Phía Đại lễ đường nhân dân, lễ khai mạc Diễn đàn tơ lụa sắp kết thúc, Hạ tổng quay sang khẽ hỏi Trần Kiêu: "Không biết phía khu triển lãm thế nào."
Trần Kiêu trong lòng thực ra cũng có chút bồn chồn, nhưng vẫn bảo Hạ tổng: "Cừu Siêu Quần và Lộ Nam làm việc chu toàn, sẽ không có gì sai sót." Nửa câu sau không hề đề cập tới Lương Hi Minh cũng có mặt hôm nay.
Hạ tổng suy tư, Lương Hi Minh làm ở Nguyên Xuyên mười mấy năm, hễ có bản lĩnh thật sự, cũng không chỉ dậm chân ở chức vụ này, bèn cảm thấy Trần Kiêu nói cũng có lý, hiệu quả Triển lãm tơ lụa lần này, chủ yếu vẫn phải xem Cừu Siêu Quần và Lộ Nam thể hiện thế nào.
...
Cùng lúc đó, Triển lãm tơ lụa, gian hàng của Nguyên Xuyên hình như "có sai sót", ngoài cửa vây quanh không ít người.
Hình như, gian triển lãm vốn lấy màu đen làm chủ này có vẻ như xảy ra sự cố điện, ngoại trừ mấy ngọn đèn chỗ lối vào, một hàng đèn led tròn dưới đáy, thì những ngọn đèn khác trong gian triển lãm đều tắt ngóm.
Bên này bỗng dưng đen như mực (kỳ thực chưa tới mức), động tĩnh đủ khiến cả trăm người xung quanh lại gần.
"Có chuyện gì thế?"
"Chập cầu dao à?"
Trong tiếng bàn tán cũng hỗn loạn tiếng nước ngoài hỏi han.
Cừu Siêu Quần bảo nhân viên công ty quảng cáo tắt đèn, lập tức gật đầu ra hiệu "ok" với Lộ Nam.
Lộ Nam nhận được tín hiệu, gật đầu, tiến về trước vài bước, dặn nhóm Nghiêm Quan Thành: "Các bạn cứ làm theo tôi vừa dặn, duy trì trật tự quầy triển lãm, mỗi lần bỏ vào chừng người, hơn nữa nhớ giải thích với thương nhân xem triển lãm, chương trình trợ hứng của chúng ta mỗi sáng từ h trình chiếu buổi diễn, mỗi chiều từ h trình chiếu buổi diễn, mỗi ngày cộng lại buổi, không cần sốt ruột."
Kỳ thực nhóm Nghiêm Quan Thành cũng mới biết - Lộ tổng và Cừu tổng nói, điểm sáng của gian triển lãm công ty ta hôm nay không phải ở bình rượu lơ lửng, mà là trình diễn ánh đèn. Mặc dù không biết trình diễn ánh đèn kiểu gì mà phải hưng sư động chúng như vậy, nhưng trong số nghiệp vụ viên ở đây, ít nhất có người tâm phục khẩu phục với Lộ Nam, còn lại có người đương nhiên nghe theo cấp trên dặn dò, sẽ không biểu hiện ra nghi vấn gì. Như vậy nghiệp vụ viên rượu Kinh Điển cũng nghe theo mọi người.
Cộng cả nghiệp vụ viên Lương Hi Minh mang tới, hội trường tổng cộng nghiệp vụ viên, toàn bộ thành thật nghe theo Lộ Nam dặn dò, đứng gần lối vào khu triển lãm, nói với mọi người đây là tiết mục nhỏ của công ty họ mà thôi. Đương nhiên, giảng viên thu tiền phiên dịch cũng ra hiệu cho các học sinh tới ngoài cửa phiên dịch, để đám người nước ngoài duỗi cổ ngó nghiêng vào trong cũng biết.
"Trước khi tắt đèn" Lộ Nam đã dặn dò các nghiệp vụ viên một lần, bây giờ chẳng qua là nhấn mạnh lần nữa.
Đến lúc này, đám thương nhân tụ tập quanh khu triển lãm Nguyên Xuyên vì nghĩ có sự cố mới biết, quầy triển lãm này căn bản không có vấn đề gì, mà là có cái độc đáo! Nói chung mặc kệ người trong nước hay nước ngoài, luôn có người nghĩ thế này: tới đã tới rồi, xem xem thế nào.
Lương Hi Minh vừa đi dạo khu triển lãm của nhà khác, bây giờ mới về.
Ở một lối đi khác nhìn thấy xung quanh khu triển lãm công ty vây quanh một đống người, trong lòng anh ta nhảy dựng: không ổn! Có vấn đề gì vậy? Quả nhiên, không có ta không được, hai đứa nhãi ranh, biết gì chứ... thật là!
