nghiêm Thời Thịnh nói: "Cháu để cậu ta ở cạnh mình, hôm nay còn dẫn cậu ta tới gặp cậu thì cũng nên lường trước không chỉ có cậu mà sau này còn có nhiều người hơn điều tra nữa."
Tôi hỏi: "Ý cậu là gì?"
Nghiêm Thời Thịnh nói tiếp: "Chỉ cần có người điều tra thì rất dễ tra được ba năm cậu ta mất tích, mặc dù thằng oắt Nghiêm gia kia rất kín kẽ, cháu cũng đã giải quyết nhưng việc này không phải là không ai biết."
Tôi trầm mặc một lát rồi nói: "Vậy thì sao? Có cháu ở đây sẽ không ai dám nhắc tới việc này trước mặt cháu đâu."
"Nhưng tin đồn lan truyền kia thì sao?" Nghiêm Thời Thịnh hỏi, "Cháu có chắc sẽ không bao giờ đến tai cậu ta không?"
Tôi không thể bảo đảm được.
Tôi ngẩng đầu nhìn Nghiêm Thời Thịnh: "Cho nên?"
"Cháu cũng biết trước kia cậu đi bộ đội, lúc chấp hành nhiệm vụ bí mật có biến mất mấy năm cũng là thường tình." Nghiêm Thời Thịnh đưa một tài liệu cho tôi, "Cậu đã giúp Hứa Tri Niên lấp kín đoạn thời gian kia, bảo đảm có người đi tra cũng không tìm được gì. Về phần Nghiêm gia thì......"
Ông ấy liếc nhìn tôi rồi không nói thêm gì nữa.
Tôi nhận lấy tài liệu: "Cám ơn cậu."
Nghiêm Thời Thịnh xua tay: "Chỉ tiện tay làm thôi."
Tôi nói: "Đây chính là chuyện cậu muốn nói với cháu sao?"
Nghiêm Thời Thịnh trầm mặc một lát, ánh mắt trở nên sâu thẳm.
Hồi lâu sau ông ấy mới nói: "Lâu rồi cậu không đi thăm mộ mẹ cháu, hôm nay đi với cậu một chuyến nhé?"
Tôi bình tĩnh nhìn ông ấy: "Vâng."
Nói chuyện xong với Nghiêm Thời Thịnh, tôi lên lầu tìm Hứa Tri Niên.
Hứa Tri Niên thấy tôi liền thở phào: "Cuối cùng anh cũng tới!"
Tôi hỏi cậu ấy: "Sao thế? Một mình buồn quá à?"
Hứa Tri Niên lắc đầu: "Chỉ lo cho anh thôi."
Tôi bật cười: "Anh thì có gì phải lo chứ."
Hứa Tri Niên nhìn quanh không thấy những người khác mới nói: "Cậu anh...... nghiêm quá đi mất. Trước kia em cứ tưởng Khương tiên sinh đã nghiêm lắm rồi, không ngờ vừa gặp ông ấy em đã cảm thấy không thở nổi, làm em sợ muốn chết!"
Nghiêm Thời Thịnh đi bộ đội lịch nhiều năm, khí thế uy nghiêm kia đúng là không phải ai cũng có.
Tôi nói: "Bề ngoài ông ấy có vẻ hung dữ, lại không thích cười, cũng không biết nói chuyện."
Hứa Tri Niên: "Dạ?"
"Nhưng thật ra ông ấy rất hài lòng về em đấy." Tôi nói.
Hứa Tri Niên chớp mắt: "Thật không ạ?"
Tôi vuốt tóc cậu ấy rồi gật đầu.
Hứa Tri Niên lại hỏi tôi: "Nãy giờ hai người nói chuyện gì thế?"
Tôi tránh nặng tìm nhẹ nói: "Không có gì, nói chút chuyện trong nhà thôi."
Hứa Tri Niên thấy tôi không có ý nói tiếp nên cũng chẳng hỏi nữa.
Cơm trưa ăn ở Nghiêm gia, tổng cộng hai bàn, bàn kia dành cho cháu chắt Nghiêm gia.
Tôi được xếp chỗ ngồi bên phải Nghiêm Thời Thịnh còn Hứa Tri Niên ngồi cạnh tôi.
Khuynh hướng giới tính của tôi không phải điều bí mật, đột nhiên dẫn theo một chàng trai đến Nghiêm gia, mặc dù mọi người rất bất ngờ nhưng cũng biết đây là ý gì.
Tuy Nghiêm Thời Thịnh không cố ý nói ra nhưng thái độ ông ấy rõ ràng đã thừa nhận Hứa Tri Niên.
Suốt bữa cơm bị không ít người nhìn ngó, họ hàng Nghiêm gia đều chẳng xa lạ gì với tôi, còn cả gan tới mời rượu.
Hứa Tri Niên cũng mơ màng bị mời mấy ly rượu, cậu ấy mất tự nhiên nhích lại gần tôi.
Cơm nước xong xuôi, xe của Nghiêm gia chờ ở cửa.
Nghiêm Thời Thịnh ngồi một mình, tôi và Hứa Tri Niên ngồi phía sau.
Lái xe không phải chú Dương mà là người Nghiêm gia.
Hứa Tri Niên rụt rè hỏi tôi: "Chúng ta đi đâu đây?"
Tôi nói: "Đi tảo mộ mẹ anh.""Dạ?" Hứa Tri Niên mở to mắt nhìn tôi, "Em cũng đi sao?"