Lương Hi Minh chạy tới, trên đường người của Lệnh Dương gọi lại anh ta, anh ta đều không màng tới. Chạy tới lối vào, anh ta ra sức chen vô đám người nước ngoài cao to, trong miệng còn không ngừng nói nhường một chút, lúc này, chút tiếng Anh thời đi học quên bằng sạch.
[Nhường một chút nói thế nào?]
[Được rồi, mặc kệ nó.]
Anh ta chen vào bằng chính năng lực, cuối cùng vọt tới đằng trước, đã nhìn thấy khu triển lãm đen nhánh một mảnh.
Anh ta vừa định mở miệng hỏi ban tổ chức sao chưa cử người tới kiểm tra điện đóm, đã nhìn thấy tên nghiệp vụ viên lanh lợi nhất trong ban đang duy trì trật tự ở lối vào?!
"Làm gì thế?" Anh ta muốn quát lớn, nhưng suy xét tới chung quy xảy ra sự cố ở trường hợp này đã đủ mất mặt, anh ta không thể tỏ ra giận dữ được, bèn dồn dập nhỏ giọng chất vấn.
Nghiệp vụ viên của anh ta khao khát bản thân có bàn tay, nhìn thấy Lương Hi Minh, như được đại xá: "Lương tổng, ngài về đúng lúc lắm, chúng tôi chỗ này còn thiếu người đây!"
Nghiệp vụ viên rượu Kinh Điển ngoái lại với Lộ Nam đứng cách đó m: "Lộ tổng, Lương... giám đốc Lương về rồi."
Lộ Nam trực tiếp nhét một xấp thẻ vào tay Lương Hi Minh: "Làm phiền giám đốc Lương phát cái này, bảo thương nhân bên ngoài an tâm chút, không cần vội, chúng ta cứ p chiếu một lần, buổi sáng tổng cộng có lần."
Lương Hi Minh ngẩn tò te vài giây, cuối cùng biết được từ miệng thủ hạ, rằng đây không phải sự cố chập điện, mà là phân đoạn đã thiết kế sẵn - trình diễn ánh đèn, anh ta bây giờ phải phát thẻ?
Nếu không phải bên ngoài những "Trung Tây hỗn hợp" lên tiếng thúc giục, anh ta nhất định vứt đồ đi hỏi Lộ Nam đang làm cái quỷ gì.
Bây giờ, trăm đôi mắt đen, nâu, lam, lục nhìn anh ta, vừa quay lại, Lộ Nam đứng ở lối đi cũng "nhìn chằm chằm", Lương Hi Minh bất giác cũng phát thẻ.
Vừa phát, anh ta vừa lầu bầu trong lòng: đang yên đang lành bày ra trình diễn ánh đèn làm gì? Có chấn động bằng rượu Lệnh Dương hàng xóm một đám mặc sườn xám vàng, nâng chai rượu trình diễn catwalk một vòng không?
Nhưng ai bảo Lộ Nam và Cừu Siêu Quần bây giờ là những người có chức vụ cao nhất quầy triển lãm? Ai bảo lần này Hạ tổng và Trần tổng đến chỉ nghe ý kiến hai người họ?
Lương Hi Minh dù không vui, cũng biết ban nãy đã bỏ qua cơ hội lớn tiếng dọa nạt, bị Lộ Nam sắp xếp làm việc, bây giờ chỉ biết nghe theo.
[Dù sao đã vậy, nếu xảy ra chuyện gì, cũng không liên quan tới ta.]
Tâm trạng của anh ta hiện tại, tương đối giống "bãi lạn" nổi lên sau này.
Lúc anh ta phát thẻ, vị khách đầu tiên đã bước vào khu triển lãm.
Lộ Nam đứng ngoài cửa giẫm lên một chiếc ghế nhỏ, nhẹ nhàng "suỵt" với mọi người đứng ngoài.
Không biết có phải vì cô quá xinh đẹp, mọi người thật sự dần yên tĩnh lại.
Đồng thời, bởi vì khu vực này duy trì yên tĩnh, mọi người trong ngoài khu triển lãm Nguyên Xuyên đều nghe thấy tiếng chim hót, từ ríu rít vài tiếng tới dần dần rộn rã lên.
Song người bước vào ngoài nghe thấy, còn "nhìn thấy".
Bọn họ nhìn thấy màn hình tưởng như dùng để phát phim quảng cáo đột nhiên sáng lên, một ngôi đình bát giác, trên mái nghiêng bên trái vươn một cành bạch ngọc lan không lá, tiếng chim hót biến mất, tiếng sáo du dương vang lên, ngay sau đó là sương mù như tơ bay lên, một người đàn ông trẻ tuổi mặc trang phục luyện công màu đen bình tĩnh thản nhiên đánh Thái cực quyền.
Wow!
Mọi người bước vào khu triển lãm cuối cùng nhìn thấy kỹ xảo: người này, không phải chân nhân, là hình chiếu!
Là hình chiếu D. Kỹ thuật này thực ra đã xuất hiện năm trước ở nước ngoài, nhưng theo Lộ Nam biết mãi tới năm nay, kỹ thuật này mới tương đối chuẩn xác, sau này sẽ được vận dụng trong mấy buổi liên hoan cỡ lớn.
Lộ Nam thầm nhủ: khu triển lãm cần hình chiếu mặc dù chỉ là hình nhỏ, nhưng tốn tiền không ít. Ta khó lắm mới lấy được kinh phí bố trí triển lãm từ ban Tài vụ, cần phải tận dụng tới từng đồng. Trang sức xa hoa, người mẫu đi catwalk, đều bỏ hết, dùng ở chỗ này, kiểu gì cũng phải phát huy tác dụng cho ta!
Trên thực tế, đương nhiên là phát huy tác dụng ngoài dự đoán.
Lần này khu triển lãm đen như mực không những phù hợp với thân bình rượu Hài Hòa Nguyên Xuyên năm, không những là sáng tạo riêng một ngọn cờ, còn khiến hình chiếu D giống y như thật.
Giống như hiện tại, nếu không phải nhóm Hạng Phỉ Phỉ chặn lại, vị khách xem triển lãm rất nhiều người đều muốn sờ vào người đánh Thái cực quyền xem họ có phải người thật hay không.
Nhưng rất nhanh sau đó bọn họ không nghi ngờ nữa.
Bởi vì ánh sáng biến đổi, người đàn ông đánh Thái cực biến thành một bình rượu.
Trang phục luyện công màu đen viền vàng biến thành chai rượu thân bình màu đen nạm vàng, nắp vàng.
Sau đó chai rượu bỗng nhiên tản ra thành bụi, một lần nữa tụ tập lại, lại biến thành một chàng trai nhảy street dance...
Đủ loại hình ảnh thay đổi, mãi tới cuối cùng, vẫn là người đàn ông trẻ tuổi đánh Thái cực quyền ban đầu, mở tay, đẩy tay, mang theo khí thế gió cuốn mây tan, từng chưởng mang lại làn gió, khiến hoa ngọc lan bên cạnh đình bát giác đều rơi rụng.
Những cánh hoa vừa rụng xuống dưới đã lay động theo chiều gió, Lương Hi Minh đã phát xong thẻ, ngoái đầu lại nhìn hít một hơi lạnh: cánh hoa thật sự rơi xuống đất!
Lương Hi Minh dụi mắt: má ơi, đây là ảo thuật à?
Những người khác trong khu triển lãm cũng để ý tới chi tiết này, nhưng hình chiếu còn đang tiếp tục, bọn họ không nỡ dời mắt, chỉ thấy chàng thanh niên ngừng đánh Thái cực, ngồi vững tại chỗ, rồi biến thành hình dáng bình rượu Hài Hòa.
Kế đến, hình chiếu bình rượu trong hư không hợp với bình rượu rỗng treo lơ lửng, đình bát giác làm nền biến thành một tờ giấy Tuyên Thành, giống hệt cảnh đầu tiên.
"Đạo sinh nhất.
...Thiên nhân hợp nhất."
Người nước ngoài có người biết chút tiếng Hán, cũng có người không biết tí gì, nhưng không sao, phiên dịch lúc này phát huy tác dụng.
Giảng viên Học viện Ngoại ngữ tự nhủ: thảo nào người Nguyên Xuyên còn yêu cầu chúng ta học thuộc lòng chương trong "Đạo đức kinh". Ta nhận công việc này cho học sinh, có giá trị!
Lần này bản quảng cáo dài hơn so với những phiên bản trước, hơn nữa cải biến khá nhiều, chính là để thích hợp với trình chiếu D.
Mà Lộ Nam tìm công ty quảng cáo do Tần Nghiên giới thiệu, xác thực mà nói, tiếp quảng cáo chỉ là một bộ phận nghiệp vụ của công ty, bọn họ chủ yếu kinh doanh đặc hiệu hậu kỳ phim ảnh, rất có năng lực, báo giá cũng hợp lý.
[Nhưng, số tiền này, tiêu xứng đáng.]
Cô liếc nhìn Hạng Phỉ Phỉ một cái, cô gái thông minh khi nhóm khách đầu tiên lưu luyến không rời ra ngoài, mau chóng cầm lên tấm vải đen đặt trước bức tường, phía trên là đám cánh hoa ngọc lan: những cánh hoa này là đồ thật, là đạo cụ hữu dụng, lát nữa còn phải dùng tiếp.